Lúc này, từ ngoài đíêm tiến vào một hán tử, nhìn đông nhìn tây quanh tiệm
buôn, thấy Lâm Tường liền hồi: “Tiệm của các ngươi bán món gì?”
Một tên tiểu hỏa kế khác cười ha ha chạy đến chào hỏi: “Khách quan, chúng tôi
là tiệm tạp hóa, ngài muốn gì thì có nấy.”
Hán tử trừng mắt: “Ta nói chuyện với ngươi hả? Ta đang hỏi lão kia! Ngươi xen
mỏ vào làm gì? Cút qua bên kia!”
Tiểu hỏa kế ngẩn ra, ngượng ngừng nói: “Khách quan…”
“Khách cái gì quan? Lão tử bảo ngươi cút đi, lỗ tai người điếc rồi hả?”
Lâm Tường cười hà hà tới cứu viện: “Khách quan, người làm của tiểu điếm không
biết chuyện, ngài đừng có tính toán với hắn, ngài cần cái gì tôi xin đi lấy
cho ngài?”
Hán tử đó nhìn lên nhìn xuống Lâm Tường, cười lạnh: “Vừa rồi hỏa kế của các
ngươi chẳng phải nói là ở chỗ điếm của ngươi muốn hàng gì có hàng đó hay sao,
lấy cho ta hai cái lỗ tai người!”
Lâm Tường giật nảy mình, cười cầu tài: “Khách quan, ngài, cái này…”
“Các ngươi không phải là nói càn hay sao, tiệm buôn của các ngươi chẳng phải
là muốn hàng gì có hàng đó hay sao? Lão tử muốn hai cái lỗ tai người, không
nghe hả? Nếu không có thì hãy cắt hai cái lỗ tai của ngươi xuống cho ta!” Hán
tử cầm một cái đao từ trong quầy ra, vỗ vỗ lên trên quầy, quay cổ lại nói.
Lâm Tường cười lạnh: “Xem ra khách quan đến kiếm chuyện rồi.”
Tiểu hỏa kế vừa rồi cùng bước tới: “Nếu ngươi muốn kiếm chuyện thì cũng tra
cho rõ tiệm buôn này là do nhà nào mở ra trước đã.”
“Vậy nhà nào vậy? Là gái điếm mở hay là rùa đen xây?” Hán tử cười khỉnh nói.
Lâm tường tức giận quát: “Tiểu tử ngươi có phải là xương đầu mỏi rồi, muốn
chúng ta chỉnh sửa cho ngươi?”
Nghe trong tiệm có người cãi nhau, người đi đường đều vây lại xem náo nhiệt.
Hán tử kia thấy ngoài cửa tiệm náo nhiệt đầu người, liền quay lại cười hề hề
nhìn Lâm Tường, rồi đưa mặt tới gần, đột nhiên phun một búng nước bọt vào mặt
lão, tiếp theo đó cười ha hả chuyển thân đi ra ngoài.
Lâm Tường đưa tay vuốt mặt, mặt mày ướt nhèm, trong cơn thịnh nộ đuổi theo ra
cửa, chụp lấy hán tử đánh mạnh một quyền ngay ngực.
Binh một cái, hán tử kêu thảm một tiếng té văng ra ngoài, khiến cho mớ than
củi ở bên cạnh cửa nghiêng đổ, rồi thảm hại lăn trên mặt đất, kêu la như heo
bị chọc tiết. Tiếng kêu thảm này khiến cho người đi đường ai cũng nghe cả.
Mấy tên người làm trong tiệm xông tới định đánh nữa, nhưng bị Lâm Tường ngăn
lại.
Lâm Tường bước tới, đứng bên cạnh hán tử, cười lạnh hỏi: “Sao rồi, biết lợi
hại chưa?…”
Hán tử lật người lại nhìn Lâm Tường, đột nhiên khẽ cười, tiếp theo đó oa một
tiếng, phun ra một vòi máu tràn đầy ra ngực và mặt đất, rồi sau đó ngã lăn ra
đất, nằm thẳng cẳng giật giật mấy cái rồi bất động.
“Đánh chết người rồi…!” Đám người vây quanh bỗng chốc như ong vỡ tổ. “Chưởng
quỹ của tiệm buôn Thuyền gia đánh chết người rồi!”
Càng lúc càng có nhiều người vây lại, nhưng dường như họ đối với tiệm buôn
Thuyền gia có phần cố kỵ, chỉ nhỏ giọng nghị luận, đứng ở xa nhìn.
Lâm Tường trợn mắt, cúi người xuống sờ mũi của hán tử, thấy đã không còn hơi
thở nào, tức thì hoảng hồn, đưa nắm đấm của mình lên xem. Chẳng thể nào một
quyền vừa rồi có thể đánh chết người a? Hán tử này thân thể cường tráng, không
giống như kẻ không chịu nổi một quyền, những tiểu hỏa kế kia đều có chút hoảng
loạn, đưa mắt nhìn nhau không biết làm thế nào cho phải.
Đến lúc này, chợt có người ở phía ngoài hô: “Tránh ra tránh ra! Quan sai tra
án, tránh ra!” Tiếp theo đó có mấy bộ khoái kéo đến, đi đầu là Chiêm Chánh
Chiêm bộ đầu.
Chiêm bộ đầu vưa rồi cùng các huynh đệ tuần tra, vừa đi đến con đường này đã
nghe tiếng người kêu thảm, âm thanh thê lệ dị thường. Tiếp theo đó, từ xa xa
đã thấy ở phía trước có rất nhiều người bâu lại, nghe có người còn hô “Chưởng
quỹ của tiệm buôn Thuyền gia giết người rồi!”, Chiêm bộ đầu lập tức tim đập
rộn, chỉ còn biết ráng làm gan mang theo các huynh đệ đến tiệm Thuyền gia, hy
vọng chưa xảy ra chuyện gì lớn.
Khi đến cửa tiệm, liền thấy một hán tử nằm thẳng dưới đất, mũi, ngực, trên mặt
đất đều đầy máu, không khỏi kêu khổ trong lòng.
Chiêm bộ đầu hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Lâm Tường vừa kịp trấn tĩnh từ chuyện vừa rồi, đáp: “Người này, người này đến
tiệm buôn mua đồ, nói chuyện vô cùng vô lễ, ta nhất thời bực mình đánh nhẹ y
một cái, y liền ngã ra đất. Ta thật không có dùng lực.”
Những hỏa kế khác cũng có chút ngỡ ngàng, nói hùa theo: “Đúng a, Lâm chưởng
quỹ chỉ đánh nhẹ một cái, không có dùng lực gì nhiều, chúng tôi đều nhìn
thấy.”
Chiêm bộ đầu cúi xuống đưa tay sờ mũi, thấy không còn chút khí tức gì, tiếp
theo đó nhăn mày đau khổ nói: “Không dùng lực? Không dùng lực làm sao người ta
ói ra máu đầy cả như thế này? Các ngươi nói vậy ai mà tin chứ?” Rồi chuyển đầu
nhìn hán tử đang nằm chết trên đất, tức thời cả kinh, “Đây không phải là Thạch
gia sao?”
Lâm Tường sửng người, cũng cúi xuống nhìn nhìn, hỏi: “Chiêm bộ đầu nhận thức
hán tử này?”
“Đây… đây, Lâm chưởng quỹ, ngươi lần này gây họa lớn rối” Chiêm bộ đầu cười
khổ.
Lâm Tường trầm hẳn xuống: “Sao vậy? Người này gốc gác thế nào?”
“Đây… đây chính là cân ban của tri châu tân nhiệm Dương đại nhân Dương bá
tước, dường như tên gọi… gọi là Thạch Thu Giản!”
Lâm Tường thầm kêu khổ, sao lại gấp gây ra họa lớn như vậy chứ, đánh chết cân
ban của đại lão gia, như vậy là có chuyện lớn rồi. Mắt lão khẽ xoay chuyển,
kéo Chiêm bộ đầu ra một bên, móc ra một đỉnh bạc: “Chiêm gia, ngài giúp đỡ
đi…”
Chiêm bộ đầu cười khổ. Thuyền bang này trước đó có dính líu đến vụ giết Lý hàm
bao cướp bạc, tri châu đại lão gia đang đau đầu, hiện giờ lại gây ra thêm án
mạng này, hơn nữa lại giết chết cân ban của tri châu đại nhân, chuyện này biết
lo liệu thế nào được đây? Cho nên cho dù y có tham tài, số tiền này cũng không
dám nhận. Y đẩy tay Lâm Tường lại: “Cái này liên quan đến mệnh án, lại là
người của tri châu đại nhân, Chiêm mỗ cũng không có biện pháp nào, cần phải
bẩm báo lên trên.”
Lâm Tường tuy kêu khổ trong lòng, nhưng dù sao cũng không lo nhiều, vì thuyền
bang không phải là lần đầu tiên dính dáng đến án mạng như thế này, nên vẫn dúi
bạc qua, cười nói: 'Cái này ta biết, chỉ vì nghe nói tân tri châu rất lợi hại,
lại còn là bá tước gì đó, cho nên không khỏi có chuyện phải phiền đến Chiêm
gia, đây chỉ là một chút ý tứ.”
Lão không đề cập đến Dương Thu Trì còn được, chứ khi đã đề cập đến Dương Thu
Trì, Chiêm bộ đầu càng cẩn thận, y không muốn vì chuyện này mà rước lấy phiền
phức, vội đẩy tay lão ra, bảo: 'Cái này Lâm chưởng quỹ cũng không nên làm khó
huynh đệ rồi, phải cùng huynh đệ đi một chuyến thôi, những hỏa kế tại đây cũng
phải đi cùng chúng ta để làm chứng. Lâm chưởng quỹ an tâm, tri châu đại lão
gia của chúng ta rất dễ nói chuyện.”
Lâm Tường thấy chuyện đã thế này, đánh chết người của tri châu đại nhân, không
đến nha môn không xong, cho nên chỉ đành gật đầu.
Những bộ khoái khác lại hỏi Chiêm bộ đầu: “Thạch gia đã chết này nên làm thế
nào?”
Chiêm bộ đầu bực mình quát: “Các người là đầu heo hay sao? Còn không mau đi
tìm một cái phản khiêng thi thể của Thạch gia trở về nha môn rồi tính!”
“Dạ dạ!” Mấy bộ khoái vội vã đáp ứng, tìm từ trong tiệm buôn một cái ván cửa,
đặt Thạch Thu lên trên đó, rồi cùng nhau khiêng đi, lại áp các tên hỏa kế theo
làm chứng, giải Lâm Tường đến tri châu nha môn.
Rất nhiều lão bá tánh nghe nói lâm chưởng quỹ của Thuyền gia thương hành tại
Ba châu thành của Thuyền bang giết người bị công sai của nha môn bắt đi, đều
theo sau xem náo nhiệt, khiến cho đại đường của nha môn đầy đặt người.
Thi thể được đặt ở trên đại đường. Lâm Tường cùng mọi người quỳ ở giữa, Chiêm
bộ đầu đánh một hồi trống, chẳng mấy chốc sau Dương Thu Trì mặc quan bào gấp
gáp đi ra khỏi hậu đường, ngồi sau công án, khẽ vỗ kinh đường mộc quát hỏi:
“Vì sao nổi trống?”
Chiêm bộ đầu khom người thưa: “Hồi bẩm lão gia, Thuyền gia thương hành chưởng
quỹ Lâm Tường sau khi tranh cãi với Thạch Thu Giản Thạch gia cân ban của lão
gia, đã đánh Thạch gia một quyền, khiến cho Thạch gia thổ huyết mà chết…”
“Cái gí?” Dương Thu Trì quát to một tiếng, đứng phắt dậy, trợn trừng mắt:
“Thạch Thu Giản chết rồi?” Rồi vội bước đến trước thi thể, cúi người xuống
thăm hơi thở.
“Ai da! Ai đánh hắn chết vậy?” Rồi đột nhiên quay người, trừng mắt nhìn Lâm
Tường cùng mọi người, “Mau nói, là ai trong các người đánh chết hắn?”
Lâm Tường cố lấy gân ho khan một tiếng: “Tiểu nhân Lâm Tường, là chưởng quỹ
của Thuyền gia thương hành, là tiểu nhân tôi… tiểu nhân tôi không cẩn thận,
ngộ thương Thạch gia… nhưng mà, là hắn ta nói lời vô lễ, còn phun nước bọt
vào tôi trước, nên tôi tức giận mới đánh hắn.”
“Nói lời vô lễ? Có ai có thể chứng minh? Hơn nữa, hắn nói một hai câu khó nghe
thì các ngươi đánh chết hắn sao hả? Còn có vương pháp nữa hay khôgn?” Dương
Thu Trì quát lớn, tiếp đó nhìn lên mặt Lâm Tường, “Hắn nhổ nước bọt vào ngươi,
nhổ chỗ nào?”
“Nhổ vào mặt tôi.”
“Nước bọt đâu? Sao trên mặt ngươi không có gì hết vậy?”
“Tôi… tôi lau rồi, nhưng ngài có thể hỏi hỏa kế trong điếm của tôi, bọn họ
đều nghe thấy lời vô lễ của hắn, cũng nhìn thấy hắn phun nước bọt vào tôi.”
Các hỏa kế đều vội gật đầu cho là phải.
“Bọn chúng đều là người làm trong tiệm của ngươi, đương nhiên nói giúp ngươi
rồi, còn làm chứng cái con mẹ gì, có người nào khác làm chứng không?”
“Người khác?….” Lâm Tường trợn mắt ngẩn người, lúc đó trong điếm ngoại trừ
lão và các hỏa kế ra không còn ai khác. Hiện giờ nghe ý tứ của tri châu đại
nhân như thế, rõ ràng là đang nghiêng về phía người chết. Và điều đó là đương
nhiên, vì người chết là cân ban của tri châu đại nhân, không giúp thì giúp ai
bây giờ. Nghĩ đến đó, Lâm Tường muốn cầu xin coi thế nào, liền dập đầu nói:
“Là tiểu nhân lỗ mãng, ngộ thương Thạch gia, thỉnh đại nhân tha tội…”
“Tha tội? Ngươi giết cân ban của ta rồi! Giết người thường mạng người có biết
không? Ngươi bảo ta làm sao tha tội cho ngươi?” Dương Thu Trì phất tay áo, trở
lại công án, vỗ kinh đường mộc quát: “Người đâu!”
“Có mặt!” Bọn nha dịch cầm thủy hỏa côn đứng hai bên đồng thanh đáp ứng.
“Bắt hung phạm Lâm Tường trói lại cho ta!”
“Dạ!” Các nha dịch lập tức bước tới dùng xích trói chặt Lâm Tường.
Thấy tri châu đại lão gia đã trói khóa Lâm chưởng quỹ của Thuyền gia thương
hành lại, đám người quan sát ở ngoài cùng nghị luận loạn cả lên, có người thầm
khen hay, có người thầm lo cho đại lão gia, có người khoanh tay chờ xem náo
nhiệt.