Tô lý chánh nhất mực đốc thúc các dân tráng khênh chiếc ghế thái sư theo sau
đoàn, thấy Dương Thu Trì chợt đứng lại, lập tức bảo dân tráng đặt ghế thái sư
xuống bóng cây để tri châu đại lão gia nghỉ ngơi.
Dương Thu Trì ngồi phịch xuống ghế, mở quạt đánh phạch quạt lấy quạt để, lòng
ngẫm nghĩ xem nên làm thế nào tiếp theo. Hắn hổi tưởng lại từng bước một, đặc
biệt là tình hình sợi xích sắt lúc đó, xem coi rốt cuộc đã bỏ xót điểm gì.
Là cái gì vậy kìa? Dương Thu Trì nhìn thấy sợi xích sắt cột cổ chó ở trong
vườn nhỏ của một nhà ở phía trước, chợt động tâm, lệnh cho Tô lý chánh đến lấy
nó mang lại cho hắn xem.
Người nhà đó sợ quan, nên đã trốn vào trong phòng. Tô lý chánh đứng ở cửa vườn
bảo bọn họ đi tháo chiếc xích cổ chó mang lại giao cho y.
Người nhà đó nhanh chóng chạy ra cửa, biết đại lão gia có lệnh, nên vội chạy
đi định tháo xích, Tô lý chánh liền mắng: “Con mẹ các ngươi định thả chó ra
hả? Nếu lỡ cắn phải đại lão gia thì các ngươi có được mấy cái đầu? Còn không
chịu nhốt chó vào phòng, rồi mới lấy xích!”
Đó là một lão đầu khoảng năm chục tuổi vốn đang run rẩy toàn thân, giờ nghe Tô
lý chánh quát mắng nên càng hoảng sợ hơn, vội vã đáp ứng, nhốt chó vào trong
phòng rồi mới tháo xích ra khom người đến quỳ trước mặt Dương Thu Trì, đưa hai
tay dâng xích lên.
Dương Thu Trì tiếp lấy nhìn kỹ, hỏi lão hán đang quỳ ở đó: “Sợi xích chó các
ngươi mua từ tiệm đồ sắt đều như vậy sao?”
Lão hán run rẩy đáp: “Hồi… hồi bẩm… đều… đều như vậy ạ.”
Dương Thu Trì sờ sờ hai đầu sợi xích, thấy đó là hai vòng sắt tròn hoàn chỉnh,
trong khi đó sợi xích cột trên cổ thi thể có một đầu chỉ còn một nửa, dường
như là bị chặt đứt ra vậy.
Lúc đó Dương Thu Trì còn chưa chú ý, hắn còn cho là giống như mua dây thừng
vậy, chỉ cần người mua muốn dài bao nhiêu thì người bán sẽ đo và cắt ra bấy
nhiêu, do đó dấu chặt đứt ra là bình thường. Nhưng từ sợi xích chó vừa tra xét
vừa rồi mà luận, thì chúng có vẻ không phải vậy, mà là có độ dài cố định, làm
theo quy cách cũng cố định nốt, chỉ chuyên dùng để cột chó.
Nếu như xích chó có quy cách cố định, thì hai đầu xích phải hoàn chỉnh, vậy
thì vì sao sợi xích dùng để cột cổ người chết lại bị chặt đứt vậy? Chẳng lẽ có
người chặt đứt dây xích cột chó để cột vào đá để dìm người chết?
Dương Thu Trì lập tức lệnh cho Tô lý chánh dẫn bộ khoái đi tra xét toàn thôn,
coi xem có nhà nào có xích chó hay xích gì đó bị chặt đứt hay không, nếu có
lập tức khống chế hết người trong nhà, và mang đầu đoạn xích đó trở lại đây.
Tô lý chánh vội vã đáp ứng, dẫn theo bộ khoái đi tra xét từng nhà.
Tống Vân Nhi hỏi: “Ca, huynh có phải là có phát hiện gì không?”
“Xem ra là có. Ta nhớ lại sợi xích cột trên cổ tử thi dường như là bị chặt đứt
ra, trong khi đó những sợi xích cột chó trong thôn này dường như là do thợ rèn
chuyên môn chế ra. Do đó, đầu của chúng không có lý nào bị chặt, nếu như chúng
ta có thể tìm một đầu của sợi xích bị chặt kia ra, thuận theo dấu vết lần lên
có thể tìm được người vì tiền mà hại mạng Lý hàm bao lắm. Hung thủ dùng xích
sắt cột đá trầm thây rất có thể là người có liên hệ hoặc là giữ đầu đoạn xích
bị chặt này.”
“Quá hay rồi!” Tống Vân Nhi vỗ tay đánh độp, cười nói: “Lúc khám nghiệm thi
thể muội chẳng có lòng tin chút nào, thầm nghĩ nếu để muội chủ trì phá giải án
này, muội không biết bắt đầu từ đâu mà lần. Ca ca của muội thật lợi hại, bấm
đốt ngón tay là biết tội phạm ở đâu rồi!”
“Nói nhăng cái gì vậy? Ngươi cho bổn quan là thầy bói mù hay sao?” Dương Thu
Trì cười khà khà giả vờ vuốt râu nói.
Sương nhi gạt mồ hôi ứa ra trên trán, cũng chen lời: “Đúng đó, tôi cứ nghe
người ta nói lão gia của chúng ta phá án lợi hại quá chừng chừng, nhưng chưa
bao giờ chân chính chứng kiến qua, hôm nay coi như là mở mắt rồi! Chẳng mấy
chốc sẽ bắt được hung phạm thôi.”
Kim sư gia cùng phe phay quạt phụ họa: “Đúng vậy, ông chủ là lão gia trẻ tuổi
nhất và tài hoa nhất của tôi, ngay từ khi ông chủ còn là ngỗ tác… bỉ nhân đã
thập phần bội phục rồi.”
Kim sư gia là trợ tá của Dương Thu Trì, xuất thân là tú tài, có công danh, hơn
hẳn những người là cân ban như Thường Phúc. Dương Thu Trì chấp tay cười, khách
khí mấy câu: “Nếu nói đã phá được án này thì còn quá sớm, chỉ mới tìm được một
chút mấu chốt thôi, rồi ta mới mạnh dạn phán đoán một chút vậy, không nhất
định sẽ chính xác.”
Nói qua nói lại một hồi, Tô lý chánh và bộ khoái đã áp giải hơn mười người nam
có nữ có, già cũng có mà trẻ cũng có đến quỳ trước mặt Dương Thu Trì. Tô lý
chánh cầm trong tay hơn bảy tám sợi xích sắt, cúi người đưa ra trước mặt Dương
Thu Trì: “Đại nhân, tiểu nhân và các vị quan gia đây truy xét hết những nhà có
loại xích sắt nhỏ này, tìm được bảy tám sợi xích bị chặt mất phần đầu, nên đều
bắt họ đến đây.”
Dương Thu Trì ừ một tiếng, lấy từng sợi xích đó lên quan sát cẩn thận chỗ đứt,
tuy trí nhớ của hắn cực tốt, nhưng không thể nào nhớ được chỗ đứt của sợi xích
sắt trên cổ tử thi kia có hình dạng thế nào. Xem ra, chỉ có thế mang chúng về
rồi tiến hành so sánh từng sợi mà thôi, rất may là trên mỗi sợi xích đều có
treo một thẻ gỗ có ghi tên của chủ hộ, rất tiện tra ra ai là nghi phạm, cho
thấy Tô lý chánh làm việc rất cẩn thận. Dương Thu Trì lệnh cho Tô lý chánh và
dân tráng giám thị những nam nữ già trẻ này, không cho tùy ý làm gì hay rời
khỏi thôn, rồi mang theo bảy tám sợi xích trở về nha môn của Ba châu.
Hắn trước hết lệnh cho bộ khoái đến chợ trâu dê điều tra tình hình chiều hôm
kia lúc Lý Thế Ngân bán trâu cũng như thời gian chính xác y rời khỏi đó, xem
coi có vấn đề gì không. Nếu như có người cướp của giết người, thì hung thủ
nhất định là đã nhìn thấy Lý Thế Ngân bán trâu ở chợ trâu dê có tiền rối mới
nảy ý đồ sát nhân, cho nên hắn bảo bộ khoái phải hỏi kỹ những người mua bán
trâu ở đó xem có phát hiện có người nào bám theo Lý Thế Ngân rời khỏi thành,
đặc biệt là có mang theo gậy gỗ có hình góc cạnh hay là xích sắt gì đó.
An bài mọi chuyện xong, hắn trở về phòng pháp y trong nội nha, bắt đầu truy
tìm sợi xích có dấu khớp với đoạn cắt với sợi xích trên cổ nạn nhân.
Muốn tìm phần còn lại này, phương pháp rõ ràng rất đơn giản: Sợi xích là hình
bầu dục, chỉ cần khớp các dấu lại thấy hợp thành một sợi hoàn chỉnh thì có thể
xác định.
Rất nhanh, Hắn tìm được đoạn còn lại phù hợp với đoạn cắt, độ dài cũng tương
đồng với độ dài của sợi xích bình thường.
Dương Thu Trì cầm thẻ gỗ lên đọc, thấy ghi là “Hoắc Thượng Tứ”. Như vậy, sợi
xích cột cổ người chết là xuất phát từ nhà của Hoắc Tiểu Tứ cái gì đó, người
trong nhà này có hiềm nghi phạm tội rất lớn.
Chẳng mấy chốc, bộ khoái đến chợ trâu dê nhanh chóng thám thính rõ tình hình
trở về bẩm báo, là có rất nhiều người chứng minh Lý Thế Ngân chiều ngày kia
dẫn trâu đến bán ở chợ được ba nghìn đồng tiền. Ngoài ra bộ khoái còn tìm được
chỗ Lý Thế Ngân ăn cơm ở một quán bên chợ. Điếm chủ chứng minh thời điểm Lý
Thế Ngân vào ăn tới giờ dậu hai khắc (khoảng 5 giờ chiều) thì rời khỏi quán,
đi thẳng ra ngoài thành, không ai phát hiện có kẻ nào bám theo y.
Dương Thu Trì gấp quạt gõ gõ, thầm nghĩ, căn cứ vào thi kiếm phán đoán người
chết khoảng hai ngày, so với lời khai của ông chủ quán là phù hợp. Từ Ba châu
thành đến Lục lý thôn chỉ khoảng nửa thời thần (khoảng 1 tiếng đổng hồ), như
vậy tính ra nếu như người chết trên đường trở về rồi bị hại, thì thời gian tử
vong khoảng từ năm giờ rưỡi chiều đến sáu giờ.
Do trong móng tay người chết phát hiện bùn đáy sông có đá vôi, chứng minh là
có khả năng y đến gần lò vôi trong thôn rồi bị giết, căn cứ đường đi mà tính
toán thời gian, người bị hại có thể chết vào lúc sáu đến sáu giờ rưỡi chiều.
Rất tiếc là không thể tiến hành giải phẫu thi thể, nếu không có thể căn cứ vào
dịch vị tiêu hóa trong ruột và bao tử mà phán đoán chuẩn xác thời gian tử vong
hơn nữa.
Tiếp theo đó, Dương Thu Trì lập tức mang theo nhân mã quay trở lại Lục Lý
thôn.
Trên đường đi, Tống Vân Nhi hơi kinh ngạc: “Huynh mới đó đã phát hiện ra người
hiềm nghi rồi sao?”
“Gần như vậy.” Dương Thu Trì tự tin đáp.
Khoảng đường sáu dặm chỉ nửa canh giờ là xong, Dương Thu Trì bảo Tô lý chánh
dẫn đường trực tiếp đến nhà Hoắc Tiểu Tứ.
Cả nhà Hoắc Tiểu Tứ thấy lý chánh dẫn tri châu đại lão gia cùng một đám bộ
khái đến nhà mình, tức thời hoảng hồn quỳ mọp xuống vườn dập đầu lạy.
Dân tráng không cần phân công đã mang ghế thái sư đi sau, thấy chuẩn bị hỏi án
ở đây liền nhanh chóng khiêng ghế vào, có điều trong vườn không có cây, ngày
nóng bức thế này quan lão gia nhất định là rất khó chịu. Rất may là Sương nhi
đã sớm chuẩn bị, lần này đặc biệt mang theo một cây dù lớn, lập tức xòe ra
trên đầu Dương Thu Trì.
Quả là dễ chịu, Dương Thu Trì nháy nháy mắt với Sương nhi, xong quay đầu lại
quát gọi: “Hoắc Thượng Tứ!”
Một trung niên lập tức bước ra hai bước quỳ xuống, run giọng thưa: “Có tiểu
nhân.”
Dương Thu Trì cầm hai đoan xích sắt lên quăng đến trước mặt y: “Nhìn kỹ coi,
hai khúc xích này có phải là của nhà ngươi không?”
Hoắc tiểu tứ cầm lên xem, gật gật đầu: “Dạ, dạ là của nhà tiểu nhân. Đoạn này
là lúc sáng Tô lý chánh lấy đi từ trong vườn của tiểu nhân. Lúc đó tôi mới
phát hiện không biết xích đã bị người ta chặt mất một đoạn từ khi nào rồi.”
“Vậy sao? Xích sắt trong vườn nhà người bị người ta chặt khi nào ngươi không
sao?” Dương Thu Trì hắc hắc cười lạnh, tiếp đó hỏi, “Sợi xích sắt này ngươi
dùng làm cái gì?”
“Dạ… dạ dùng để cột chó ạ.”
“Vậy chó đâu?” Dương Thu Trì nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của con chó
nào.
“Mấy ngày trước… bệnh chết rồi… sợi xích này bị quăng ở đó không ai quản
tới nữa.”
“Không đúng! Ngươi nếu như quăng nó trong vườn không quản, nửa khúc xích này
tại sao lại cột lên cổ của Lý Thế Ngân – Lý hàm bao được?”