Dương Thu Trì rất cao hứng, hỏi: “Tên Vương Đông đó rốt cuộc đánh cá ở chỗ nào
trên sông Ba, ngươi có tra cho rõ chưa?”
“Tra rõ rồi, hắn thường đánh cá ở gần chỗ Lục Lý thôn!”
Vậy là đúng rồi! Dương Thu Trì mừng rỡ, ra lệnh: “Lập tức tập hợp bộ khoái,
chúng ta đi bắt Vương Đông!”
Chiêm bộ đầu liên thanh đáp ứng, bắt tội phạm hiềm nghị thuộc loại án hình sự
phổ thông này, Chiêm Chánh Chiêm bộ đầu xem ra rất tận lực.
Đội ngũ tập hợp rất nhanh, đại đội nhân mã thẳng tiến Lục lý thôn.
Sương nhi, Tuyết nhi biết Dương Thu Trì lần này cuối cùng cũng phát hiện được
tội phạm hiềm nghi trọng đại, có tám chín phần mười khả năng phá án, cho nên
đều rất hưng phấn, theo sau hắn xem náo nhiệt.
Bọn họ nhanh chóng đến Lục Lý thôn.
Trên dòng sông bên cạnh có mấy thuyền chài xuôi ngược, vài chiếc còn lại cột
vào bên bờ nghỉ ngơi.
Chiêm bộ đầu mang bộ khoái đến cạnh sông hỏi han tình hình, không ngờ tấu xảo
hỏi ngay hai cha con Dư lão hán kéo phải xác chết. Hai cha con họ vừa nghe nói
quanlão gia tra án, phối hợp phi thường, nói ngư thuyền của Vương Đông đang
đánh cá ở giữa sông.
Chiêm bộ đầu cho hai cha con Dư lão hán tìm thuyền chở họ đi bắt Vương Đông,
Dư lão hán nghe nói Vương Đông có khả năng là hung thủ giết chết tử thi lọt
vào lưới cá của hai cha con, liền căm phẫn trào dâng thỉnh Chiêm bộ đầu và mấy
bộ khoái lên ngư thuyền, bơi thuyền tiến thẳng đến thuyền của Vương Đông.
Dương Thu Trì cùng mọi người khác thì chờ ở bên bờ sông.
Càng lúc càng tới gần, ngư phu Vương Đông đang ở đầu thuyền quăng lưới, phát
giác có ngư thuyền đến gần, trên đó lại có mấy bộ khoái, tức thời hoảng thần,
quăng lưới đi chèo thuyền chạy trốn.
Chiêm bộ đầu lớn tiếng quát: “Đứng lại! Không đứng lại chúng ta phóng tên
đấy!”
Vương Đông thấy thế không ổn, tung thân nhảy xuống sông, mặt nước cuốn lên mấy
làn sóng rồi khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Xem ra Vương Đông thủy tính rất giỏi, chuẩn bị bơi lặn trốn đi, còn Chiêm bộ
đầu và các bộ khoái đều là vịt ở đất gò, chẳng biết làm sao cho phải, thì Dư
lão hán và Dư Thiết Trụ đã tung thân nhảy xuống sông.
Chiêm bộ đầu cùng mọi người rút yêu đao đứng vững trên thuyền, nhìn chằm chằm
vào mặt sông từ từ bình tĩnh, lòng hơi lo lắng không biết Dư lão hán và con
trai có thể bắt được tên Vương Đông ấy hay không, đừng có bắt hung phạm không
được mà lại mang mạng ra bồi, như vậy thì càng phiền phức hơn.
Trong lúc đang lo lắng, mặt sông chợt sôi lên sùng sục, ba người đang đấu với
nhau trong nước. Tên Vương Đông ấy thủy tính rất giỏi, nhưng cha con Dư lão
hán cũng không kém cạnh gì, lấy hai chống một, Vương Đông từ từ rơi vào thế hạ
phong, bị Dư Thiết Trụ trấn uống vài ngụm nước.
Chiêm bộ đầu cùng mọi người vội vã đưa ngư thuyền tới, cùng hò hét quát tháo
uy hiếp Vương Đông đầu hàng.
Vương Đông thấy đã không còn đường nào có thể thoát, liền bỏ việc đề kháng, để
cho cha con Dư Thiết Trụ kéo đến bên thuyền, rồi các bộ khoái nhanh chóng lôi
lên khoang, dùng xích sắt trói lại. Cha con Dư lão hán cũng lên thuyền, đưa
thuyền tới thuyền của Vương Đông, cột nó vào phía sau, rồi chèo về phía bờ.
Vương Đông thấy bộ khoái đến liền nhảy xuống sông đào tẩu, hiển nhiên trong
lòng có quỷ. Hiện giờ hắn đã bị bắt, Sương nhi, Tuyết nhi vỗ tay cao hứng cười
nói: “Lão gia thật là lợi hại! Quá tốt rồi, bắt được hung thủ rồi!”
Dương Thu Trì cũng rất cao hứng, rất may là có cho con Dư lão hán, nếu không
quả thật là phiền. Hắn liền thưởng cho hai cho con mười lượng bạc, họ vô cùng
mừng rỡ, quỳ xuống dập đầu tạ ơn.
Vương Đông bị xích sắt trói chặt, toàn thân ướt nhèm đứng cạnh bờ sông. Dương
Thu Trì hỏi:
“Ngươi là Vương Đông, đúng không?”
Vương Đông gật đầu.
“Lý Thế Ngân Lý hàm bao ở Lục Lý thôn là ngươi giết phải không?
Vương Đông tái hẳn mặt, ấp úng không nói thành lời.
Dương Thu Trì thấy y còn đem lòng cầu may, không thèm hỏi nữa, bước đến ngư
thuyền của Vương Đông, trèo lên chui vào trong.
Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ cũng không chậm, vội vã lệnh cho Dư lão hán và Dư
Thiết Trụ lên thuyền bảo hộ tri châu đại lão gia. Hai cha con họ đãm nhận
nhiệmvụ vinh quang này, nhanh chóng đến bờ sông, Dư Thiết Trụ thì kéo thuyền
chài cố định dây thừng, còn Dư lão hán thì trèo lên thuyền của mình cẩn thận
đề phòng lão gia té xuống nước.
Thuyền của Vương Đông dừng ở cạnh sông, xem ra khá ổn định, Dương Thu Trì tử
tế kiểm tra mọi ngóc ngách trong thuyền, cuối cùng tìm được hai chiếc chìa
khóa được xâu lại với nhau ở chỗ tấm ván đọng nước dưới khoang. Thuyền của
Vương Đông không có thứ gì cần khóa, nếu như là chìa khóa của nhà y, sẽ không
quẳng ở trong nước dưới đáy thuyền thế này. Dương Thu Trì đưa chìa khóa ra
trước mặt Vương Đông, hỏi: “Chùm chìa khóa này không phải của ngươi chứ?”
Vương Đông đã mặt cắt không còn hạt máu, co co rúc rúc đáp: “Tôi…. tôi….”
“Nếu như ta đoán không lầm, xâu chìa khóa này chính là lúc người giết chết Lý
Thế Ngân xong, lột từ trên người hắn xuống. Trong lúc giết người hoảng loạn,
ngươi không chú ý đến điều này.” Dương Thu Trì lạnh lùng nói, “Chỉ cần mang
chùm chìa khóa này đến nhà Lý Thế Ngân mở thử các khóa, có thể biết suy đoán
của ta là đúng hay không.”
Nói xong, Dương Thu Trì giao chùm chìa khóa ấy cho Chiêm bộ đầu, để y phái hai
bộ khoái chạy đến Lục Lý thôn vào nhà Lý Thế Ngân thử xem chìa khóa rốt cuộc
có phải là của nhà y hay không.
Dương Thu Trì tiếp tục kiểm tra thuyền của Vương Đông, kéo ra một cái rương ở
mui thuyền, mở ra xem, thấy trong đó có một vài bộ y phục, ở lớp cuối cùng là
một túi tiền khá lớn.
Dây rút túi tiền có dấu vết màu đỏ bầm, mở túi ra, bên trong đều là đồng tiền,
trên túi tiền còn thêu một chữ “Lý” nho nhỏ, chứng minh rất có thể đây là túi
tiền của tử thi Lý Thế Ngân.
Nhìn thấy chữ thêu trên túi tiền, Dương Thu Trì nhớ tới cái túi thêu hoa lấy
được của Tống Vân Nhi khi hắn vừa xuyên việt đến thế giới này vẫn một mực mang
trên người, không khỏi nhìn về phía Tống Vân Nhi đang đứng ở trên bờ.
Tống Vân Nhi cũng đang quan sát hắn tìm kiếm trong ngư thuyền, thấy hắn nhìn
về phía mình, không biết vì sao trong mắt hắn lại đầy vẻ nhu tình như thế, dĩ
nhiên là không đoán được hắn đang hồi ức lại hai người họ lần đầu tiên gặp
nhau, chỉ hướng về phía hắn cười cười.
Lục soát xong, không tìm được chứng cứ gì nữa, Dương Thu Trì cầm lấy túi tiền
và lượm cây chèo thuyền trở lên bờ.
Vương Đông thấy Dương Thu Trì tìm được túi tiền đó, hai đầu gối khụy xuống,
nằm ẹp lên mặt đất.
Dương Thu Trì cho bộ khoái đếm số tiền trong túi, có hơn ba nghìn văn, xem ra
tên Vương Đông này còn chưa kịp tiêu số tiền này là đã bị Dương Thu Trì bắt cả
người lẫn nhân chứng.
Dương Thu Trì lạnh lùng hỏi: “Vương Đông, nếu như bổn quan đoán không sai, thì
túi tiền này nhất định là của Lý Thế Ngân đã chết đúng không?” Rồi cầm cây
chèo lên, sờ sờ cạnh của nó, nói tiếp: “Ngươi dùng cây chèo thuyền này đập vào
sau đầu Lý Thế Ngân, đánh cho hắn hôn mê đi?”
Tống Vân Nhi cầm lấy cây chèo từ tay Dương Thu Trì, sờ sờ cạnh của nó, đột
nhiên hiểu ra: “Muội minh bạch rồi, cái cây chèo này giống như đao gỗ vậy,
đánh vào hậu não sẽ đánh rách da đầu của người chết. Do không phải là vật sắc
bén, do đó không thể hình thành vết thương trơn láng, vết thương sẽ có vết dập
tổ chức. Trên xương sọ của người chết có vết rạn nhưng phần rìa không có dấu
cắt, đó là vì cạnh của cây chèo này đánh vào. Cây chèo này có độ cứng thấp hơn
xương sọ một chút. Muội nói có đúng không? Ca.”
Nghe Tống Vân Nhi nói ra một tràng mang hơi hướm của thuật ngữ pháp y, bọn bộ
khoái đưa mắt nhìn nhau, căn bản không hiểu Tống Vân Nhi đang nói cái gì.
Dương Thu Trì mỉm cười gật đầu: “Giỏi lắm, Vân nhi của ta nói đúng lắm.” Lòng
hắn thì thầm than ký ức của nàng quá tốt, những lời hắn nói trước đây nàng đều
nhớ rất kỹ, lại còn có thể sử dụng nữa, quả thật là đáng cao hứng a!
Tống Vân Nhi đắc ý nghiêng đầu, nở nụ cười ngọt ngào nhìn Dương Thu Trì, sau
đó quay lại nhìn Vương Đông đang nằm bẹp dưới đất, đanh mặt hỏi: “Tên cẩu tặc
kia, nhân chứng vật chứng đều đã rõ, còn không chịu khai, chẳng lẽ múôn chờ
đại lão gia dùng hình hay sao?”
Vương Đông run rẫy nhỏm dậy, quỳ xuống dập đầu trước mặt Dương Thu Trì: “Tiểu
nhân… tiểu nhân xin khai.”
Thì ra ngày ấy Lý Thế Ngân đuổi trâu ra Ba châu thành bán, trên đường đi ngang
qua đây, hai người có biết mặt nền chào hỏi nhau, và thế là Vương Đông biết Lý
Thế Ngân đi bán trâu.
Chiều hôm đó, Vương Đông đến tiệm buôn Thuyền gia trong thành nạp bang phí,
vừa khéo gặp phải hỏa kế Long nhị của tiệm buôn vác một bó chiếu vào chỗ ở của
các người làm công. Vương Đông thấy bó chiếu đó được cột bằng một sợi xích
sắt, liền xin với Long nhị rồi mang đi, chuẩn bị dùng để buộc thuyền.
Vương Đông trở về Lục lý thôn, khi đến thuyền chài của y cột ở gần lò vôi cạnh
thôn thì trời đã tối, không kịp đổi dây neo, bèn cho thuyền đến gần bờ bắt đầu
làm thức ăn, nướng một con cá.
Lúc này, Lý Thế Ngân bán trâu xong trở về từ Ba châu thành, trên đường đi
ngang qua nghe thấy mùi thơm liền cất tiếng khen.
Vương Đông thấy y tay không trở về, biết là đã bán được trâu, thấy sắc trời đã
gần tối, xung quanh không người, tức thời nổi lòng tham, giả ý mời Lý Thế Ngân
lên thuyền chài uống rượu. Lý Thế Ngân ở Ba châu thành đã uống mấy phần rượu,
đương nhiên dễ dàng đáp ứng.
Hai người đang lúc uống rượu, nhân lúc Lý Thế Ngân không đề phòng, Vương Đông
dùng mái chéo đánh vào đầu y từ phía sau, khiến Lý Thế Ngân hôn mê, liền cướp
lấy túi tiền của y, sau đó tìm một khối đá, dùng sợi xích mang về từ tiệm buôn
Thuyền gia đó cột vào cổ Lý Thế Ngân rồi bơi thuyền ra giữa dòng thả xuống
sông trong lúc y đang hôn mê, khiến Lý Thế Ngân chết chìm.
Chỗ người chết rơi xuống nước chính là vùng phụ cận lò vôi, bùn đáy sông còn
có chút vôi sót lại, chính là thứ đã cào vào trong móng tay người chết, cộng
thêm chiếc xích trên cổ đã chỉ dẫn cho Dương Thu Trì tìm được chân hung.
Đến lúc này thì hai bộ khoái cầm chìa khóa đến nhà Lý Thế Ngân mở thử đã dẫn
theo vợ Ngô thị của y quay trở lại, hướng về phía Dương Thu Trì bẩm báo, thưa
là đã kiểm tra qua, cho thấy hai chiếc chìa khóa Dương Thu Trì tìm được trên
thuyền chài đó chính là chìa khóa cửa và chìa khóa rương.
Nghe nói đã bắt được hung thủ, Ngô thị vợ của Lý Thế Ngân gào khóc theo sau,
Dương Thu Trì trước hết cho nàng ta biện nhận túi tiền, quả nhiên là của phu
quân nàng ta, dựa vào chữ thêu tác phẩm của nàng trên đó. Chân tướng đã quá rõ
ràng, do đó túi tiền được trả lại cho Ngô thị.
Ngô thị hỏi ra mới biết Vương Đông bị trói quỳ dưới đất chính là hung thủ hại
chết phu quân mình, liền khóc gào cầm một khối đá lớn định đập vào đầu của
Vương Đông, rất may là bọn bộ khoái ngăn kịp. Tiếp theo đó những hương thân và
dân trong thôn cùng kéo tới, vừa mắng nhiếc Vương Thông vừa khuyên nhủ Ngô
thị, đưa nàng ta trở về nhà.