Nạp Thiếp Ký – Chương 330: Trên biển mây – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 330: Trên biển mây

Tống Tình thích náo nhiệt, lập tức vỗ tay reo: “Đúng đó đúng đó, Vân muội nói
chính phải, đêm nay chúng ta ngụ trên đỉnh núi, dù gì cũng có mang theo đồ ăn
thức uống.” Hồng Lang và Sương nhi, Tuyết nhi đều lớn tiếng khen phải.

Dương Thu Trì nói: “Chúng ta trước lên lên đỉnh núi rồi hẳn hay.”

Sự tình lúc nào cũng vậy, nói thì dễ chứ đi vào thực hiện thì không có đơn
giản như vậy.

Đường núi uốn khúc nhỏ hẹp, vừa trèo lên một hồi Tống Tình đã thở phù phù,
Hồng Lăng, Sương nhi, Tuyết nhi đều sinh ra từ nghèo khổ, nên thể lực dù sao
cũng còn chịu được, dọc đường thay phiên nhau đỡ Tống Tình lên trên.

Nam Cung Hùng, Hạ Bình mang theo hộ vệ tản ra xung quanh bảo hộ. Hạ Bình định
cho nữ hộ vệ cõng Tống Tình đi lên, Tống Tình sợ mất mặt nên nhất quyết không
chịu, chỉ còn cách từ từ đi lên.

Sau khi trải qua lần leo lên Nhất Chỉ phong ở Trấn Viễn châu tại Hồ Quảng, mới
đầu Dương Thu Trì còn cho là mình sẽ không leo được chuyến này, thật không ngờ
cả một quảng đường leo lên tuy thở phì phì phò phò nhưng chẳng mệt mỏi gì mấy,
chỉ cần dừng nghỉ một chút, hắn đã nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

Dương Thu Trì hơi cảm thấy kỳ quái, thấy Tống Vân Nhi mặt không đổi sắc tim
không loạn nhịp, lòng liền động, hỏi: “Vân nhi, ta leo lên núi non hiểm trở
này lâu như vậy mà không mệt gì lắm, nhất định là tác dụng của pho nội công
tâmpháp muội dạy cho ta rồi?”

“Cái đó đương nhiên!' Tống Vân Nhi đắc ý nói, “Nếu như dạy huynh pho nội công
đó mà không có sức leo ba sơn này, sao có thể gọi là nội công được a.”

“Nội…. nội.. công gì a?” Tống Tình được Hồng Lăng đỡ, đi một bước nghỉ một
bước, thở phì phò hỏi.

“Nội công tâm pháp, Vân nhi dạy cho ta, có muốn học không?” Dương Thu Trì cười
nói.

“Thiếp… thiếp chỉ muốn ngồi một chút… mệt chết được…” Tống Tình ngồi lên
một khối đá lớn, “Thiếp… thiếp luyện món đó làm cái gì…. thiếp… thiếp
không dám leo nghĩ đến việc trèo lên Ba sơn này nữa….”

Dương Thu Trì nói: “Ta cũng không rảnh dạy cho nàng đâu.” Dừng một chút, hắn
trêu, “Tối qua ai cứ nằng nặc đòi lên trên núi này vậy, sao đến giờ lại hối
hận rồi?”

“Ai hối hận chứ?” Tống Tình thở phì phì thật mạnh, “Thiếp nghĩ một chút… là
không sao rồi…., yên tâm đi….”

“Vậy thì tốt,” Dương Thu Trì bảo, “Chúng ta đi trước, nàng từ từ lên nghe.”

“Thiếp không!” Tống Tình nổi cáu, sau khi thở hào hễn một hồi, lời nói mới
bình ổn lại đôi chút, “Chàng nỡ lòng nào … quẳng một mình thiếp lại hay
sao… lỡ cọp lớn xuất hiện ăn… ăn mất thiếp rồi, chàng không còn búp bê bùn
đâu nữa…”

“Thì ra dùng bùn nắn lại!” Dương Thu Trì cười hăng hắc, tuy nói là nói vậy chứ
hắn làm gì có cái nhẫn tâm bỏ một mình Tống Tình lại ở phía sau.

Cứ đi đi nghỉ nghỉ như thế, Hồng lăng, Sương nhi, Tuyết nhi không còn sức đỡ
Tống Tình nữa, Hạ Bình và các nữ hộ vệ bèn luân lưu đỡ nàng ta lên, ở những
chỗ quá hiểm trở, họ chỉ còn cách cõng nàng.

Cứ như thế đến giữa trưa thì họ cũng leo được tới đỉnh.

Trên đỉnh ngọn núi chính cao này có một rừng trúc xanh rì, trên rừng trúc có
một hòn núi đá lớn như bàn tay chống trời, giữa có bình đài rộng khoảng ba sân
bóng, trên đó có xây một tòa miếu quan âm có mấy chục ni cô tu.

Từ dưới nhìn lên, hòn núi chỉ có một mặt nhỏ hẹp có thể lên đỉnh, còn ba mặt
còn lại giống như bị đao gọt, đá trơn trăm trượng khiến người ta phải hoảng
kinh.

Lên đến được trước am ni cô, Tống Tình đã mệt đến suýt lã đi, ngồi trên ngạch
đá trước cửa am thở phì phì không muốn nhúc nhích gì nữa.

Cũng khó trách nàng, vì từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, không giống như
Tống Vân Nhi đã tập qua võ công, muốn trèo lên ngọn núi cao vót đụng núi thế
này quả thật là không dễ dàng gì.

Dương Thu Trì cũng rất mệt, trong tiết trời nóng bức này leo núi quả thật là
một chuyện vô cùng cực khổ, toàn than trên dưới của hắn đều mướt mồ hôi, nhưng
dù sao cũng không thở phì phò gì mấy, so với lần leo lên Nhất Chỉ phong lần
trước khỏe hơn nhiều, trong khi Nhất Chỉ phong không cao như Âm Linh sơn này.

Dương Thu Trì nhờ Hồng Lăng, Sương nhi và Tuyết nhi chiếu chố Tống Tình, còn
bản thân thì cầm tay Tống Vân Nhi đến bên cự thách sau miếu, nhìn biển mây
lửng lờ trôi dưới chấn.

Tống Vân Nhi thấy trán Dương Thu Trì đầy mồ hôi, cười hì hì đưa tay ra lau,
cười nói: “Ca, thể lực của huynh so với trước khỏe hơn nhiều.”

“Đúng a, đều là do Vân nhi sư phụ dạy dỗ có cách đó mà…” Dương Thu Trì pha
trò.

Nói đến sư phụ, Tống Vân Nhi không khỏi nhớ tới Liễu Nhược Băng, đưa mắt nhìn
về phía thành đô giữa biển mây vô vàn, buồn rầu nói: “Không biết sư phụ thế
nào rồi.”

Nghe nàng nói như vậy, Dương Thu Trì khẽ ôm eo thon của nàng từ phía sau lưng,
thở dài nói: “Đúng a, phải chờ đến qua năm mới được đến gặp nàng ấy, thật là
xa vời quá.”

Lần trước sau khi Dương Thu Trì cầu hôn Tống Vân Nhi, tuy bị Tống Vân Nhi cự
tuyệt, nhưng quan hệ của hai người từ đó đã tiến thêm một bước, thỉnh thoảng
có thêm những động tác thân mật.

Tống Vân Nhi dựa vào vai hắn, nói: “Sư phụ có hài tử với huynh, nếu mà không
gả cho huynh, sao này biết làm sao bây giờ…”

“Đúng a, ta không nỡ rời nàng ấy, cũng không nỡ xa muội. Ta thật hy vọng ba
người chúng ta có thể vĩnh viễn sống bên nhau.” Dương Thu Trì ôm chặt vòng eo
nhỏ của Tống Vân Nhi.

“Sư phụ đáng thương quá…, muội lúc nào cũng muốn ở chung với người, nhưng sư
phụ cứ muốn rời xa chúng ta…” Tống Vân Nhi chuyển thân, ôm vai Dương Thu
Trì, “Ca, chúng ta lần sau gặp được sư phụ hãy cố thuyết phục người để chúng
ta cùng ở bên nhau, có được không? Chuyện của chúng ta dù gì cũng có cách để
giải quyết…”

“Ừ! Ta cũng nghĩ như vậy. Qua năm hài tử sẽ được sinh ra đời, có hài tử rồi,
tâm tư của nàng ấy nhất định sẽ có cải biến. Hi vọng đến lúc đó hai chúng ta
có thể thuyết phục nàng ấy. Nhưng mà… với tính cách của sư phụ muội… xem
ra rất khó thuyết phục đây.”

Tống Vân Nhi cũng thở dài, khẽ dựa vào lòng Dương Thu Trì, hai người nhất thời
đều trầm mặc.

“Ái da….! Thiếp đến không phải lúc rồi!” Từ sau họ truyền đến giọng nói của
Tống Tình. Tống Vân Nhi cả kinh, định tránh thoát khỏi vòng tay của Dương Thu
Trì, nhưng bị hắn ôm chặt, và gọi luôn Tống Tình: “Tình Tình, nàng đến rồi.”

Tống Tình cười có vẻ chua xót: “Đúng a, vốn tưởng đến cùng hai người xem phong
cảnh dưới núi, không ngờ lại xem được phong cảnh còn hữu tình hơn phong cảnh
dưới núi kia.”

Lần trước Dương Thu Trì đã đem chuyện mình cầu hôn Tống Vân Nhi nói cho Tống
Tình hay, nhưng không hề đề cập đến Liễu Nhược Băng, chỉ nói Tống Vân Nhi nói
là mình còn nhỏ, muốn chờ một thời gian hẳn hay. Tống Tình cũng đã sớm biết
Tống Vân Nhi thích Dương Thu Trì, nhưng hôm nay nhìn hai người họ ôm nhau ở
đây, ít nhiều gì nàng cũng có chút bất ngờ, trong lòng không khỏi dậy lên cơn
ghen.

Tống Vân Nhi bị Dương Thu Trì ôm chặt, vốn muốn gạt tay tránh thoát ra, nhưng
nghe lời nói chua chua mùi dấm của Tống Tình, ngược lại không thèm tránh ra
nữa, càng làm già đóng kịch ôm chầm lấy Dương Thu Trì, hôn lên mặt của hắn,
quay đầu lại ra vẻ kỳ uy với Tống Tình.

Mặt Tống Tình đỏ mặt, cắn môi xoay người định bỏ đi. Tống Vân Nhi vội tránh
thoát khỏi vòng tay của Dương Thu Trì, đuổi theo ôm giữ nàng lại: “Búp bê bùn,
tỷ không phải là tức giận thật chứ?”

Tống Tình chuyển thân nói: “Giận? Ta có tư cách gì mà tức giận chứ? Ta không
phải là nương tử của chàng ấy, ta chỉ là tiểu thiếp sinh con thế cho chàng ấy
mà thôi, làm gì có tư cách can thiệp chuyện y tìm nữ nhân khác chứ!” Nói xong
quay đầu nhìn vào biển mây dưới núi, thương tâm nói tiếp: “Huống chi, ta đã
lấy chàng ấy nửa năm rồi mà hài tử vẫn còn chưa mang, ta có tư cách gì tức
giận chứ…” Nói đến đó, nàng ủy khuất uất nghẹn òa khóc.

Tống Vân Nhi cảm thấy vừa rồi mình hơi quá, dù gì thì bản thân nàng còn chưa
gả cho Dương Thu Trì, tuy Tống Tình biết nàng cũng thích hắn, nhưng dù sao ván
cũng chưa đóng thuyền, gạo chưa nấu thành cơm, thế mà trước mặt nàng ta nàng
đã thân mật cùng Dương Thu Trì, nếu đổi nàng làm thành Tống Tình, chỉ sợ nàng
cũng sẽ rất giận.

Tống Vân Nhi ôm vai Tống Tình, cất giọng lộ vẻ hối lỗi: “Búp bê bùn, muội…
xin lỗi a…”

Dương Thu Trì cũng bước đến, kéo tay Tống Tình nói: “Tình Tình, ta đã nói với
nàng là sau này ta sẽ cưới Vân nhi mà…”

“Đó là chuyện sau này,” Tống Tình rơi nước mắt, nghẹn ngào nói, “Sau này muội
ấy gả cho chàng, hai người thích thân mật gì cũng được, nhưng hiện giờ…”

“Thôi được rồi! Coi như là ta sai đi, có được không.” Dương Thu Trì lau mắt
cho nàng, “Tiểu trư trư của ta vốn cười lên có lúm đồng tiền rất đẹp, còn quệt
mỏ khóc thật chẳng ra cái gì cả.”

Hai mắt Tống Tình đầy lệ, nhưng nghe vậy cũng bật cười, vung nắm đấm đấm vào
ngực hắn mấy cái.

Đến lúc này, sau lưng họ chợt vang lên tiếng phật hiệu, ba người quay lại
nhìn, thấy có một lão ni cô đang đứng cách đó không xa, sau lưng bà ta còn có
hơn mười ni cô khác.

Lão ni cô đó chấp tay, xướng phật hiệu nói: “A di đà phật, bần ni tham kiến
Dương tri châu tước gia.”

Dương Thu Trì hơi ngạc nhiên: “Ạ? Bà thân ở trên núi cao ngàn trượng này sao
lại biết bổn quan?”

Lão ni cô mỉm cười: “Bần ni làm gì có bản lĩnh đó,” bà ta chuyển đầu nhìn về
phía nha đầu xinh Hồng Lăng, Sương nhi, Tuyết nhi cùng Nam Cung Hùng và các hộ
vệ, “Là các vị thí chủ đó cho bần ni biết.”

“vậy à,” Dương Thu Trì thi lễ, “Thỉnh giáo đại sư pháp hiệu xưng hô như thế
nào?”

“Bần ni là trụ trì của Âm linh sơn Quan Âm am, pháp hiệu Ngộ Không.”

A? Dương Thu Trì ngẩn người, tiếp theo đó bật cười ha hả.

Ngô Không lão sư thái rất kinh ngạc, không biết bản thân nói sai điều gì, quay
lại nhìn các đệ tử ở phía sau, thấy họ cũng ngẩn ngơ chẳng hiểu đầu đuôi thế
nào cả.

Ngô Thừa Ân viết Tây Du Ký là ở thời trung hậu kỳ của Minh triều, là chuyện
của một trằm năm sau này, do đó lão sư thái đương nhiên không biết pháp hiệu
của bà ta trùng tên với mỹ hầu vương Tôn Ngộ Không đại danh đỉnh đỉnh. Hắn
không khỏi tưởng tượng lại hình dạng mỏ nhọn tai khỉ của Tôn Ngộ Không, rồi
nhìn lại gương mặt nghiêm nghiêm nghị nghị của lão ni cô, và thế là ôm bụng
cười đến nỗi đau cả ruột.

Vừa cười, hắn vừa khoát tay nói: “Không có gì, ha ha ha, ta chỉ cười bâng
quơ… ha ha ha… không cần để ý tới ta… ha ha ha….”

Tống Tình hướng về phía Ngộ Không sư thái cũng các ni cô ra vẻ xin lỗi, rồi
kéo tay Dương Thu Trì, nhỏ giọng nói: “Lão gia, chàng cười như vậy người ta là
kẻ xuất gia không ổn đâu!”

Dương Thu Trì bấy giờ mới cố nhịn, lại phẫy tay: “Thật xin lỗi, ha ha, ta nghĩ
đến chuyện khác, không có liên quan gì đến các người, ha ha, thật xin lỗi a,
đi đi, đến am của các vị xem qua nào.”

Ngộ không lão ni bấy giờ mới như quẳng bỏ gánh nặng, đi trước dẫn đầu đưa
Dương Thu Trì củng mọi người đến Quan âm am.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.