Triệu Vương Chu Cao Toại đã uống đến bảy phần say, lắc lắc lư lư bị đưa vào
động phòng. Sau khi ngồi xuống bàn tròn, uống một chén trà, mắt mũi say mèm
nhướn nhướn nhìn về phía tân nương đang trùm khăn đỏ ngồi ở đầu giường.
Nghe phụ hoàng nói, nữ tử này chính là con gái của Miêu trại trại chủ, là đóa
hoa tươi xinh đẹp nhất trong Miêu trại, Chu Cao Toại vô cùng hiếu kỳ, chỉ là
hiếu kỳ, bỡi vì y chẳng háo sắc. Đối với y mà nói, có một thứ so với nữ sắc
còn khiến y mê mệt hơn nhiều, đó chính là quyền lực, quyền lực chí cao vô
thương, hoàng quyền chí tôn có quyền quyết định sinh hay là sát.
Nhưng mà, y chỉ là con trai thứ ba của Minh Thành tổ. Ngay từ thời kỳ đầu
hoàng thượng tức vị, Minh Thành Tổ đã lập con trai cả, tức là đại ca của y,
Chu Cao Sí lên làm thái tử. Ngoài trừ thái tử, trên Chu Cao Toại còn có một
nhị ca nữa, cho nên có cũng không đến lượt y. Nhưng mà, y có lòng tin là có
thể khiến hoàng thượng phế thái tử, cải lập Chu Cao Toại y làm thái tử. Trong
mắt y, hoàng thượng chỉ kỳ để cho y nạo con gái của Miêu vương làm trắc phi
chính là chứng minh tuyệt vời nhất cho thấy hoàng thượng coi trong y như thế
nào. Y nhất định phải nắm chắc cơ hội này lấy điểm để khiến hoàng thượng tiến
thêm một bước hân thưởng y.
Chuyện cưới hỏi này là do hoàng thượng định đoạt, đừng nói là bảo y cưới con
gái của Miêu vương xinh như hoa thế này, cho dù bảo y đi lấy một con heo nái,
Chu Cao Toại y cũng sẽ ngoắc tay gọi nó tới, để làm cho người trong thiên hạ
thấy giữa nó và y yêu quý nhau như thế nào, để chứng minh và báo đáp cho sự
trọng vọng của phụ hoàng. Và chỉ có chuyện gì cũng tuân theo ý tứ của hoàng
thượng, thì mới từng bước kiến lập cái thang bước lên quyền lực tối cao như y
đã từng mộng mị.
Chu Cao Toại rót hai chung rượu, bảo: “Cô nương, à không, thụ phi, phụ hoàng
khen nàng là đóa hoa xinh đẹp nhất ở Miêu trại. Nàng có thể gả về cho bổn
vương, bổn vương cảm thấy cao hứng phi thường, và cũng thấy vinh hạnh lắm a.”
Dừng một lúc, nhìn về phía tân nương ngồi bên giường, không nghe tiếng nàng
hồi đáp, y hơi kinh ngạc, vì nghe nói con gái Miêu gia thẳng thắn bộc trực,
sao con gái của Miêu vương lại thẹn thẹn thùng thùng không nói chuyện vậy cà.
Chu Cao Toại cầm hai chung rượu lên, lắc lắc lư lư bước đến bên giường, cúi
người xuống nhìn tân nương tử phủ trên đầu một cái khăn đỏ lớn, cụng hai chung
vào nhau, tiếp theo đó cười ra vẻ hối lỗi: “Ái phi, bổn vương uống hơi nhiều
rồi, phụ hoàng đích thân viếng hôn khánh của chúng ta, đó là điều mừng to bằng
trời, không phải muốn là được đâu a.” Rồi đưa hai chung rượu đến trước mặt tân
nương tử, cười ha ha nói tiếp: “Nào nào. Hai chúng ta nên uống hợp hoan tửu
rồi…”
Thân hình của tân nương tử trùm khăn đỏ hơi động đậy, nhưng vẫn chẳng nói câu
nào.
Chu Cao Toại không khỏi kỳ quái, cúi người xuống nhìn khăn trùm đầu, bấy giờ
mới hơi hiểu ra, thân hình hơi lắc lư, giọng nói ra vẻ hối lỗi: “Ta thiệt là
đã uống say rồi, sao mà… sao mà khăn trùm đầu cũng không chịu cởi ra, ruợu
hợp hoan này uống làm sao được chứ… hắc hắc, hèn gì ái phi không chịu lý gì
đến ta. Ha ha, đừng có giận, đừng có giận, bổn vương sẽ đi cởi khăn trùm ngay
thôi.”
Chu Cao Toại lắc lư quay lại bàn tròn, đặt hai chung rượu xuống, cười hắc hắc
tiếp, cảm thấy đầu hơi choáng váng, liền lắc mạnh đầu cho thanh tỉnh lại chút,
bấy giờ mới lảo đảo trở lại bên giường, từ từ cúi người nói: “Ái phi! Bổn
vương cởi khăn trùm ra đây a….”
Nói xong, y đưa tay khẽ chạm vào mép của khăn hồng, từ từ vén lên, quả thật
không hổ thẹn là đóa hoa kiều diễm nhất Miêu trại…
Vân Lộ từ từ ngước đầu nhìn Chu Cao Toại, cười thảm một cái, rồi lật cổ tay,
một mũi kéo sáng quắc nhắm chuẩn đâm vào yết hầu của nàng.
A! Chu Cao Toại sợ hãi kêu to một tiếng, lùi phịch phịch về sau mấy bước, đụng
vào cái bàn đặt giữa phòng, khiến cho hai chung rượu trên đó ngã đổ rượu đầy
ra bàn, rồi lăn mấy vòng rớt cụp xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh vụn.
Chu Cao Toai chống một tay vào bàn, một tay chỉ vào Vân Lộ, kêu lên cả kinh:
“Ngươi … làm cái gì vậy?”
Ý nghĩ đầu tiên của Chu Cao Toại chính là nữ tử Miêu trại này muốn hành thích
mình, vừa định lớn tiếng thét giọi hộ vệ, nhưng cảm thấy có gì đó không phải,
cô gái này chỉ dùng mũi kéo tự chỉa vào cổ, chứ không có ý tiến qua đâm chết
y, cho nên y bấy giờ mới yên tâm.
Nhưng cái tâm vừa yên xuống, thì một ý nghĩ khác lại dậy lên, đó là nếu nữ
nhân người Miêu này mà tự sát thì coi như tiêu tùng. Không thể để xảy ra điều
này được, vì hôn sự là do hoàng thượng định ra, là sự hòa thân giữa Hán và
Miêu, là một bước để phụ hoàng của y an phủ Miêu cương và triệt để chinh phục
họ. Nếu như tân nương tự sát, hoàng thượng nhất định sẽ quái trách y làm việc
bất lực, và nếu Miêu vương vì chuyện này mà mưu phản, thì mọi chuyện đều đổ
lên đầu y. Đến lúc đó, đừng nói gì đến vị trí thái tử, chỉ sợ cái vị thế hiện
nay của y cũng không giữ được!
Ý niệm này vừa lóe qua đầu, Chu Cao Toại đã biết sự việc đã nghiêm trọng đến
mức không thể nào hơn được nữa, tức thì bị
cơn sợ làm cho tỉnh rượu hẳn, vội vã nói: “Ái phi… không, Vân cô nương,
đừng, đừng như vậy, ngàn vạn lần đừng như vậy, có lời gì cứ nói, bổn vương cái
gì cũng đáp ứng hết!”
Vân Lộ ảm đạm nói: “Vương gia, thật xin lỗi, ta không thể gả cho ngài…”
“Được được được được, không gả, không gả cũng được, cô bỏ kéo xuống trước,
chúng ta có chuyện gì từ từ nói, ngàn vạn lần đừng nghĩ nông cạn a.” Chu Cao
Toại dường như đang khẩn cầu.
Y chẳng phải thương tiếc gì đóa hoa tươi vừa chớm nở đã rụi tàn, mà là lo lắng
cho bản thân, lo là giấc mộng trên cương vị thái tử sẽ không trở thành hiện
thực, cho nên dù bất cứ giá nào cũng không thể để cho Vân Lộ tự sát.
Vân Lộ đương nhiên không biết tâm tư của y, chỉ cảm thấy có chút áy náy, bi
thanh tiếp: “Vương gia, lời thật với ngài là ta đã có ý trung nhân rồi, tuy
y… nhưng tâm ý của ta đã quyết, ta sống hay chết gì cũng là người của y, cho
nên, ta không thể nào gả về cho ngài được, xin ngài hiểu cho.”
Chu Cao Toại từ từ ngồi xuống ghế, khẩn cầu: “Vân cô nương, ta hiểu rồi, cô mỹ
lệ như vậy đương nhiên sẽ có ý trung nhân. Cô không sẵn lòng lấy ta, ta sẽ
không bức cô đâu, cô yên tâm đi a.”
Vân Lộ cảm kích cười, lệ trong mắt ứa trào ra, mũi kéo trong tay hơi rời khỏi
cổ. Vừa rồi kích động có dư, cho nên mũi kéo đã đâm một chút vào cổ nàng, máu
tươi ứa ra chảy dài xuống chiếc cổ trắng như tuyết, khiến cho Chu Cao Toại
nhìn mà hoảng kinh, thầm mừng là phản ứng của bả thân nhanh chóng, nên đại họa
chưa giáng xuống kịp.Nếu như vừa rồi y trong lúc kinh khủng gọi hộ vệ tiến
vào, có thể đã bức cô gái người Miêu này tự sát, và coi như mọi chuyện đã tiêu
tùng.
Chu Cao Toại biết hiện giờ phải bằng mọi cách xây dựng niềm tin nơi Vân Lộ,
khiến nàng tin rằng y sẽ không bức bách nàng, như vậy nàng sẽ bỏ ý định tự
sát.
Chu Cao Tọai y hiện giờ cần không phải là nữ nhân như Vân lộ, mà là cuộc hôn
nhân này, là cuộc hôn nhân do hoàng thượng sắp đặt này, hôn sự có thể ảnh
hưởng đến mộng tưởng làm thái tử của y, chứ còn đối với nữ nhân mà nói, y
đường đường là một vương gia, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, hà tất vì đóa
hoa mỹ lệ nhưng đầy gai này phá diệt cả giấc mộng đẹp mà y dày công xây dựng
bấy lâu nay.
Do đó, Chu Cao Toại nỗ lực nở một nụ cười trên môi, hỏi: “Vân cô nương, ý
trung nhân của cô là ai vậy? Nhất định là một người anh tuấn phong lưu Miêu
gia công tử rồi, đúng không?”
Vân Lộ vốn đã mang trong lòng quyết tâm phải chết, chỉ cần vương gia này ép
bức, sẽ lập tức tự vận ngay, giờ thấy y mặt mũi hòa hoãn nên hơi an tâm, lại
nghe y hỏi về tình lang của nàng, tâm tư liền nghĩ đến Dương Thu Trì, nhớ đến
vòng tay của hắn, nụ hôn của hắn, tư vị bàn tay của hắn lưu lại trên thân thể
nàng, lòng liền dâng lên nhu tình vô hạn: “Y không phải là nam tử Miêu gia
chúng tôi, cũng không kể là anh tuấn tiêu sái, thậm chi còn có điểm ngốc ngốc,
nhưng mà… nhưng mà ta cứ lại thích y.”
Chu Cao Toại cười: “Đúng a, nam nhân ngu ngu thường an phận, không có lòng dạ
bướm hoa, đương nhiên sẽ làm cho Vân cô nương vui lòng rồi.”
Vân lộ thấy y không bực mình, ngược lại còn an ủi nàng, nên cảm kích có dư,
nhưng vẫn lo lắng là y cố ý làm ra vẻ như vậy, nhân lúc nàng không phòng bị
rồi cướp kéo của nàng, và rồi sau đó nếu như sự thanh bạch của nàng bị ô uế,
sau này dù cho có chết cũng chẳng còn có ý nghĩa gì. Nàng đã hạ quyết tâm, dù
có chết cũng bảo trì trinh tiết, cho nên cái kéo trong tay nàng vẫn kề sát yết
hầu, không phút lơi lỏng.
Chu Cao Toại là nhân vật gì mà không biết tâm tư của Vân Lộ. Y biết cần phải
cho Vân Lộ hiểu rõ ý nghĩ chân thật của mình, nếu không chỉ cần một hiểu lầm
nho nhỏ cũng dẫn đến Vân Lộ mất mạng, và như thế chẳng khác gì vận mệnh của y
cũng tiêu biến luôn.
Chu Cao Toại mỉm cười nói: “Vân cô nương bỏ qua vinh hoa phú quý, một lòng si
ái lang quân của mình, bổn vương quả là kính phục cô nương, sao lại có thể
dùng sức làm liều được chứ.” Dừng lại một chút, y thở dài, “Bổn vương biết
trái chín ép thường không ngọt, hơn nữa, hắc hắc, nói khó nghe một chút, thì
bổn vương mà muốn nữ nhân thì muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu. CHo nên, nếu như
Vân cô nương không đồng ý gả cho bổn vương, bổn vương tuyệt đối sẽ không động
chạm đến cô nương chút nào. Điểm này thì thỉnh cô nương yên tâm đi.”
Vân Lộ nghe y nói chân thành như vậy, cố nhịn khóc gật đầu cảm kích: “Đa tạ
vương gia.”
Chu Cao Toại khoát khoát tay, tận lực mỉm cười: “Nhưng mà, Vân cô nương, ắt cô
cũng biết, hôn sự của hai ta là do hoàng thượng khâm định, chính là sự vĩnh
viễn hòa hảo của Hán Miêu. Hoàng thượng vừa rồi cũng đích thân đến tham gia
hôn điển của chúng ta, do đó, về mặt danh nghĩa, cô đã trở thành trắc phi của
bổn vương – nhưng mà cô yên tâm, đó chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, chúng ta e
rằng phải ở trước mặt mọi người duy trì danh nghĩa này, điểm này hi vọng Vân
cô nương có thể lý giải. Đương nhiên, ở chỗ riêng tư ta sẽ đối đãi với Vân cô
nương như thân muội muội vậy, tuyệt đối không vượt ranh giới nửa bước.
Vân Lộ cũng biết y nói đây là lời thật, nên đáp: “Đa tạ vương gia, ta cũng vì
nghĩ đến điểm này, vì mẹ cha mà nghĩ, nên mới đáp ứng lấy ngài, nhưng ta cũng
chỉ có thể lấy ngài trên danh nghĩa, chứ thân thể của ta không thể cấp cho
ngài, nếu không thì ta thà chết!”
Chu Cao Toại vội nói: “Đúng đúng, hai chúng ta có thể nghĩ được như vậy là quá
tốt rồi. Sau này chúng ta khi ở trước mặt hoàng thượng hay người ngoài thì là
phu thể, ở nhà thì là huynh muội, sau này chờ đến lúc bổn vương… chờ bổn
vương có thể làm chủ rồi, ta sẽ đem cô trả lại cho tình lang củ cô, được
không?”
Vân Lộ mừng rỡ: “Đa tạ vương gia, Vân Lộ kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa đáp
đền ân điển của Vương gia.”
Chu Cao Toại cười cười, bảo: “Vậy chúng ta cứ quyết định như vậy đi! Muội
muội!”
Vân Lộ nghe y xưng hô với mình là muội muội, vừa cao hứng vừa cảm kích, cũng
đáp lại: “Đa tạ vương gia ca.” Nhưng mũi kéo trên tay vẫn không hề rời khỏi
cổ.
Chu Cao Toại biết nàng còn có lòng giới bị, chuyển đầu nhìn mảnh vụn của hai
chung rượu nằm ngổn ngang dưới đất, cười cười: “Rượu hợp hoan này uống không
thành rồi, xem ra, hai chúng ta trời định không thể thành phu thể được rồi.”
Rồi quay đầu nhìn ra cửa, “Hôm nay là ngày tân hôn của hai chúng ta, ta mà rời
khỏi đây chỉ sợ người khác sẽ nói này nọ.”
Cái kéo trong tay Vân Lộ chợt áp lại sát cổ hơn, nàng khẩn trương nhìn Chu Cao
Toại.
Y phẫy tay: “Ta không phải có ý đó, ta muốn nói rằng, sau này ta sợ phải còn
đến phòng của muội – muội yên tâm, trắc phi phòng của muội rất rộng lớn, hơn
nữa còn có nhiều chỗ ngủ. Sau này ta sẽ ngủ ở phòng ngoài, làm người gác của
cho muội muội tốt của ta, có được không?”
Vân Lộ bấy giờ mới cười cười, gật gật đầu: “Đa tạ vương gia ca ca.”
“Ha ha, đêm nay muội không biết đã nói tiếng cảm ơn biết bao nhiêu lần rồi.
Thôi được, bổn vương giờ ra gian ngoài ngủ đây, muội hãy nghỉ sớm đi.”
Vân Lộ cảm kích nhìn Chu Cao Toại, đưa mắt tống tiễn y ra ngoài phòng.
Chu Cao Toại lắc lư đi ra cửa, quay đầu lại nhìn Vân lộ cười cười, rồi mới
khép cửa lại. Vân Lộ cầm kéo đến khóa chặt cửa phòng, rồi cẩn thận kiểm tra
cửa sổ, thấy đều đã đóng chặt, liền vội lấy song chặn cài cửa thật kỹ, bấy giờ
mới yên tâm từ từ ngồi xuống đất, cầm chặt kéo khóc ròng.