“Người làm vác đi? Ngươi thấy người đó giống người làm hả? Không phải cân ban
sao?” Dương Thu Trì truy vấn, người làm và cân ban là hai loại khác nhau, từ
đó có thể phán đoán thân phận khác nhau của chủ nhân.
“Cách ăn mặc dường như là người làm , không giống cân ban. Tên người làm đó
đối với y rất cung kính.”
Hỏa kế? Như vậy có thể nói chủ nhân của người này làm nghề buôn hoặc là chưởng
quỹ. Y mua một lúc nhiều chiếu vậy để làm gì? Dương Thu Trì trầm tư, người
thường mà mua chiếu tối đa chỉ hai ba cái mà thôi, không thể nào mua nhiều như
vậy, chẳng lẽ là làm nghề mua đi bán lại hay sao? Hay là để cho bọn hỏa kế
trong tiệm buôn ngủ?
Dương Thu Trì ra lệnh cho bộ khoái đưa Tôn lão tứ về nha môn, rồi tìm họa sư
vẻ ra họa tượng của người mua chiếu.
Tống Vân Nhi, Sương nhi, Tuyết nhi thấy Dương Thu Trì nhanh chóng tìm ra được
đầu mối, đều rất mừng cho hắn. Nhưng Dương Thu Trì lần này không dám quá lạc
quan, nếu như kẻ mua chiếu là người ở Ba Châu thành thì còn dễ tìm, chứ nếu đó
là người đi buôn đây đó hoặc ở ngoài thành thì quả là thảm. Cho dù y là người
trong Ba châu thành, toàn thành có nhiều người như vậy quả là khó tìm, chẳng
lẽ để cho bộ khoái đi dò trên đường so đo từng người hay sao?
Chỉ có thể tới đâu hay tới đó, xem coi vận khí của Trấn Viễn bá tước của hắn
thế nào.
Trở về đến nha môn, Dương Thu Trì bố trí bộ khoái tìm họa sư căn cứ lời mô tả
của Tôn lão tứ vẻ ra hình của người mua chiếu. Còn bản thân hắn đến thiêm áp
phòng xử lý các công vụ phồn tạp và chờ tin tức.
Sau khi vẽ hình ra, Chiêm Chánh Chiêm bộ đầu mang theo mấy bộ khoái, tâm sự
trầm trọng đến Thiêm Áp phòng, cho các thư lại lui ra ngoài hết, rồi mới hạ
giọng báo cho Dương Thu Trì là người mua chiếu được vẽ ra đó bọn họ đều nhận
thức, đó chính là chưởng quỹ của một hiệu buôn, tên gọi là Lâm Tường, hiện giờ
đang ngụ ở phía nam của Ba Châu thành này, có biển hiệu là “Hãng buôn thuyền
gia”.
Dương Thu Trì mừng rỡ, lập tức lệnh cho bộ khoái đi bắt Lâm Tường về nha môn
thăng đường thẩm án. Những bộ khoái đó ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai
dám động cả.
Dương Thu Trì trừng mắt nhìn họ: “Cái gì vậy? Không nghe lệnh của ta sao?”
Chuyện Dương Thu Trì được hoàng thượng phong làm Trấn Viễn bá tước đã được
thông cáo toàn quốc, những bộ khoái này có một đại quan làm thượng ti như vậy
đương nhiên rất tự hào, những lệnh của Dương Thu Trì đưa ra trước giờ bọn họ
răm rắp tuân theo, chỉ vì lần này Lâm Tường là một kẻ có gốc gác lớn, nếu như
không chịu nói rõ trước, sau này xảy ra chuyện gì có thể sẽ trách mắng đổ tội
lên đầu họ. Chiêm bộ đầu bấy giờ mới cười cầu tài thưa: “Tước gia, bọn tiểu
nhân không dám không tuân lệnh, chỉ có điều, người này…, nếu muốn bắt y…
tốt nhất nên suy nghĩ thật kỹ.”
Dương Thu Trì nhíu mày: “Lại là thân thích của ngưu quỷ xà thần ở tòa miếu nào
đây? Ngay cả bá tước như ta cũng không áp được hay sao?”
Chiêm bộ đầu cười hề hề đáp: “Cái đó thì không phải, ngài là Trấn Viễn bá
tước, là nhất phẩm đại lão gia, đừngnói gì Ba châu thành này, cho dù là toàn
bộ Tứ Xuyên hay các đại nhân ở Bố chánh ty cũng không có ai cao hơn ngài.”
Dương Thu Trì khẽ mỉm cười, có chút đắc ý, hắn trẻ tuổi như vậy mà đã làm tước
gia, là một chuyện rất đáng tự hào.
Chiêm bô đầu tiếp đó cười nói: “Chỉ bất quá, tên Lâm Tường này tuy biểu hiện
không có chỗ dựa nào ở triều đình, nhưng ông ta là một chưởng quỹ nhỏ của
Xuyên Đông thuyền bang.”
“Thuyền bang?” Dương Thu Trì nghi hoặc hỏi, đóng chở thuyền sao?”
Chiêm bộ đầu hạ thật thấp giọng đáp: “Không phải là đóng thuyền hay chở khách
bình thường gì. Thuyền bang này chính là một giang hồ bang phái tổ thành từ
những lái thuyền ở sông lớn sông nhỏ kháp vùng Xuyên Đông, ngoài sáng thì vân
chuyện hàng mua bán hai phía đông tây, nhưng trong tối thì lén làm những
chuyện không quang minh chính đại gì.”
“Ạ? Làm những chuyện gì?”
Chiêm bộ đầu hơi bối rối: “Cái này… cái này tiểu nhân thật không biết.”
Dương Thu Trì thấy y lo trước phòng sau, thầm nghĩ nếu như thuyền bang này là
tổ chức xã hội đen nào đó, vị bộ đầu này lại không dám chọc giận họ, thì không
nên bức y nữa. Tuy hắn không nói gì, nhưng mũi thì hừ lạnh một tiếng.
Chiêm Chánh càng bối rối hơn: “Tước gia ngài đừng hiểu lầm, tiểu nhân… tiểu
nhân thật sự không biết. Chuyện mà thuyền bang họ làm rất ẩn tế, làm sao có
thể để lục phiến môn chúng tôi biết chứ.” Dừng một chút, y lén nhìn gương mặt
âm trầm của Dương Thu Trì, cuối cùng cắn răng làm liều thưa: “Tước gia, tiểu
nhân chỉ biết chọc đến người của họ đều xảy ra chuyện…”
“Hả? Càn rỡ thế à? Đã xảy ra những chuyện gì?” Dương Thu Trì cười ha ha hỏi.
Chiêm bộ đầu ngậm miệng không nói, nhưng quay đầu lại nhìn thấy mấy bộ khoái
kia vội vã ra ngoài cửa cảnh giới, liền lấy vẻ mặt khổ sở hạ giọng thưa: “Xa
không nói làm gì, gần đây chỉ cần lấy đời tri châu trước là Trầm Phong Tùng
Trầm tri châu mà xét, thì có một án nhỏ chọc đến thuyền bang của họ, thế là
chẳng bấy lâu sau, vợ Phan thị cùng đứa con mới vừa 1 tuổi của ông ta thất
tung, mấy ngày sau mới tìm được xác của họ ở hạ du sông Ba. Thật quả là thảm
a, vì từ đó tri châu đại nhân phát điên luôn.”
Dương Thu Trì âm trầm hỏi: “Có chứng cứ chứng minh bọn chúng làm không?”
“Làm gì có chứng cứ a, nhưng mà, trên đầu thi thể đều khắc một đồ án ánh
trăng, dường như là một chiếc thuyền, đó chính là tiêu chí của thuyền bang
này. Bọn họ giết người đều lưu lại tiêu chí như vậy.”
“Ngông cuồng thế à?” Dương Thu Trì nhíu mày: “Nhưng mà, tiêu chí như vậy ai
cũng khắc được, chỉ bằng cái đó thì vẫn chưa thể bắt chúng, vì có khả năng là
vu oan giá họa.”
“Đúng vậy, chính là như vậy, cho nên không có cách gì bắt bọn chúng được, cấp
trên đã phái thông phán, đề hình án sát sứ cũng phái thôi quan xuống tra, tra
cả nửa ngày mà không ra kết quả gì, nên rồi cũng quay về. Kỳ thật mọi người
đều biết đó là chuyện gì. Thời gian đó người của thuyền bang đều rất đắc ý, có
cố ý đến cửa nha môn đốt pháp nữa.”
“Ạ? Thuyền bang này thật là to gan lớn mật đến cực điểm rồi!” Hai mắt Dương
Thu Trì phóng tinh quang, hỏi tiếp: “Còn có điều gì có liên quan đến chúng nữa
không?”
“Nhiều nhiều lắm” Chiêm bộ đầu đáp, “Không kể gì địa phương khác, chỉ một mình
Ba châu thành này, năm trước đã phát sinh mấy vụ bắt cóc tống tiền, án sát
nhân rất rõ là bọn chúng làm, nhưng mà không có chứng cứ. Hơn nữa, Ba Châu
chúng ta núi cao rừng thẫm, xa kinh thành quá, chỉ cần không liên quan đến
những vụ mưu phản thì cấp trên đều nhắm một mắt mở một mắt, không ai nguyện ý
mạo hiểm tính mệnh quản đến chuyện này.”
“Mấy bộ khoái các người thì sao? Không đi tra cho rõ hả?” Dương Thu Trì đáo để
vẫn không nhịn được câu hỏi này. Kỳ thật hắn cũng biết, cấp trên đã không quản
thì bọn tiểu lâu la họ quản làm gì? Và có ai dám quản không?
Quả nhiên, Chiêm Chánh đỏ mặt, ấp úng đáp: “Không sợ ngài cười, chúng tôi ăn
chén cơm công này nói cho cùng là để nuôi dưỡn gia đình, không ai nguyên ý đem
tính mệnh của người thân ra đấu với chúng. Chỉ cần bọn chúng không đụng đến
chúng tôi, chúng tôi cũng coi như không nhìn thấy.” Chiêm bộ đầu chần chờ một
chút, rồi bổ sung: “Kỳ thật cũng không quản được, trên đầu của họ còn có chỗ
dựa nữa.”
Xã hội đen đương nhiên có ô dù che chắn. Dương Thu Trì hoàn toàn lý giải vì
sao những tiểu bộ khoái này không thể nào đối phó với một bang phái cường đại
như vậy, hỏi tiếp: “Là ai bao che?”
Chiêm Chánh cười khổ lắc đầu: “Cái này,… cái này tôi cũng không biết, dù gì
thì mỗi khi có chuyện, cấp trên phái người xuống tra, đều chẳng có kết quả gì
là đi luôn… Bọn họ còn được thuyền bang đưa đưa đón đón nữa, thì làm sao mà
tra ra được cái gì.”
Dương Thu Trì gật gật đầu, lại hỏi: “Đại bản doanh của thuyền bang này ở đâu,
ngươi có biết không?”
“Những chuyện này chúng tôi làm sao mà biết được, nhưng mà, nếu như tôi có
biết thì sợ chẳng sống được bao lâu, không biết ngày nào thây phơi đầu đường
xó chợ nữa.”
Dương Thu Trì trầm ngâm, xem ra thuyền bang này hiển nhiên là một tổ chức xã
hội đen. Thứ xã hội đen này nhất định là có ô dù bảo hộ, nếu không thì không
ngông cuồng đến nổi giết vợ con của mệnh quan triều đình mà không ai dám quản.
Bất quá, nếu như đã đụng phải rồi thì Dương Thu Trì nhất định phải quản. Hắn
là cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ, có quyền tiền trảm hậu tấu, trong tay có vương
bài cẩm y vệ, lại có cao thủ là Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi, lại có cây
súng ngừơi ngăn thì giết người, phật ngăn xơi luôn phật, hắn không tin là
không đấu lại một bang phái giang hồ. Cho dù thuyền bang này có chỗ dựa vững
chắc phía sau, nhưng nếu đấu với họ, bản thân hắn dù sao cũng là một bá tước
siêu phẩm, lại có miễn tử kim bài do hoàng thượng ngự tứ, hoàng thượng lại còn
mong muốn hắn bắt được Kiến Văn, cho dù quan lớn đến đâu cũng không sợ!
Đương nhiên, Dương Thu Trì cũng biết đấu với xã hội đen mọi chuyện đều phải
cẩn thận. Hắn cũng không muốn đem tính mệnh của người thân mình ra mà đánh
cuộc, cho nên cần phải chú ý sách lược và phương thức phương pháp, núi xanh
còn đó thì không sợ không có cũi đốt!
Chiêm Chánh Chiêm bộ đầu thấy mặt Dương Thu Trì ầm trầm bất định, liền cười
cầu tài khuyên: “Tước gia, thuyền bang này thế lực quảng đại, chỉ cần bọn
chúng không chọc đến chúng ta, chúng ta không nên quản đến chuyện của chúng.
Chuyện của tên Lý Hàm bao này chúng ta từ từ mà tra, thật tại không được thì
cứ bắt tên Tôn đan chiếu đó ra mà bắt tội…”
Chiêm Chánh ngước mắt thấy Dương Thu Trì không có biểu hiện gì, biết phương
pháp này không hợp ý hắn, lại vội vã nói lại: “Nếu không thì đến một lúc nào
đó tìm chút tiền kiếm một tử tù đem chuyện này đổ lên đầu hắn, dù sao cũng tìm
kiếm thứ gì đó bổ sung lại, không làm hỏng thành tích của lão gia ngài.”
Dương Thu Trì không muốn đả thảo kinh xà, cố ý suy nghĩ một chút, rồi mới gật
đầu thở dài một tiếng: “Mhịn một chút sóng yên gió lặng, lui một bước biển
rộng trời cao a. Được rồi, cứ như lời ngươi mà làm.”
Chiêm bộ đầu thở phào một hơi dài, Dương Thu Trì tuy là nhất phẩmbá tước,
nhưng làm người hòa thiện, đối với thuộc hạ rất tốt. Y làm bộ khoái bao nhiêu
năm, thượng ti như vậy mới gặp lần đầu. Mắt thấy hắn trẻ tuổi như thế mà đã
làm cao quan, tự nhiên tiền đồ vô lượng, nên không nhẫn tâm để hắn đối chọi
với hắc bang. Hiện giờ nghe hắn nguyện ý nhún nhường, lại còn cho là hắn nghĩ
thông rồi, trong lòng y thật tế rất là cao hứng.
Chiêm bộ đầu cầm họa tượng hỏi Dương Thu Trì: “Tước gia, chuyện bắt người
này….”
Dương Thu Trì lại cố ý thở dài, không còn cách nào khác lấy lại bức họa, bảo:
“Trước hết không quản chuyện này nữa, tạm thời để đó sau này tính. Trước hết
cứ giam Tôn lão tứ ở đại lao.”
Án mạng của Lý hàm bao còn chưa tra kỹ, lão Tôn đan chiếu này lại không có
người làm chứng về thời gian, vẫn còn là kẻ bị hiềm nghi phạm tội rất quan
trọng, do đó tạm thời không thể thả lão ra.
Chiêm bộ đầu khom lưng cười ha ha thưa: “dạ được, vậy tiểu nhân xin cáo lui.”
Rồi lùi vài bước ra khỏi Thiêm áp phòng, mang theo mấy bộ khoái ở cửa bỏ đi.
Dương Thu Trì chờ bọn họ đi rồi, mới gõ gõ ngón tay lên bàn, cười lạnh nói:
“Hắc hắc, lão tử muốn xem xem thuyền bang này rốt cuộc là kẻ ba đầu sáu tay
nào!”
Dương Thu Trì ở lại Thiêm áp phòng thật lâu, sau đó mới gọi thiếp thân hộ vệ
Nam Cung Hùng tiến vào, thấp giọng dặn dò một hồi, Nam Cung Hùng gật gật đầu
đi ra.