Nạp Thiếp Ký – Chương 325: Thu hẹp phạm vi – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 325: Thu hẹp phạm vi

Sau khi nông phụ ngồi xuống, Dương Thu Trì nhìn về phía các thôn dân đang quây
quần xem náo nhiệt, ra lệnh cho người đuổi họ đi, không cho ở bên hóng chuyện.

Khám tra hiện trường, kiểm nghiệm thi thể, và phỏng vấn điều tra đều rất kỵ
chuyện có người không phận sự hay không liên quan nghe lén, bởi vì những người
này nghe rồi sau đó vô tình hoặc cố ý để lộ tin tức không phải là chuyện hiếm
trong tư pháp.

Ở xã hội hiện đại, Dương Thu Trì vừa tốt nghiệp đại học tham gia vào lực lượng
cảnh sát đã gặp phải chuyện này: một hung phạm giết chết một tài xế taxi, sau
đó phải phí rất nhiều công sức mới bắt được hung phạm. Và sau khi thẩm tấn mới
biết rằng, lúc khám tra pháp y ở hiện trường, tên hung thủ này chính là kẻ lén
vào trong đám đông quanh đó xem họ khám nghiệm. Lời các nhân viên điều tra bàn
bạc về án cũng bị hắn nghe lén được, do đó đã tránh được rất nhiều lần điều
tra bài trừ. Từ đó trở đi, Dương Thu Trì đặc biệt chú ý công tác bảo mật trong
giai đoạn điều tra phá án.

Chờ những thôn dân kia đi xong, Dương Thu Trì nhìn về phía Ngô thị đang khóc
rưng rức, bảo: “Ngươi khoan khóc đã, bổn quan có điều muốn hỏi ngươi.”

Tô lý chánh kia vội vã nhỏ nhẹ khuyên nhủ, bấy giờ Ngô thị mới nhẫn nhịn lại
một chút.

Dương Thu Trì hỏi: “Phu quân của ngươi tên gọi là gì?”

“Lý Thế Ngân.”

“Lúc còn sống y có kết với cừu nhân nào không?”

Nói đến phu quân, Ngô thị lại dâng lên nỗi đau buồn, nhịn không được lại òa
lên khóc, lắc đầu nói: “Phu quân của tôi… hiền lành thật thà như nông dân
vậy, hu hu… sao lại… lại kết thù với người ta chứ… Người ta đánh ông ấy
mắng ông ấy, ông ấy đều… cười hì hì., không thèm giận nữa mà, hu hu hu…”

Dương Thu Trì kiên nhẫn chờ thị khóc một lúc, từ từ kiềm chế được tiếng nức
nở, mới tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi thử nghĩ lại coi có người nào nói là muốn
đánh phu quân ngươi không, hoặc là nói sẽ để cho phu quân ngươi biết mặt hay
những uy hiếp tương tự ấy?”

Ngô thị sụt sùi lắc đầu: “Trước giờ chưa hề…, từ ngày tôi gả cho ông ấy đến
giờ, không bao giờ thấy ông ấy… tranh cãi cùng người khác.”

Dương Thu Trì quay sang hỏi Tô lý chánh ở bên cạnh: “Có phải như vậy không?”

Tô lý chánh khom người thưa: “Đúng vậy, Lý hàm bao là một người rất thật thà
tốt bụng.”

“Lý hàm bao?” Dương Thu Trì hơi lấy làm kỳ hỏi.

“Chính là phu quân Lý Thế Ngân của Ngô thị, người rất hiền hậu thật thà, lại
có điểm hơi ngu ngu khờ khờ, cho nên mọi người mới gọi hắn là Hàm Bao (bị thịt
cái bọc đồ ngu xi).”

Như vậy xem ra cái chết của Lý hàm bao này cơ bản có thể bài trừ giết do có
thù. Vậy chẳng lẽ tình sát? Dương Thu Trì cúi đầu cẩn thận đánh giá Ngô thị,
thấy thị khoảng ba chục tuổi, tay chân thô kệch, tuy ngũ quan đoan chính,
nhưng do nhiều năm làm ruộng cực khổ, trên mặt đã hiện đầy nét phong trần. Nữ
tử trong bộ dạng như vậy, cơ hội hồng hạnh xuất tường có vẻ như rất thấp.

Vậy chẳng lẽ Lý hàm bao lén vụng trộm bên ngoài? Không có lý, tên Lý Hàm bao
này nếu như đã ngờ ngờ nghệch nhệch, thì muốn dựa vào vẻ ngoài để dụ dỗ con
gái nhà người ta chi sợ không đủ khả năng. Dùng tiền ư? Cũng không giống lắm,
nhìn Ngô thị mặc bộ đồ vải thô vá chằng vá chịt thế này thì biết gia cảnh nhà
họ không khá lắm, làm gì có tiền nuôi phòng nhì bên ngoài?

Nếu như không phải cừu sát và tình sát, thì khả năng lớn nhất là vì tiền hại
mạng rồi. Lý hàm bao đi bán trâu, nhất định là trên người có tiền! Dưong Thu
Trì hỏi: “Các ngươi bán trâu làm cái gì? Cày cấy chẳng phải là cần trâu hay
sao? Bán trâu rồi lấy cái gì để cày?”

“Con trâu đó già rồi, cày không nhanh không nổi nữa. Tôi thương lượng với phu
quân, muốn bán con trâu này đi, cộng thêm chút tiền chúng tôi để dành mua một
con mới. Do đó, phu quân của tôi mới đuổi trâu vào châu thành bán, không
ngờ… hu hu hu.” nhớ đến phu quân, Ngô thị lại òa lên khóc.

“Con trâu già đó có thể bán được bao nhiêu tiền?”

“Tôi không biết nữa.” Ngô thị vừa khóc vừa trả lời.

Dương Thu Trì quay sang Tô lý chánh. Tô lý chánh ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
“Theo tôi, con trâu già đó của họ bán giỏi lắm chỉ được ba ngàn đồng tiền.”

“Ba lượng bạc trắng à, như vậy cũng không ít.” Dương Thu Trì gật gật đầu, ba
ngàn đồng tiền tương đương ba ngàn nhân dân tệ ở thời hiện đại. Số tiền này
nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít.

Vì ba ngàn nhân dân tệ mà giết người, khả năng là hoàn toàn có. Đừng nói gì ba
ngàn, tên giết tài xế ta xi năm xưa chi vì ba trăm nhân dân tệ mà thôi. Đối
với hung phạm coi sinh mệnh con người như cỏ rác, đặc biệt là những tên được
đưa trên mạng, thì nó chả là gì so với đồng tiền mà chúng cần.

Người chết trước đó đã bán trâu lấy tiền, nhưng lúc kiểm thây thì ngoại trừ
cái khăn này, không phát hiện được trên người y có đồng tiền nào, thậm chí
không phát hiện túi tiền. Tiền bán trâu không cánh mà bay, như vậy có thể nói
khả năng giết người cướp tiền là rất lớn.

Vì tiền mà giết người, có thế là ai chứ? Từ Ba châu thành đến thôn này đường
có khoảng sáu dặm, bọn họ đi đến đây thấy trên đường rất vắng vẻ, muốn giết
người thì hầu như chỗ nào cũng có thể ra tay được.

Nhưng mà, dọc đường Dương Thu Trì quan sát rất kỹ, nhưng không phát hiện gì dị
thường. Trong khi đó, từ Ba châu thành đến đây, dọc đường không có thôn xóm
nào, đây chính là thôn trại gần thành nhất về hướng này. Như vậy có thể nói,
nếu không phải là bọn thổ phỉ gây án, thì ngoại trừ người lái trâu ở chợ trâu
dê trong Ba châu thành biết họ Lý bán trâu có tiền, những người dân trong làng
này xem ra là những người bị hiềm nghi lớn nhất.

Làm sao mới có thể tìm được nghi phạm đây? Dấu vết ở đâu? Dương Thu Trì sầu
khổ nghĩ suy, đầu của người chết bị một gậy gỗ hình lăng đánh trúng tạo ra
chấn thương, vậy nên dựa vào hình dáng cây gậy này mà tra? Nhưng mà thứ gậy
này quá phổ thông, nhà ai cũng có thể có cả, manh mối quá lỏng lẻo, cần phải
tìm cái thích hợp hơn.

Muốn điều tra phá án đương nhiên phải từ phạm vi nhỏ hẹp nhất và có khả năng
phát hiện tội phạm nhất mà lần. Cần phải suy nghĩ thử coi trên thân người chết
còn có dấu vết gì có thế dùng làm xuất phát điểm để truy tìm hung thủ.

Nghĩ đến đây, đầu óc Dương Thu Trì chợt sáng lên – hình ảnh sợi xích sắt hiện
rõ trong đầu hắn!

Lúc kiểm tra thi thể ở ven sông, Dương Thu Trì đã từng quan sát cẩn thận cổ
của người chết và sợi xích sắt quấn trên cổ đó. Thứ xích sắt ấy là loại không
thường thấy. Hung thủ dùng gậy hình lặng đánh vào hậu não của nạn nhân gây hôn
mê, sau đó dùng xích sắt cột vào đá quăng người bị hại xuống sông. Nếu như đã
chuẩn bị xích sắt, như vậy có khả năng đây là một vụ phạm tội có dự mưu.

Nếu như người ở chợ trâu dê trong thành thấy nạn nhân bán trâu có tiền, ngầm
bám theo sau cướp tiền, thường sẽ không chuyên môn mang theo dây xích rồi mang
theo gậy gỗ bám theo sau, bởi vì như vậy không cần thiết, hơn nữa hung khí quá
lớn, dễ dàng bị người ta chú ý. Trong trường hợp như thế, chỉ cần mang theo
con đao là được. Do đó, từ Ba châu thành mang theo xích sắt, rồi mang theo cả
mộc côn bám theo gần đến lò vôi cách đó sáu dặm để giết người có vẻ không hợp
lý lắm.

Do đó có thể thấy, hung thủ có khả năng là người trong thôn này, biết người
chết bán trâu trở về có tiền, lâm thời nổi lên ý nghĩ lén giết người cướp của,
có thể là tình cờ, có thể là dự mưu chờ trước ở vùng lộ gần lò vôi để ra tay.

Vì thế, Dương Thu Trì quyết định tập trung trọng điểm phá án ở trong Lục lý
thôn này.

Hung thủ chuẩn bị xích sắt để làm chìm thây, như vậy cần phải biết sợi xích
này trước đó được dùng vào việc gì và xuất phát từ đâu. Dương Thu Trì nhíu
mày, lẩm bẩm nói: “Xích sắt… xích sắt dùng làm cái gì cà?”

Tống Vân Nhi thấy Dương Thu Trì ngồi ở đó phe phẩy quạt trầm tư, biết là hắn
đang căng óc suy nghĩ, nên không dám làm phiền. Hiện giờ nghe hắn xuất thần
nhập hóa hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy liền buột miệng đáp: “Xích sắt? Xích sắt
đương nhiên là dùng để trói người!”

Dương Thu Trì xếp quạt lại, quay sang trừng mắt nhìn Tống Vân Nhi:”Trói người!
Sợi xích mảnh thế làm sao trói được người?”

“Sợi xích mảnh? Cái gì mà sợi xích mảnh?” Tống Vân Nhi không hiểu hỏi

“Ai da, chính là sợi xích phát hiện trên cổ của Lý hàm bao đấy!”

“Hơi mảnh một chút, nếu dùng trói người với sức hơi mạnh một chút, đích xác…
hắc hắc. Trói không được!”

“Đúng rồi!” Dương Thu Trì xếp quạt vỗ vỗ lên tay, “Như vậy sợi xích sắt đó
dùng để làm gì?”

Tống Vân Nhi trợn mắt, nàng từ sáng đến tối chỉ biết luyện công, đối với mấy
chi tiết nhỏ nhặt thế này trước giờ chưa hề chú ý.

Sương nhi chen lời: “Lão gia, trong Miêu trại của chúng tôi, xích sắt nhỏ
thường dùng để cột chó nhà, bởi vì nếu dùng dây thừng thì chó sẽ cắn đứt dây,
chỉ có dùng xích sắt mới cột chúng được.”

Mắt Dương Thu Trì sáng lên: “Thật không? Quá tốt rồi!” Hắn mở quạt đánh phách,
quạt về phía Sương nhi, khen: “Sương nhi thật thông minh! Lão gia ta quạt cho
em chút gió, gọi là khao thưởng!”

Sương nhi cười hi hi xua tay liên tục: “Nô tì không dám đương, để khỏi bị tam
di nương nhìn thấy cho rằng nô tì không tuân thủ quy củ.”

Dương Thu Trì hừ một tiếng: “Cái cô búp bê bùn đó chỉ biết làm đảo loạn, bày
ra cái trò quy quy củ củ ấy làm cái gì, sớm muộn gì ta cùng bảo nàng ấy bãi bỏ
đi!”

“Đừng!” Sương nhi vội nói: “Quy củ đó đã được thái phu nhân gật đầu đồng ý
rồi, nếu biết chuyện phá bỏ luật lệ là chỗ nô tì mà ra, thì nô tì chịu không
nổi đâu.”

Nói đến Dương mẫu, Dương Thu Trì liền teo tóp gan hùm lại. Dù gan hắn có lớn,
nhưng cũng không dám coi lời Dương mẫu không ra gì.

Hắn thở dài, xếp quạt lại quay sang nói với Tô lý chánh: “Trong thôn có bao
nhiêu nhà nuôi chó? Ta đang nói đến những nhà chuyên dùng dây xích sắt cột chó
lại giữ nhà ấy?”

Tô lý chánh hơi bối rối: “Cái… cái này tôi đếm không xong, toàn thôn có hơn
trăm nhà, rất nhiều nhà nuôi chó, nếu tính ra cũng có hai ba chục hộ.”

Dương Thu Trì lần này không mang sợi xích sắt đó theo. Nhưng sợi xích ấy đã
được hắn quan sát rất kỹ, ghi nhớ chi tiết đặc trưng rất cẩn thận, do đó không
hề lo lắng gì, và cũng rất khó để quay trở về lấy dây xích đi đối chiếu, cho
nên đành nói: “Đi! Chúng ta đến những nhà đó nhìn xem.”

Tô lý chánh đi trước dẫn đường, dò hết từng nhà nuôi chó bảo người nhà đem dây
xích cột chó ra tiến hành quan sát.

Chỉ cần quan sát một lúc, Dương Thu Trì bắt đầu trợn mắt ngớ người. Những sợi
dây xích chó này đều làm rất giống nhau, có lẽ xuất phát từ một chỗ, độ to nhỏ
màu sắt đều khá giống nhau. Sau khi hỏi ra hắn mới biết, những sợi xích này
đều được mua từ một thợ rèn ở Ba châu, vì đó là nơi sản xuất ra xích sắt tốt
bền thuận tiện nhất.

Tra một hồi, Dương Thu Trì cảm thấy hoa cả mắt, nếu cứ tiếp tục thế này chẳng
lần ra được đầu mối gì. Làm sao bây giờ đây?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.