Nạp Thiếp Ký – Chương 338: Ngư phu – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 338: Ngư phu

Dương Thu Trì vỗ kinh đường mộc mốt cái, dừng ngay lời nói ồn ào của chúng, ra
lệnh trước hết giải những hỏa kế kia ra, thẩm tra Lâm Tường trước.

Đối với chuyện đánh chết Thạch Thu Giản, Lâm Tường có muốn chối cũng không thể
chối được, nhân vì chuyện lúc đó xảy ra ở đường lớn, có nhiều người vây lại
xem náo nhiệt. Hơn nữa, lão ta trước đó đã nhận tội, bây giờ có muốn nói lại
cũng đã chậm mất rồi, chỉ còn biết thành thật khai báo mọi chuyện.

Kim sư gia ở cạnh bên ghi chép lại tất cả, cho Lâm Tường áp tay vào.

Tiếp đó Dương Thu Trì lại lần lượt tra hỏi các người làm công. Bọn hỏa kế này
đều như thật mà khai, cũng được ghi chép lại hết. Tiếp theo đó, chúng được an
bài tụ lại một chỗ ở xa xa phía sau đại đường.

Dương Thu Trì lại thẩm vấn án thây chết trồi ở sông Ba, lệnh cho toàn bộ nhân
viên ở bên đi chỗ khác hết, không cho ở cạnh hóng chuyện, ngay cả bọn nha dịch
cầm côn đứng hầu cũng lui ra, lại lệnh cho Nam Cung Hùng cho người khiêng thi
thể của Thạch Thu Giản đi. Đại đường hiện giờ chỉ còn lưu lại vài bộ khoái,
Nam Cung Hùng cùng các thiếp thân hộ vệ.

Dương Thu Trì bấy giờ mới hỏi Lâm Tường: “Ta còn có một chuyện muốn hỏi ngươi,
chiều hôm trước có phải là ngươi mua một bó chiếu ở chợ?”

Lâm Tường đang rầu rĩ, suy gẫm xem chuyện này nên đối phó thế nào, đột nhiên
nghe Dương Thu Trì hỏi đến chuyện kia, hồi ức lại một chút, gật gật đầu:
“Vâng, tiểu nhân có mua một bó chiếu trúc.”

“Bó chiếu đó có phải là được cột bằng một sợi xích sát?”

“Dạ vâng” Lâm Tường hơi kinh ngạc, “Lúc đó tôi hơi cảm thấy kỳ quái, còn hỏi
người bán chiếu sao lại dùng xích sắt cột chiếu, y nói là cột thế để cho
chặt.”

“Xích sắt đâu? Hiện giờ ở chỗ nào?” Dương Thu Trì hỏi.

Lâm Tường cúi đầu nghĩ một lúc, lắc đầu: “Tôi bảo Long nhị trực tiếp vác bó
chiếu đế chỗ ở của bọn người làm, tôi không quản, do đó không rõ lắm, nhưng mà
tên tiểu hỏa kế Long nhị cùng đi với tôi lúc đó đang ở ngoài, có thể hỏi hắn.”

Lâm Tường không biết Dương Thu Trì vì sao lại quan tâm chuyện lão mua chiếu,
đối với lão mà nói, thì án mạng do lão gây ra sẽ được xử như thế nào, cho nên
hỏi: “Tước gia, án của tôi…”

Dương Thu Trì đáp: “Bổn quan sẽ dựa theo luật mà xử. Nhưng mà, giết người phải
thường mạng, bổn quan cũng không giúp gì được ngươi.”

Lâm Tường sợ đến mặt mày tái nhợt, đột nhiên chuyển thân gọi với ra ngoài đại
đường: “Long nhị, các ngươi mau đi nói với đại chưởng quỹ, bảo ông ta cứu ta!”

Những hỏa kế ở ngoài đại đường hiện giờ đang ở trong một gian phòng để chờ,
cách đó rất xa, cho nên không nghe được lời của Lâm Tường nói.

Dương Thu Trì mỉm cười, bảo: “Lâm chưởng quỹ, ngươi không cần gấp, có lời gì
có thể gọi chúng vào dặn dò.”

“Đa tạ… đa tạ tước gia!' Lâm Tường nghe nói sát nhân phải thường mạng, nên
giọng bắt đầu run.

Dương Thu Trì lớn tiếng ra lệnh cho một nha dịch chạy ra gọi gã hỏa kế tên là
Long nhị. Gã hỏa kế này lom khom tiến vào nguyệt đài, đứng ở đó không dám tiến
vào. Dương Thu Trì bảo: “Ngươi tiến vào đi, có lời gì hiện giờ có thể nói. Nếu
không bị giam lại rồi không tiện nói nữa đâu.”

Tiểu hỏa kế Long nhị khom người chạy vào, quỳ cạnh Lâm Tường.

Lâm Tường nói: “Chờ chút tri châu đại lão gia hỏi xong, ngươi trở về nhanh
chóng đến Bảo Ninh phủ đem chuyện này báo cáo với đại chưởng quỹ, kêu ông ta
vô luận như thế nào cũng nghĩ biện pháp cứu ta ra. Minh bạch rồi chứ?”

Gã hỏa kế ấy gật đầu: “Minh bạch rồi.”

Dương Thu Trì nhìn bọn họ, hỏi tiểu hỏa kế: “Ngươi chính là Long nhị?”

Hỏa kế dập đầu hồi đáp: “Chính là tiểu nhân.”

“Chiều hôm kia ngươi và chưởng quỹ của các ngươi mua một bó chiếu, sợi xích
cột bó chiếu đó hiện giờ ngươi để ở đâu?”

“Bó chiếu?” Long nhị nhất thời không nhớ ra là chuyện gì.

Lâm Tường trừng mắt: “Chính là ngày kia chúng ta mua bó chiếu ở chợ đó, ta bảo
ngươi vác về để cho các huynh đệ nằm!”

“A!” Long nhị bấy giờ mới nhớ ra, “Tôi vác vào chỗ ngủ nghỉ giao cho các huynh
đệ rồi.”

Lâm Tường gấp gáp hỏi: “Vậy sợi xích bó chiếu đâu?” Tuy lão không biết bá tước
đại lão gia vì sao lại có hứng thứ với sợi xích này, nhưng lão ta muốn lấy
lòng Dương Thu Trì, cho nên truy vấn.

Long nhị trở nên hồ đồ, gã vốn không chú ý thứ dùng để bó chiếu là gì, gãy đầu
hỏi lại: “Xích sắt nhỏ? Bó chiếu mà cần dùng đến dây xích sao?”

“Con mẹ người! Lão tử đánh chết ngươi!” Lâm Tường nóng ruột giớ tay lên, làm
động tới xích trói trên người kêu rổn rảng.

Long nhị sợ hãi rụt cổ, vội vã bảo: “Chưởng quỹ à, tôi thật không chú ý đến bó
chiếu đó dùng thứ gì để cột lại, ông đừng gấp, nếu như đích xác là dùng xích
cột, thì nó nhất định còn ở chỗ ở của người làm trong tiệm. Tôi sẽ đi tìm
ngay.” Long nhị nói xong định đứng dậy đi.

Dương Thu Trì thầm nghĩ, sợi xích kia hiện giờ trong tay ta, ngươi đi tìm cái
khỉ gì chứ. Nhưng mà hắn không thể nói vậy, để tránh dọa họ rồi mọi chuyện trở
nên loạn đi, bèn bảo: “Không cần gấp, bổn quan còn có chuyện muốn hỏi ngươi.”

“Dạ!” Long nhị vội vã dập đầu, ngước mắt nhìn Dương Thu Trì.

“Bó chiếu đó có phải được cột bằng xích sắt hay không, ngươi chẳng nhớ rõ
sao?” Dương Thu Trì hỏi.

“Đại lão gia, tiểu nhân thật không chú ý đế, nhưng mà ở ngoài còn mấy huynh đệ
có thể nhớ được.”

Lâm Tường mừng rỡ: “Vậy còn không mau đi gọi chúng tiến vào!” Trong lúc kích
động, tay của lão khua vang lên, lúc này mới ý thức được lão còn là tội phạm
giết người, lại đang ở trên đại đường của tri phủ nha môn, làm gì đến lượt lão
ra mệnh lệnh chứ, nên vội nhìn về phía Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì ra lệnh cho nha dịch đi đưa mấy hỏa kế lên.

Sau khi họ có mặt, không chờ Dương Thu Trì hỏi, Lâm Tường đã giành hỏi trước:
“Mấy đứa các ngươi còn nhớ ngày kia Long nhị vác bó chiếu về, sợi xích dùng để
cột bó chiếu đó để ở đầu rồi không?”

Mấy hỏa kế đưa mắt nhìn nhau, đều lắc đầu.

Lòng Dương Thu Trì trầm xuống, cất tiếng hỏi: “Một sợi xích sắt rất mảnh,
thường là để cột chó.”

“Cột chó?” Một hỏa kế nhíu mày nghĩ, đột nhiên mắt rực sáng: “Tôi nhớ rồi,
dường như lúc đó có một vị huynh đệ Thuyền gia đến giao bang phí, đi ngang qua
chỗ ở của chúng tôi, nói thuyền cá của y có sợi thừng bị đứt, muốn tìm một sợi
xích để dùng. Tôi lúc đó đang trải chiếu, cứ để cho y tự đi tìm, có thể sợi
xích cột chiếu đó là do y lấy đi.”

Dương Thu Trì cả mừng: “Ngươi có thể khẳng định không?”

Hỏa kế ấy khan giọng nói: “Tôi chỉ nghe hắn nói thế, lúc đó không lưu ý rốt
cuộc có phải là hắn mang đi hay không. Nhưng dường như sau khi trải chiếu
xong, không thấy sợi xích nào cả, có lẽ là hắn lấy đi rồi, nhân vì chiếu được
mang thẳng vào trong phòng rồi mới mở ra. Huynh đệ thuyền gia đó ngồi ở cửa
phòng chúng tôi nói chuyện, nếu như sợi xích ấy không bị hắn lấy đi, thì nhất
định còn ở đó.”

Một hỏa kế khác chen lời: “Không còn, nhất định không còn, thu thập xong tôi
quét dọn phòng, tôi không thấy sợi xích nào cả.” Rồi quay đầu hỏi các hỏa kế
khác: “Các người có nhìn thấy không?”

Các hỏa kế kia lắc đầu, đều nói trải giường xong liền vội chạy đi buôn bán,
không chú ý đến sợi cột chiếu gì gì cả.

Dương Thu Trì thầm nghĩ, như vậy xem ra Lâm Tường và các hỏa kế không có vẻ
nói dối, cũng không giống với thông cung (thông đồng bịa đặt lời cung). Nếu
không, Lâm Tường có thể trực tiếp phủ nhận thứ buộc chiếu là một sợi xích, hơn
nữa các hỏa kế kia có thể trực tiếp nói họ quẳng vào trong đám rác rưỡi, không
để ý gì nữa, chứ không nói là có lẽ còn ở trong phòng, để rồi rước lấy thêm
phiền phức.

Xem ra, có khả năng là thuyền gia huynh đệ đánh cá kia lấy đi rồi.

Đánh cá? Đầu Dương Thu Trì chợt lóe sáng, vội vã truy hỏi: “Người đánh cá đó
là ai? Hiện giờ ở đâu?”

Hỏa kế lắc đầu: “Tôi không biết y, tôi chỉ dựa vào cách ăn mặt của y, lại đến
phía sau tiệm buôn của chúng tôi, bấy giờ mới đóan là thuyền gia huynh đệ đến
giao bang phí.”

“Bang phí?” Dương Thu Trì đương nhiên biết đó là bang phí của thuyền bang của
chúng, cố ý không hiểu hỏi, “Bang phí gì thế?”

Lâm Tường trừng mắt nhìn tên hỏa kế kia, hạ giọng hỏi: “Con mẹ ngươi muốn chết
à?”

Hỏa kế ấy bấy giờ mới phát hiện mình nói hớ, vội vã che đậy: “Không, không có
gì, tôi nói sai rồi, dường như là y đến mua cái gì đó.”

Dương Thu Trì cười cười bảo: “Được, bổn quan không hỏi các ngươi thu bang phí
gì là ổn chứ gì, bổn quan có sự tình trọng yếu muốn tìm ngư phi đó. Lâm chưởng
quỹ, ta hi vọng ngươi có thể phối hợp bổn quan, tìm được ngư phu đó.”

Cái gọi là người dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu, hiện giờ mệnh vận
của Lâm Tường ở trong tay Dương Thu Trì. Hơn nữa, lão cũng không biết Dương
Thu Trì tìm ngư phu để làm gì, nhưng đoán có lẽ là vì một án khác, xem ra
không phải là chuyện của thuyền bang chúng. Mà cho dù là đúng, thì ngư phu kia
cũng sẽ không biết chuyện bên trong là gì. Ngoài ra, ở miệt đông bắc của Ba
châu này, trong toàn bộ ngư phu có đến tám chín phần là bang chúng của thuyền
bang, nếu như phải điều tra, không tìm ngư phu này cũng tìm điều tra ở ngu phu
khác.

Nếu như Lâm Tường đã đoán Dương Thu Trì tìm ngư phu đó không phải là điều tra
về chuyện bang phái của chúng, liền không cần giấu giếm gì, chuyển đầu nói với
Long nhị: “Ngươi mau về tra sổ đăng ký, coi ngày đó giao bang… đó có những
ngư phu nào.” Rồi nói với tiểu hỏa kế vừa rồi: “Ngươi cùng đi với hắn, cùng
nghĩ coi ngư phu có thể lấy sợi xích kia có thể là ai?”

“Dạ!” Long nhị và tiểu hỏa kế đó đáp ứng, Dương Thu Trì bảo Chiêm bộ đầu mang
theo hai bộ khoái đi cùng với họ, tra rõ mọi chuyện lập tức trở về bẩm báo,
sau đó ra lệnh đem giam Lâm Tường rồi tuyên bố bãi đường.

Tống Vân Nhi nhất mực ở phía sau nghe thẩm án, thấy Dương Thu Trì bước ra,
định nói chuyện, Dương Thu Trì phất tay, ra dấu cùng đến ơi ở của hộ vệ đội
của Nam Cung Hùng. Trong phòng bọn họ có mấy hộ vệ ngồi, thấy Dương Thu Trì
bước vào liền vội đứng lên thi lễ.

Dương Thu Trì hỏi: “Thạch Thu Giản, sao rồi? Không sao chứ?”

“Thuộc hạ không sao, đa tạ tước gia lo lắng.” Thạch Thu Giản mặt mày đầy máu
cúi người thi lễ.

Nam Cung Hùng theo sát sau Dương Thu Trì bấy giờ cười ha ha nói: “Tước gia,
Thạch Thu Giản có thể coi là cao thủ hàng đầu trong cẩm y vệ của chúng ta, một
thân công phu thập tam thái bảo hoành luyện rất lợi hại, một quyền của Lâm
Tường đó quả thật là gãy ngứa cũng không đủ.” Mọi người đều cười.

Dương Thu Trì cũng cười nói: “Tiểu tử ngươi giả vờ thật giống nghe, khi khiêng
vào chẳng có chút khì tức gì, ta quả thật là có điểm lo lắng đó nghe.”

Tống Vân Nhi cũng nói: “Đúng a, muội thấy hắn toàn thân đầy máu, còn cho rằng
đã thụ thương nữa chứ.”

Thạch Thu Giản cười hắc hắc thưa: “Đó là vì trước khi xảy ra chuyện tôi uống
đầy máu heo, sau đó nghịch vận chân khí ói ra ngoài. Đa tạ tước gia cùng Tống
cô nương lo lắng.”

Thì ra, chuyện Thạch Thu Giản đến Thuyền gia thương hành cố ý gây sự đều là do
Dương Thu Trì an bày, mục đích là khiến cho chưởng quỹ Lâm tường của hiệu buôn
này động chạm phải thượng quan, để có cớ bắt đi, từ đó mà bắt đầu phá án nhóm
xã hội đen Thuyền bang này.

Dương Thu Trì nói: “Về lý luận thì ngươi đã chết rồi, cho nên trong đoạn thời
gian này chỉ ủy khuất ngươi ẩn ở trong phòng đừng ra ngoài, chừng nào điều tra
rõ ràng rồi hãy lộ diện.”

Thạch Thu Giản cúi người thưa; “Thuộc hạ tuân mệnh.”

Trong lúc nói chuyện, một hộ vệ tiến vào báo cáo là Chiêm bộ đầu trở về rồi,
đang ở Thiêm áp phòng chờ đợi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.