Dương Thu Trì gật đầu: “Được, đây là một chủ ý hay.” Nếu như hắn mang theo
Tống Tình và mấy cô gái hạ sơn ngay trong đêm, có thể sẽ ảnh hưởng đến tốc độ.
Dù gì thì chỉ khống chế nghi phạm và lấy đao cụ, không cần hắn phải tự thân
xuất kích. Chỉ cần ngày mai hắn hạ sơn, tiến hành kiểm nghiệp đối với những
vật đã tịch thu là được.
Dương Thu Trì lập tức nhờ Ngộ Không sư thái lấy giấy bút mang lại, đem nhiệm
vụ ghi vào trong một phong thư ngắn, phân công rõ ràng rồi giao cho Nam Cung
Hùng.
Nam Cung Hùng lập tức phái hai vị hộ vệ mang theo thư tín lập tức xuống núi
đưa thư.
Sau khi an bài thỏa đương, Dương Thu Trì bấy giờ mới yên tâm. Không ngờ lên Âm
Linh sơn này để giải khuây, lại bất ngờ phát hiện mấu chốt quan trọng để phá
án. Dương Thu Trì rất cao hứng, hi vọng manh mối này có thể giúp bản thân bắt
được hung thủ.
Chiều hôm đó, Ngộ Không sư thái chuẩn bị một bàn tiệc, tuy không dánh với tài
làm bếp của các tiệm, nhưng lại có phong vị của núi rừng, đặc biệt là trên
đỉnh núi giữa biển mây thế này mà có một yến tiệc như vậy quả thật làm Duơng
Thu Trì rất kinh ngạc.
Thái Dương từ từ xuống núi, những ánh sáng le lói cuối cùng xuất hiện ở cuối
chân trời, rồi trăng lên tròn vành vạnh. Ánh trăng sáng ngời chiếu lên rừng
trúc vô biên, khiến cho lòng người ta nhen nhóm từng phiến nhu tình.
Dương Thu Trì và Tống Tình, Tống Vân Nhi tỷ muội cùng nha đầu xinh Hồng Lăng,
Sương nhi và Tuyết nhi ngồi ở bờ núi nhìn rừng trúc xa xa, hân thưởng phong
cảnh tuyệt đẹp trên Âm Linh sơn trong đêm trăng sáng ngời. Tất cả họ như ngây
ngất trong trời đêm mỹ lệ này.
Lúc này, từ trong rừng trúc chợt vang lên một bài sơn ca phiêu phất:
“Triền núi gập ghềnh gập gập ghềnh
Gập ghềnh đến trước cửa hoa đài
Hai bên như vén đường người bước
Ở giữa đệm ra một lang đài.”
Nghe tiếng có vẻ như là một giọng nữ hát, tiếng ca ngọt ngào nhưng tràn đầy u
oán, dập dềnh truyền tới như âm thanh đến từ trên trời, phiêu miểu không biết
xuất phát từ đâu.
Dương Thu Trì vui mừng nói: “Không ngờ trên tuyệt đỉnh này lại có người biết
hát sơn ca.” Rồi hơi kinh ngạc: “Tiếng ca này nghe quen quen, dường như là…”
“Là Vân cô nương!” Tống Vân Nhi kinh ngạc nói.
Đang lúc hai người kinh dị, lại nghe ca thanh xướng tiếp:
“Canh một nghĩ đến phát ngốc
Canh hai ca từ trong mộng
Canh ba gặp mộng đoàn viên
Canh bốn tỉnh dậy lệ đầy mắt.”
Bài ca này chính là bài sơn ca của người Miêu mà Dương Thu Trì vô cùng quen
thuộc, chỉ có điều đó là một bài hát bằng tiếng Hán. Nghe tiếp được bài trên,
lòng Dương Thu Trì không còn hoài nghi gì nữa, reo lên: “Không sai, là Vân cô
nương, cô ta sao lại đến đây?” Nơi này cách Trấn Viễn châu Thanh Khê Huyện ở
Hồ Quảng cả nghìn dặm, hơn nữa đây là tuyệt đỉnh ngút trời mây.
Trong lúc đang ngờ vực, ca thanh lại vang lên, bài ca được hát chính là:
“Cùng ca tương hội ở nguyệt đường
Trở về nhà cứ mãi nhớ chàng
Nhớ chàng vì chẳng đến bầu bạn
Sầu đến người ốm mặt võ vàng
Đến cạnh bờ sông giặt áo quần
Lòng vẫn ngấm ngầm nhớ đến chàng
Nhớ chàng nhớ đến người ngơ ngẩn
Quần áo đập vào cả ngón tay
Đến vườn rau để nhổ cỏ
Cỏ nhổ trong tay lòng nhớ chàng
Nhớ chàng đến nổi hồn bay bổng
Cuốc chim móc vào cả ngón chân
Cuốc chim cuốc chân chân chẳng rát
Tình ca không tới mới đau lòng…”
Bài ca này uyển chuyển triền miên, sung mãn nỗi tơ tình ai oán của thiếu nữ,
đánh thẳng vào từng đốt xương đoạn ruột của Dương Thu Trì, khiến hắn đứng bật
dậy bước tới trước một bước hét lớn: “Vân cô nương…! Có phải là cô không?
Chúng ta ở đây…!”
Tống Tình đã từng nghe Dương Thu Trì kể là con gái của Miêu trại trại chủ Vân
Lộ thích hắn, đã từng ở ca trường ngày 6 tháng 6 vừa hát sơn ca vừa tặng cho
hắn một đôi lót đế giày thêu hoa, Dương Thu Trì không biết đó là tín vật định
tình của con gái người Mèo tặng cho tình lang, cho nên mới tiếp nhận, khiến
cho Vân Lộ hiểu lằm là Dương Thu Trì tình nguyện cưới nàng. Tuy sau đó hắn đã
giải thích rõ ràng, nhưng vẫn làm thương tổn đến con tim của cô nương người
ta.
Nàng bấy giờ nghe Dương Thu Trì đột nhiên nói người hát trong rừng trúc kia
chính là Vân Lộ, không khỏi thập phần kinh ngạc, sao đó vui vẻ nói: “Lão gia,
lão gia chẳng phải là biết hát sơn ca hay sao? Tại sao không hát đối một bài
a?”
“Đối cái gì mà đối! Vân cô nương đột nhiên đến núi này tìm ta, khẳng định là
đã xảy ra chuyện gì đó lớn lắm rồi!” Lòng Dương Thu Trì như lửa đốt, lại hợp
tay quanh miệng, lớn tiếng gọi: “Vân cô nương. CÔ ở nơi nào…!”
Đến lúc này, từ xa xa lại nghe ca thanh oai oán của Vân Lộ:
“Ca thanh kết bạn bạc đầu
Ai ngờ chàng lại qua cầu cắt dây
Chàng giờ tiêu dao tự tại
Bỏ thiếp một mình lạc bước trần ai…”
Dương Thu Trì nghe nàng hát thê lương sầu khổ như vậy, lòng càng bất nhẫn hơn,
lớn tiếng hô: “Vân cô nương, chúng ta lập tức đến tìm cô…! Cô đừng có đi
lung tung….!”
Nói xong, hắn quay người chạy xuống hòn núi đó, Tống Vân Nhi, Tống Tình, Hồng
Lăng và Nam Cung Hùng, Hạ Bình cùng các hộ vệ nhanh chóng bám theo sau.
Hòn núi này cách rừng trúc khoảng hai trăm mét, sau khi xông vào rừng trúc,
Dương Thu Trì lớn tiếng gọi: “Vân cô nương…! Cô ở đâu?”
Dưới ánh trăng tĩnh lặng, chỉ có gió thổi và tiếng lá trúc reo xạt xào.
Dương Thu Trì chạy như điên cuồng trong rừng trúc ngút tầm mắt đó, ca thanh
không còn vang lên nữa, hắn lớn tiếng gọi: “Vân cô nương…! Vân cô nương…!”
Không có tiếng trả lời.
Lòng Dương Thu Trì thắt lại, chẳng lẽ hắn bị ảo giác?
Tống Vân Nhi nhất mực theo sau hắn, hỏi: “Vân cô nương đâu?”
Nghe câu hỏi này, Dương Thu Trì tin rằng bản thân không bị ảo giác, Tống Vân
Nhi cũng xác định đó là ca thanh của Vân Lộ.
Tống Tình cùng Hồng Lăng thở phì phì đuổi tới nơi, hỏi: “Vân… Vân cô nương ở
nơi nào?”
Lòng Dương Thu Trì vô cùng chua xót, chợt xúc động cất cao giọng ca:
“Tiễn ca tiễn đến dốc đèo xa
Gió thổi lá khua xào xạt xạt
Hôm nay gần gũi như làn giấy
Mai này xa cách vạn dặm xa.”
Đây là bài sơn ca tương tự như bài Vân Lộ hát tặng lúc nàng tiễn hắn rời khỏi
Miêu trại. Hắn vẫn nhớ mãi tình cảnh ấy, cho nên khi hát lên, lòng vô cùng đau
khổ.
Chợt nghe ca thanh của Vân Lộ truyền từ xa lại:
“Tiễn chàng tiễn đến cửa núi nhỏ
Có lời nho nhỏ để dặn dò
Chặt cũi đừng đi ven bờ vực
Gánh nước đừng theo vách đá trơn.”
Đó chính là bài Dương Thu Trì hát dặn dò nàng khi từ biệt. Dương Thu Trì mừng
rỡ, Vân Lộ có thể nhớ bài ca của hắn, khiến hắn cao hứng phi thường, hô to một
tiếng: “Vân cô nương….!” Rồi chạy nhanh về phía phát ra tiếng ca.
Chạy đến gần một khối đá trắng, thấy có một vị thiếu nữ mặc trang phục Miêu
xinh đẹp đang ngồi trên ấy dùng ánh mắt thê lương nhìn hắn, đó chính là Vân
Lộ.
Nhìn thấy Dương Thu Trì, Vân Lộ nhảy xuống tảng đá, chạy vội mấy bước rồi dừng
lại, ngơ ngẩn nhìn hắn, ánh trăng xuyên qua rừng trúc chiếu lên gương mặt
trắng nhợt của Vân lộ, nhìn giống như đóa hoa bách hợp đang nở ra lung linh
huyền bí.
Dương Thu Trì thốt: “Vân cô nương! Quả thật là cô!” Chỉ mấy bước là đến trước
mặt nàng, đột nhiên kỳ ngộ quả thật là khiến hắn vừa kinh vừa mừng, nhưng nhất
thời không biết làm như thế nào cho phải.
Vân Lộ nhìn hắn, khẽ gọi: “Thu ca ca…!” Rồi phốc một cái nhảy thẳng vào lòng
hắn, nức nở khóc òa.
Dương Thu Trì không biết nên thế nào cho phải, nghe nàng khóc một cách tuyệt
vọng như vậy, không dám tránh ra, sợ là sẽ ủy khuất nàng, chỉ khẽ ôm nhẹ eo
nàng, dịu dàng an ủi.
Đúng lúc này chợt nghe một giọng nói thật quen truyền đến: “Dương tước gia,
ngài vẫn khỏe!”
Dương Thu Trì ngước mắt nhìn, bấy giờ mới phát hiện sau lưng Vân Lộ còn có mấy
chục người, và kẻ đứng đầu chính là Miêu trại trại chủ giờ đã được phong làm
“Phụ quốc tá thánh miêu vương”. Sau lưng Vân Thiên Kình là Vân Lăng và hợn
chục miêu binh, Vân Lăng cũng cười ha hả thân mật chào hỏi hắn: “Dương tước
gia!”
Dương Thu Trì muốn buông Vân Lộ ra để chào hỏi Vân Thiên Kình, nhưng Vân Lộ cứ
ôm chặt hắn khóc ròng.
Đằng sau truyền đến lời của Tống Tình: “Lão gia, vị cô nương này là…?”
Nghe lời của Tống Tình, Vân Lộ bấy giờ mới ngước đôi mắt đầy lệ, hai tay vẫn
chẳng chịu buông Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì biết nàng ta nhất định là đã chịu nhiều dày vò đau khổ, nếu
không sẽ không ở trước mặt mọi người mà làm như vậy, bèn cười cười chào Vân
Thiên Kình trước: “Vân trại chũ. Ngài khỏe!”
Sau đó, hắn hơi bối rối vỗ vỗ Vân Lộ, giới thiệu với Tống Tình: “Tình Tình, vị
cô nương này chính là thiên kim của Miêu trại chủ mà ta đã kể với nàng – Vân
lộ cô nương.” Hắn lại nói với Vân Lộ: “Vân cô nương, vị này là thiếp thất của
ta – Tống Tình.”
Tống Tình làm một lễ chúc phú: “Vân cô nương, Tình Tình xin có lời chào.”
Vân Lộ bấy giờ mới lấy lại tinh thần, thút thít mấy tiếng rồi buông bỏ Dương
Thu Trì ra, đáp lễ: “Vân Lộ ra mắt tỷ tỷ.”
Tống Vân Nhi bước đến nắm tay Vân Lộ: “Vân cô nương, lại gặp lại cô rồi!”
Vân Lộ miễn cưỡng cười, gật gật đầu với Tống Vân Nhi, mắt vẫn đầy lệ.
Dương Thu Trì thừa cơ hội ấy bước đến trước mặt Vân Thiên Kình, vỗ vai ông ta
nói: “Vân trại chủ, các vị sao lại đến đây, lại không báo cho ta một tiếng để
ta nghênh tiếp các vị thật tốt a.”
Vân Thiên Kình cười khà khà: “Chúng tôi muốn đến kinh thành, Vân Lộ sống chết
gì cũng muốn gặp lại ngài một lần. Chúng tôi bèn đi đường vòng để gặp ngài rồi
sáng ngày mai sẽ vội đi ngay. Thời gian quá gấp nên không kịp báo trước.”
Dương Thu Trì hơi bất ngờ, hỏi: “Vân trại chủ muốn đến kinh thành? Có chuyện
gì vậy a?”
Vân Thiên Kình nhìn Vân Lộ phía sau hắn, nói: “Hoàng thượng long ân quyến cố,
đã hạ chỉ lệnh cho Triệu giản vương nạp Vân Lộ làm trắc phi (vợ lẽ). Chúng tôi
lần này là hộ tống Vân Lộ đến kinh thành thành thân.”
A? Dương Thu Trì nghe tin này, lòng tức thì trống rỗng, Vân Lộ sắp phải gả cho
một vị thân vương làm trắc phi rồi sao? Trắc phi chính là tiểu thiếp của thân
vương, điều này Dương Thu Trì biết, nhưng không hiểu tại sao lại đột nhiên có
chuyện này.
Vân Thiên Kình nói: “Lần trước Lý công công đến ban chỉ, đã nghe qua tình hình
của Vân lộ, lập tức biểu lộ sẽ xin ý kiến của hoàng thượng. Vân Lộ hay tin
liền bệnh rất nặng, khi Dương tước gia đi, con nó không thể đến tiễn, sợ ngài
lo lắng nên cũng không cho ta báo tin. Sau khi ngài đi rồi, Lý công công lại
đến Miêu trại lần nữa, ban chỉ nói hoàng thượng đã chính thức ra chiếu chỉ để
Triệu giản vương nạp Vân Lộ làm trắc phi.”
“Triệu giản vương là…?” Dương Thu Trì không biết thân vương này là ai, nhưng
nếu đã gọi là vương, thì nhất định có liên quan đến hoàng thất.
Vân Thiên Kình dù sao cũng đã biết rõ chuyện này, nói: “Triệu giản vương là
con trai thứ ba của đương kim hoàng thượng, tên là Chu Cao Toại.”