Nạp Thiếp Ký – Chương 324: Bùn nhét móng tay – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 324: Bùn nhét móng tay

Tống Vân Nhi kỳ quái hỏi: “Huynh bảo họ lấy nước sông về làm cái gì?”

“Vừa rồi ta chẳng phải nói rồi sao, là kiểm nghiệm thêm một bước nữa a.”

“Hả? Kiểm nghiệm thế nào, muội xem được không?”

Dương Thu Trì lắc lắc đầu: “Không được.” Lòng nghĩ, đừng nói gì để nàng nhìn
thấy mấy cái cốc bê-se (cốc chịu nóng, dùng trong phòng thí nghiệm), ống
nghiệm, máy li tâm, các loại thuốc thử, chỉ cần để nàng nhìn thấy kính hiển vi
và thế giới thông qua kính hiển vi này, nói không chừng sẽ khiến nàng ta sợ
chết, và nói không chừng sẽ khiến thiên hạ đại loạn chứ không chơi.

“Hừ! Muội ứ thèm xem!” Tống Vân Nhi nghênh mặt dẫu môi.

Dương Thu Trì cười cười, trở lại cạnh thi thể, cúi người xuống quan sát sợi
xích sắt mỏng ở cổ người chết, ra chiều suy nghĩ, sau đó tháo gỡ nó cất đi.

Sau khi khám tra xong, Dương Thu Trì cho Kim sư gia giám đốc ngỗ tác điền tả
thi cách, rồi cho ngỗ tác vận chuyển thi thể về liệm phòng của nha môn, còn
bản thân thì dẫn theo Tống Vân Nhi khởi kiệu về trước.

Trờ về nha môn xong, Dương Thu Trì giam mình trong thư phòng. Giống như ở
Thanh Khê huyện, ở nha môn của Ba châu tri châu này, Dương Thu Trì cũng sắp
xếp thư phòng thành một phòng công tác pháp y cho mình, ngày thường khóa cửa
lại, không cho bất kỳ ai vào.

Tuy hắn đã xuyên việt đến Minh triều gần một năm rồi, nhưng những thuốc thử
pháp y không bị tiêu hao bao nhiêu. Và ngoại trừ máy kiểm nghiệm DNA và các
thiết bị phân tích độc chất bị cự thạch đè bẹp dí dưới xe ra, những thiết bị
khác vẫn còn bảo tồn nguyên vẹn trong tủ hợp kim to tướng của hắn.

Trước khi Dương Thu Trì xuyên việt đến Minh triều, hắn được cử đi phụ trách
kiến lập một trung tâm kiểm nghiệm pháp y vật chứng chính quy cho công an địa
khu A Lý ở Tây Tạng. Do đó, chiếc xe tải hắn ngồi mang theo một lượng lớn
những dụng phẩm khám nghiệm pháp y dễ tiêu hao. Nó đi cùng với hắn đến Minh
triều, nếu chỉ đơn thuần dùng cho một người để phá án, thì sử dụng mấy chục
năm cũng không hết, hơn nữa do được bao bọc cẩn thận, nên về lý luận thì sẽ
không bị hư, chỉ cần hắn dùng theo kiểu cuốn chiếu, tiết kiệm và cẩn thận thế
thôi.

Ngoài ra, cùng xuyên việt đến đây còn có máy tính xách tay, trên đó ngoài trừ
có nhiều hình ảnh và phim người lớn, thì còn có mấy phần mềm pháp y thường
dùng. Hắn còn có một bộ pin tích điện mặt trời công suất lớn vốn được trang bị
khi suy xét đến khả năng cung ứng điện không tốt của địa khu A Lý Tây Tạng.
Hiện giờ nếu dùng nó để cung cấp điện cho máy tính và sạc pin máy chụp kỹ
thuật số thì rõ ràng đủ dư. Còn về vấn đề hư hao, thì dĩ nhiên cẩn thận, sử
dụng đúng cách, và cầu cho chất lượng của số máy móc này đúng như lời hứa của
các nhà bảo!

Dương Thu Trì kiểm tra răng của người chết, và may mắn phi thường khi hắn tìm
được tảo cát trong răng, xác định được chủng loại và số lượng đơn vị.

Bộ khoái trở về, báo cáo là không phát hiện được dấu vết có giá trị gì, chỉ
mang về một số bình nước sông.

Kinh qua kiểm tra, Dương Thu Trì thật thất vọng, vì không có chỗ nào có tảo
cát tương đồng với thứ tìm được trong răng.

Quái lạ! Chẳng lẽ người chết trôi từ mười dặm xuống đến đó? Không đúng, Dương
Thu Trì quan sát thủy lưu của con sông Ba này rồi, cổ của người chết lại có
cột đá, trong thời gian hai ngày không thể nào trôi quá mười dặm. Như vậy vì
sao kiểm tra phù du sinh vật trong nước vùng này lại không tìm được chỗ tương
đồng nào?

Dương Thu Trì hơi trầm ngâm, lập tức biết nguyên nhân, không khỏi bật cười:
Con sông Ba này chẳy xiết do đó tảo cát ở thủy vực này không ngừng biến hóa,
còn hắn thì đi lấy nước của hôm nay mà đi phân tích tình hình tảo cát của hai
ngày trước, chẳng phải là mò trăng đáy nước hay sao?

Thứ so sánh tay này thường chỉ dùng cho những vùng nước tương đối tĩnh, ví dụ
như hồ hay ao, từ đó mới xác định được địa điểm rơi xuống nước. Sử dụng ở
những dòng nước lưu chuyển thì chẳng có ích gì, hắn không ngờ trong lúc vội vã
lại quên một điều rất cơ bản này!

Nghĩ thông đạo lý trên, Dương Thu Trì không vui chút nào. Nếu như không thể
tiến hành kiểm tra tảo cát để xác định địa điểm rơi xuống nước, thì làm cách
nào tìm được địa điểm đó bây giờ?

Bùn đáy sông! Đầu óc Dương Thu Trì lại chuyển, nghĩ ra biện pháp giải quyết
khác. Dùng bùn đáy sông trong móng tay của người chết tiến hành kiểm tra, sau
đó lấy mẫu bùn đáy sông trong phạm vi mười dặm tiến hành kiểm tra so sánh,
cũng có thể tìm được đại khái địa điểm rơi xuống nước.

Biện pháp đã nghĩ ra, nhưng vấn đề khác lại xuất hiện. Đó là trong tay hắn
không có thiết bị kiểm tra bùn đất, thì làm sao mà kiểm tra?

Dương Thu Trì nhíu tít mày, ngẫm nghĩ một hồi, quyết định trước hết tiến hành
quan sát bùn đáy sông một chút thông qua kính hiển vi, để xem coi có phát hiện
được gì hay không.

Hắn đến liệm phòng, lấy vật còn dính trong kẽ móng tay của người chết, mang
trở về tiến hành quan sát dưới kính hiển vi.

Kinh qua quan sát, Dương Thu Trì phát hiện một điểm trăng trắng nhờ, quan sát
kỹ hơn, dường như nó không phải là một vụn đá trắng.

Là cái gì nhỉ? Màu trắng khiến Dương Thu Trì nhớ tới một câu cổ thi trứ danh:
“Phấn thân toái cốt hồn bất phạ, yếu lưu thanh bạch tại nhân gian” (Thịt nát
xương tan lòng chẳng sợ, chỉ lưu trong sạch lại nhân gian). Chẳng lẽ đây là
vôi? Dương Thu Trì vội vã lệnh cho bộ khoái đi lấy chút vôi ngâm vào trong
nước một đoạn thời gian, rồi lấy một chút để dưới kính hiển vi quan sát, quả
nhiên tương tự với điểm trăng trắng nhờ trong kẽ tay của người chết!

Chính là vôi!

Vôi? Chẳng lẽ trên thượng du của dòng sông Ba này có lò nung vôi? Người chết
xuống nước ở vùng gần lò nung vôi này?

Dương Thu Trì nhanh chóng gọi các quan phó lên hỏi, quả nhiên biết ở một chỗ
không xa có thôn tên là Lục Lý có một lò vôi.

Dương Thu Trì lập tức ra lệnh xuất phát đến lò vôi đó. Tống Vân Nhi kinh ngạc
vô cùng, hỏi: “Huynh mới đó mà đã phát hiện ra tung tích tội phạm rồi sao?”

“Không hề phát hiện tung tích tội phạm, chỉ tìm được chỗ mà người chết có khả
năng rơi xuống nước. Chúng ta hiện giờ đi tra xét một chút coi có phát hiện
được gì hay không.”

Dương Thu Trì phân công ngỗ tác mang y phục và chiếc khăn trong túi của người
chết theo, rồi mang theo thiếp thân tiểu nha hoàn Sương nhi và Tuyết nhi, Tống
Vân Nhi cùng các hộ vệ, bộ khoái dọc theo sông Ba ngược dòng mà tiến.

Đi được năm sáu dặm, quả nhiên nhìn thấy một lò vôi ở cạnh sông. Dương Thu Trì
cẩn thận quan sát xung quanh, không hề phát hiện được điều gì dị thường.

Hắn ngước mắt nhìn về thượng du, thấy cách đó không xa có một thôn trang, nhà
xây thành quần, trên thôn còn có một rừng trúc xanh rì trải khắp triền núi,
thành một biển trúc xanh ngắt hấp dẫn phi thường.

Dương Thu Trì cùng mọi người đi thẳng đến thôn đó, tiến vào cửa thôn đã nghe
tiếng nữ nhân khóc lóc thảm thiết liền lệnh cho bộ khoái đi gọi lý chánh của
thôn ra.

Lý chánh của thôn này tên gọi là Tô Nhân Phúc, biết là có tri châu đại nhân
đến liền vô cùng hoảng sợ, vội vã chạy đến cung thân thi lễ.

Dương Thu Trì hỏi: “Tiếng phụ nữ trong thôn khóc đó là vì cái gì?”

Tô lý chánh thưa: “Nam nhân của ả mấy ngày trước vào thành bán trâu mãi không
thấy về, ả mang con vào thành tìm nhưng cũng không tìm được.”

Dương Thu Trì bảo Tô lý chánh: “Ngươi đi gọi phụ nhân đó đến đây.”

“Dạ!” Tô lý chánh đáp ứng, chuyển thân chạy lúp xúp vào thôn. Chẳng mấy chốc
sau, một nông phụ u sầu bi thảm theo Tô lý chánh nhanh chân đi đến, theo sau
còn có rất nhiều thôn dân đi xem náo nhiệt.

Phụ nhân đó đến trước mặt Dương Thu Trì quỳ xuống.

“Ngươi tên là gì?” Dương Thu Trì hỏi.

“Dân phụ Ngô thị?” Nông phụ nghẹn ngào thưa.

“Phu quân của ngươi ra ngoài hai ngày chưa về, đúng không?”

“Dạ, dân phụ hỏi chỗ chợ trâu ngựa trong thành, đều nói là có thấy tối hôm kia
chàng ấy bán xong trâu rồi, cầm một bao tiền ăn cơm uống rượu xong rồi đi.
Nhưng mà cho đến tận bây giờ vẫn chưa về, chỉ sợ… chỉ sợ… hu hu hu.”

Dương Thu Trì lấy khăn tay từ chỗ ngỗ tác giơ ra cho Ngô thị xem: “Ngươi xem
xem có nhận ra cái khăn này không?”

Ngô thị ngẩng đẩu, nhìn vào cái khăn trong tay Dương Thu Trì, đột nhiên run
bắn toàn thân, bước tới cẩn thận tiếp lấy khăn, lật qua lật lại, cuối cùng
nhìn vào chữ Lý nho nhở ở góc, run giọng nói: “Là… là của phu quân tôi…
Đây là cái khăn do dân phụ thêu cho chàng ấy. Đại lão gia, phu quân của tôi…
chàng ấy có phải là có chuyện rồi không?”

Dương Thu Trì quay lại ra dấu cho ngỗ tác, bảo ngỗ tác mang y phục của người
chết giao cho Ngô thị. Sau khi Ngô thị xem xong, càng kinh hãi hơn: “Là y phục
của phu quân tôi, chàng… chàng ấy rốt cuộc bị sao rồi?”

Dương Thu Trì thở dài, hắn sợ nhất là đem tin buồn báo cho người thân của nạn
nhân, hắn sợ thấy ánh mắt tuyệt vọng của họ.

Kim sư gia đáp thay Dương Thu Trì: “Phu quân của ngươi đã bị chết đuối rồi,
thi thể hiện giờ đang được lưu giữ trong liệm phong của nha môn, chờ một lát
đại lão gia hỏi đầu đuôi mọi chuyện xong, ngươi hãy cùng chúng ta đến nhận.”

Ngô thị sửng cả người, hoảng loạn lắc lư, hai mắt trợn tròn, mềm nhũn ngã vật
xuống đất ngất đi.

Tống Vân Nhi vội bước đến nới lỏng áo quần của nàng ta, rối bấm huyệt nhân
trung một hồi Ngô thị mới mơ màng tỉnh lại, nằm phục dưới đất khóc ròng.

Đến lúc này, từ trong đám người xem náo nhiệt chợt chạy ra hai tiểu hài, cất
tiếng gọi mẹ rồi cũng phục xuống đất ôm chầm lấy Ngô thị.

Tô lý chánh đã gọi dân tráng trong thôn khiêng ra một ghế thái sư, đặt ở dưới
một cây quế lớn ngay cửa thôn, rối bày ra một bàn trà, khúm núm mời Dương Thu
Trì đến ngồi hỏi án.

Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, hai nha đầu Sương nhi và Tuyết nhi đứng sau
lưng Dương Thu Trì không ngừng quạt lấy quạt để . Từ khi dự buổi sơn ca ở Miêu
trại, Dương Thu Trì mỗi khi ra ngoài đều rất thích mang hai chị em song sinh
này theo, lần này đương nhiên không ngoại lệ.

Hắn hiềm quạt của hai chị em còn chưa đủ mát, tự cầm lấy quạt giấy phất lia
lịa, nhưng vẫn bị cái oi bức làm cho túa mồ hôi dầm dề. Hiện giờ nghe Tô lý
chánh mời thế, hắn nhìn về phía cây Quế, cao hứng gật gật đầu, ra hiệu cho
Tống Vân Nhi rồi đi tới ghế thái sư dưới đó ngồi xuống.

Bóng cây quế này quả thật là mát mẻ, Sương nhi và Tuyết nhi thở phào, gạt mồ
hôi trên trán, rồi nhẹ quạt tiếp cho Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì thấy Sương nhi vì nắng nóng mà hai má đỏ bừng, mồ hôi không
ngừng ứa ra ướt đầm đìa cả trán, liền quay quạt phe phẩy quạt cho cô bé. Sương
nhi được thế càng đỏ mặt hơn, hỗ tương nhìn Tuyết nhi, mỉm cười thưa: “Lão
gia, ngài đừng có làm như vậy, bọn tiểu nha đầu chúng em không đảm đương nổi
đâu.”

Dương Thu Trì định nói mấy câu, chợt thấy Tống Vân Nhi đỡ vị nông phụ đang
khóc ròng kia bước đến, liền nghiêm mặt lại chuyển thân ra ý bảo Tô lý chánh
mang một cái ghế cho nông phụ ngồi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.