Tâm tình của Dương Thu Trì không tốt, dọc đường không nói tiếng nào, và các cô
gái cũng không dám hó hé nói gì.
Chiêm bộ đầu đến báo cáo đã án chiếu theo lệnh của Dương Thu Trì đi khống chế
các nhà đan lát trong Lục Lý thôn, rồi thu hết các đao chuốt của bọn họ mang
về.
Dương Thu Trì đang hy vọng dùng sự công tác bận rộn để điều chỉnh lại tâm tình
của bản thân, cho nên mang những đao vót ấy vào trong phòng pháp y ở nội nha,
tiến hành phân tích hình dạng trước sau đó giám định và so sánh.
Thử tới cái đao thứ ba, tin vui cuối cùng cũng đã đến.
Thanh đao vót thứ ba này sau khi được áp thanh đồng vào, đã cơ bản phù hợp với
những dấu vết hiện ra dưới kính hiển vi của xích sắt. Hơn nữa, những chi tiết
quan trọng hoàn toàn nhất trí, từ đó có thể phán đoán dây xích sắt là bị cái
đao vót này chém đứt!
Hắn cầm đao chuốt đó lên quan sát, thấy nó nặng trình trịch, lưỡi đao rất bén,
trên cán đao có quấn một lớp bố nhỏ, trên đó có ghi tên chủ nhân: “Tôn lão
tam.”
Dương Thu Trì ra lệnh chuẩn bị kiệu, mang theo Tống Vân Nhi và hai nha đầu
xinh Sương nhi và Tuyết nhi, dẫn theo bộ khoái và hộ vệ kéo đến Lục Lý thôn.
Tô lý chánh lập tức dẫn đường đến nhà đan tre trúc của Tôn lão tam.
Những nhà làm nghề đan tre trúc trong thôn đều đã bị Tô lý chánh phái dân
tráng khống chế lại hết.
Tôn lão tứ thấy tri châu đại lão gia hai ngày nay nhất mực tra án ở trong thôn
giờ lại dẫn theo bộ khoái đi tìm mình, sợ đến nỗi hai đầu gối khụy xuống, quỳ
mọp dưới đất.
Dương Thu Trì ngồi xuống ghế thái sư do dân tráng đặt ở giữa sân, quẳng hai
sợi xích đứt đưa ra trước mặt lão Tôn, hỏi: “Nói! Sợi xích này có phải là
ngươi chém đứt trộm đi không?”
Tôn lão tứ không rõ Dương Thu Trì làm sao mà biế, nhưng nếu như quan lão gia
đã khẳng định như thế và tìm ngay chính lão, lão ta nào dám giấu nữa, run rẫy
đáp: “Tiểu nhân… tiểu nhân đáng chết… là tiểu nhân lén chặt xích ở nhà của
Hoắc tiểu tứ trộm đi…”
“Chặt làm sao?”
“Tôi… tôi để xích ở dưới đất, dùng đao vót trẻ chặt đứt. Sợi xích đó rất
mảnh, đặt trên đất chặt một đao đã đứt.”
“Hai ngày trước ngươi vì sao không ra khai nhận? Có phải phải chờ đến bổn quan
tìm ra ngươi thì ngươi mới chịu không? Thật đúng là điêu dân gian trá!” Dương
Thu Trì vỗ mạnh lên trên tay vịn của ghế thái sư, quát: “Mau nói, ngươi mưu
tài hại mạng như thế nào, giết chết Lý hàm bao ra sao? Nói!”
Nghe được lời này, Tôn lão tứ kinh khủng vạn phần, ngẩng đầu kêu: “Đại lão
gia, tiểu nhân oan uổng a! Lý hàm bao thật sự không phải là do tiểu nhân giết
a.”
“Ngươi chặt đứt trộm đi dây xích chính là để cột đá dìm người chết, vật chứng
đã đủ, ngươi còn cứng miệng sao?” Dương Thu Trì tức giận, quát: “Kéo hắn xuống
đánh mạnh ba chục hèo cho ta!”
Chuyện của Vân Lộ khiến cho tâm tình của hắn không tốt, mấy ngày nay liên tục
so so sánh sánh mấy trăm dấu vết, khiến cho hắn đầu hôn mắt hoa, nhớ tới hai
ngày trước hắn như tên khùng đi tra khán mọi thứ trong thôn, còn cái tên Tôn
đan giỏ này rõ ràng là biết hắn đi tra xét coi ai là người chặt dây xích, thế
mà không chịu ra khai nhận, còn ở bên cạnh nói cười, hiện giờ lại cứng miệng
cãi chầy, không khỏi bốc hỏa lên đầu, quát bảo bộ khoái kéo Tôn đan giỏ ra
đánh đít.
Bọn nha dịch bộ khoái dạ rang, bước lên bắt Tôn lão tứ kéo qua một bên, rồi
đánh lộp bộp liên hồi, khiến cho lão khóc gào gọi cha gọi mẹ thảm thiết, nước
mắt nước mũi và máu huyết chảy tràn.
Sương nhi có chút bất nhẫn, một mặt quạt cho Dương Thu Trì, một mặt kề tai nói
nhỏ: “Lão gia, hay là tra cho rõ trước đi rồi tính, chưa gì hết đã đánh
rồi…”
Dương Thu Trì trừng mắt: “Có cần cô ra mặt dạy đời ta không? Hả?”
Sương nhi dù sao cũng là Miêu gia cô nương, từ nhỏ đến lớn sống trong Miêu
trại, chưa từng nhận sự giáo hóa nghiêm cách về cương thường luân lý thượng hạ
tôn ti của Hán tộc, cho nên lần trước ở Miêu trại, chỉ có nô tì dạng như nàng
mới dám đùa cợt rồi dạy đại lão gia hát tình ca, dẫn đến sự hiểu lầm cực lớn
như vậy.
Hiện giờ nàng thấy Dương Thu Trì không cho phân bua gì mà đã đánh người, lòng
cảm thấy bất nhẫn, cũng lấy hết gan khuyên một câu, không ngờ đại lão gia vốn
trước giờ mặt mũi hiền hòa chưa hề coi hai nàng là người dưới thế mà la mắng
trước mặt mọi người, nên gương mặt xinh của nàng tức thời đỏ rần, miệng mếu
lại, sụt sịt khóc mùi.
Dương Thu Trì vừa nói ra lời đã lập tức hối hận, thấy nàng buồn thảm nhỏ lệ
như vậy, càng cảm thấy áy náy hơn, đưa tay qua kéo Sương nhi đến trước mặt,
nhỏ giọng bảo: “Xin lỗi Sươngnhi, hai ngày na ta có điều phiền muộn, nói lời
có hơi nặng, em đừng để ý nha.” Rồi phất tay cho nha dịch không đánh nữa.
Sương nhi tuy không được dạy noi theo thật sát về đẳng cấp cương thường như
con gái Hán tộc, nhưng cũng biết được thế nào là trật tự tôn ti. Nhưng bình
thường Dương Thu Trì nói chuyện với họ hòa ái dễ thân, nên Sương nhi và Tuyết
nhi hầu như coi hắn là huynh trưởng chứ không phải là quan lão gia, hiện giờ
tự nhiên Dương Thu Trì phát cáu, chẳng trách gì Sương nhi cảm thấy ủy khuất,
nhưng nàng cũng biết án theo quy củ mình không thể nào nói với lão gia như
vậy.
Hiện giờ Dương Thu Trì ngược lại còn xin lỗi nàng, lại theo lời kiến nghị
không đánh người nữa, thật khiến cho nàng không biết phải làm sao, mắt rưng
rưng lệ nói: “Không không, là Sương nhi không đúng, lão gia sao lại xin lỗi
một tiểu nha đầu chứ?”
Dương Thu Trì thấy nàng ta vừa thẹn vừa gấp, càng cảm thấy hối lỗi, hạ giọng
nói: “Sương nhi hát sơn ca rất hay, người cũng xinh đẹp, nếu mà khóc nhè thì
không đẹp đâu.”
Nghĩ đến hát sơn ca, tiếp đó nhớ tới ánh mắt thê lương của Vân Lộ, hắn không
khỏi cảm thấy lòng chua xót.
Sương nhi nghe Dương Thu Trì dịu giọng an ủi mình, vừa ủy khuất vừa cao hứng,
nuốt nước mắt gật đầu cảm kích Dương Thu Trì, lùi ra sau tiếp tục quạt cho
hắn.
Ba chục hèo kia mới đánh được phân nửa thì đã bị Dương Thu Trì cho dừng, nhưng
mà cho dù chỉ có hơn mười hèo,cũng khiến cho Tôn lão tứ bị đau khóc cha khóc
mẹ không ngớt.
Nha dịch kéo Tôn lão tứ lại, Dương Thu Trì hỏi: “Ngươi có chịu khai nhận
không?”
Tôn đan giỏ khóc lóc tan thương, lớn tiếng khẩn cầu: “Đại lão gia, thanh thiên
đại lão gia, tiểu nhân thật không có giết Lý hàm bao a, cầu lão gia minh xét!”
Sau trận dày vò vừa rồi, Dương Thu Trì đã bình tĩnh hơn, bảo: 'Bổn quan hỏi
ngươi, ngươi chặt sợi xích trong vườn của Hoắc tiểu tứ để làm cái gì?”
“Trưa hôm đó tôi vác một bó chiếu lớn định đưa đến Ba châu bán, trên đường đi
ngang nhà của Hoắc tiểu tứ, sợi dây cột chiếu đột nhiên bị đứt, sau khi nối
lại quá ngắn không thể nào cột được. Bó chiếu to này không cột lại không có
cách gì vác đến Ba châu, tôi định vào nhà Hoắc tiểu tứ mượn một sợi thừng,
nhưng nhà hắn chẳng có ai, tôi thấy trong vườn có một sợi xích cột chó, dù gì
thì họ cũng không dùng, cho nên… cho nên tôi chặt đứt để đem đi bó chiếu!”
“Ngươi đi bán chiếu, trên người mang theo đao vót làm cái gì?”
“Quen rồi, đao vót của tôi thường đeo ở trong bao sau eo, lúc nào cũng có thể
dùng rất tiện.”
“Hắc hắc, như vậy có thể nói ngươi ngoài ra còn là một đao khách nữa nha.”
Dương Thu Trì cười lạnh, đanh mặt lại hỏi tiếp: “Vào giờ dậu hôm kia, ngươi đi
đâu?”
“Giờ dậu…?” Tôn lão tứ ngẫm nghĩ, “Giờ dậu…. tiểu nhân từ giờ ngọ trưa hôm
đó đến Ba Châu thành bán chiếu, trời tối mới rồi khỏi.”
Lão cũng đến Ba châu? Dương Thu Trì bắt đầu thấy ù đầu, chẳng lẽ lão cũng
không có thời gian gây án? Liền hỏi: “Có ai làm chứng không?”
“Làm chứng…?” Tôn lão tứ xoa xoa cái mông bị đánh sắp tét ra, “Tôi ăn cơm
rồi đi từ trưa, tới chiều tối mới về…., tôi ở một mình ở rìa thôn, không có
hàng xóm, lại không có tiền cưới vợ sinh con, cô lẻ một mình… ai có thể làm
chứng cho tôi a, nhưng mà tôi thật sự không có giết Lý hàm bao a.”
“Ngươi không có người làm chứng về thời gian… và như thế có thể nói không có
ai có thể chứng minh ngươi không có ở hiện trường giết người, trong khí đó sợi
xích mà ngươi dùng đao chuốt chặt đứt kia xuất hiện ở cổ của người chết, ngươi
nói coi đây là vì cớ gì?”
Tôn lão tứ nghe Dương Thu Trì nói, dường như là đã đem mọi tội lỗi giết người
đổ lên đầu lão, tức thời sợ đến mặt không còn hạt máu, hoảng hốt dập đầu lia
lịa kêu oan, nhưng cũng không biết làm sao để rửa sạch oan khuất cho mình.
Dương Thu Trì cũng phát giác trong chuyệnnày chỉ sợ có điều gì đó oan khuất,
liền cố nhẫn nại giúp lão ta nhớ lại: “Ngươi cố nhớ lại coi, trưa hôm đó ngươi
rồi khỏi thôn, có ai thấy ngươi không?”
Thái độ hòa ái của Dương Thu Trì khiến cho Tôn lão tứ hơi yên tâm một chút,
suy nghĩ kỹ rồi lắc đầu: “Tôi sống trong rừng trúc cạnh thôn, trước sau đều
không có hàng xóm, hôm đó khí trời rất nóng, giữa trưa đâu có ai chạy ra ngoài
phơi nắng làm gì, cho nên trên đường dường như không gặp người quen nào.”
“Vậy có ai có thể chứng minh lúc đó ngươi đích xác ở Ba châu bán chiếu không?”
“Chứng minh…, nhưng tôi… nhưng tôi không hề gặp người quen nào ở Ba châu
a.” Tôn lão tứ đau khổ nói, lão ta rất lo lắng nếu như bản thân không tìm được
người làm chứng, có khi nào cái tội giết người sẽ đổ lên đầu lão, để rồi chịu
cảnh ngồi nhà lao thậm chí rơi đầu hay không?
Điều lão ta lo lắng không phải là không có lý do, rất may lần này lão gặp phải
Dương Thu Trì, một người vừa tiếp thụ giáo dục về lý thuyết pháp trị “Suy đoán
vô tội” của một tác giả tư pháp công của thời đại mới, một người tràn đầy tự
tin là sẽ bắt được nguyên hung chân chinh dựa vào pháp y hiện đại. Nếu mà đổi
thành các quan lại quan liêu thời cổ đại khác, thì với chứng cứ có tội mạnh
như vậy, lại không có người làm chứng về thời gian, nhất định sẽ dùng đại hình
tra tấn, đánh ép cho khai, và cái đầu của lão chắc chắn sẽ bị rơi.
Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, hỏi: “Sợi dây xích sắt dùng để bó chiếu của ngươi
đâu?”
“Chiều hôm đó có người mua bó chiếu của tôi, và sợi dây xích đó cũng bị kẻ ấy
vác chiếu mang đi luôn.”
Tôn lão tứ dường như không biết tình huống này trọng yếu với lão như thế nào,
nhưng Dương Thu Trì thì biết, nên hỏi dồn: “Người đó là ai? Ngụ ở đâu?”
Tôn lão tứ bấy giờ mới phát hiện tính trọng yếu của vấn đề trong ngữ điệu của
Dương Thu Trì, khủng hoảng đáp: “Tôi…. tôi không nhận biết người đó a…”
“Nam hay là nữ? Bao lớn? Hình dạng thế nào?”