Nạp Thiếp Ký – Chương 321: Hẹn hò như mộng – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 321: Hẹn hò như mộng

Bấy giờ, các tiểu thái giám khênh vào một rương đồ trang sức rất đẹp, sau khi
mở ra, Lý công công nói: “Án đạo lý, Dương tước gia và Bá tước thái phu nhân,
phu nhân nên nhập triều tự thân thụ lĩnh sắc phong của hoàng thượng. Nhưng
Dương tước gia có công vụ tại thân, phải lập tức đi nhậm chức, do đó hoàng
thượng đặc mệnh cho chúng tôi đến đây đại diện cho hoàng thượng sắc phong.
Trong rương này đều là y quan và khăn quàng vai (nguyên văn: Hà bí, một phần
trong lễ phục phụ nữ quý tộc Trung quốc thời xưa), xin hãy mặc vào.”

Ngay sau đó có mấy tiểu nha hoàn bước lên, khiêng rương vào trong nhà trong.
Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết vui mừng vào hậu đường thay y phục, một lát sau
bước ra, thấy hai người đều mang thái quán (một loại mũ. Người Trung Quốc khi
lớn, con trai đến hai mươi tuổi thì làm lễ đội mũ, khi đó được gọi là nhược
quán, khi chưa hai mươi gọi là vị quán) của mệnh phụ, trên có tết hai dãy hà
bí bằng lụa màu quấn lên quá đầu rồi vòng qua trước ngực, tai đeo khuyên bằng
vàng, quả thật là ung dung cao quý, nghi thái vạn thiên.

Mọi người đều lớn tiếng chúc mừng, Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết từ từ thích
ứng cái gọi là hạo mệnh phu nhân thân phận cao quý này, cười ha ha lệnh cho
người hầu bày yến tiệc đãi quý khách.

Hiện giờ Dương phủ chẳng còn chuyện ăn cơm trắng mà phải do dự ba bốn lần như
xưa nữa, nhanh chóng bày yến tiệc linh đình.

Ngoại trừ Tần Chỉ Tuệ mang thai không thể uống rượu, những nữ nhân khác đều
mừng cho Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết, không người nào là không nâng ly sướng
ẩm. Dương Thu Trì thì ngồi cạnh Lý công công và Tiền bố chánh sứ cùng những
người khác, uống cho lâm li thống khoái rồi mới tan tiệc.

Sau khi tiễn quan khách về, cả nhà tụ lại phòng khách nói chuyện.

Dương Thu Trì nói mình đã thăng làm Tứ Xuyên Ba châu tri châu, Dương mẫu và
Phùng Tiểu Tuyết cùng mọi người đều cao hứng phi thường.

Phùng Tiểu Tuyết đã lâu không gặp phu quân, ngồi cạnh Dương Thu Trì mà mừng
không biết sao kể xiết, vừa mới nhấp có chút rượu mà mặt đã ửng hồng, tuy trên
mặt còn có khối bớt đen, nhưng vẫn không che được vẻ phong tình của tiểu mỹ
nhân tuyệt sắc.

Dương Thu Trì yêu thương cầm tay nàng hỏi tình hình chuyện nhà.

Trong lúc nói chuyện, Dương Thu Trì phát hiện Phùng Tiểu Tuyết cứ nhìn về phía
Hồng Lăng mãi, bèn cười hì hì ngoắc tay gọi Hồng Lăng.

Hồng Lăng vũ mị tuyệt luân, dung nhan tiếu lệ vô cùng, giống như viên dạ minh
châu lung linh dưới ánh trăng, dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của những người khác.
Hồng Lăng ngoan ngoãn chạy lúp xúp tới quỳ xuống thưa: “Hồng Lăng xin ra mắt
lão thái thái, thái thái.”

Dương mẫu quay sang hỏi Dương Thu Trì: “Vị này…”

“Đây là tiểu nha hoàn trong lần phá án mưu phản của Mễ viên ngoại ở Vũ Xương
lần trước, tên là Hồng Lăng, hiện giờ là thiếp thân tiểu nha hoàn của Tống
Tình.” Dừng lại một chút, hắn hơi ngượng ngập tiếp: “Và cũng là thông phòng
đại nha hoàn, và đã nói kỹ trước đó rồi, nếu như em ấy có thể mang thai với
con, thì sẽ thu về một phòng.”

Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết bừng tỉnh hiểu ra gật gật đầu, dùng ánh mắt từ
ái nhìn Hồng Lăng, thấy dáng vẻ của nàng thật dễ thương, quả thật là người
khiến cho người ta vừa nhìn đã yêu, mỹ nhân đẹp từ trong trứng đẹp ra.

Phùng Tiểu Tuyết bảo nàng ta đứng dậy, cầm tay nàng nói: “Ta nghe Chỉ Tuệ có
nói qua em, nói em người vừa thông minh, lại xinh xắn hiểu ý người, còn biết
nấu món rất ngon, đúng không?”

Hồng Lăng hơi thẹn, cúi đầu đáp: “Đa tạ bà lớn và bà hai đã khen ngợi.”

Tống Tình đứng một bên nhắc nhở: “Thái phu nhân và phu nhân là hạo mệnh phu
nhân được triều đình sắc phong, không thể gọi bừa như vậy nữa.”

“Dạ!” Hồng Lăng vội chữa ngay, “Đa tạ thái phu nhân khoa tưởng, đa tạ bà hai
khoa tưởng.”

Tống Tình lại nói: “Cái này lại không đúng nữa, trong nhà này chỉ có một bà
lớn, đó chính là phu nhân, còn Chỉ Tuệ tỷ tỷ và ta, các em chỉ có thể gọi là
di nương.”

“Dạ!” Hồng Lăng đáp ứng, nói lại: “Đa tạ Tần di nương khoa tưởng.”

Dương Thu Trì nói: “Làm gì mà nhiều quy củ thế, cứ gọi lại nhị phu nhân, tam
phu nhân cho rồi. Hồng Lăng, em cứ gọi như vậy đi.”

Hồng Lăng vội đáp: “Dạ, thiếu gia.”

“Không quy củ!” Tống Tình bước đến cạnh Dương Thu Trì, nói với Hồng Lăng: “Đã
về nhà cả rồi, thái phu nhân, phu nhân đều có mặt, sao lại còn gọi thiếu gia
được, phải gọi là lão gia, nếu như cứ gọi là thiếu gia này thiếu gia nọ, thì
sau này Chỉ Tuệ sinh em bé rồi nên gọi thế nào.”

“Dạ!… lão gia!” Hồng Lăng bị Tống Tình chỉnh cho hồ đồ cả lên.

Tống Vân Nhi xả cho Tống Tình một câu: “Tỷ sao lấy đâu ra nhiều quy củ thế! Cứ
gọi tùy tiện như trước kia có phải hay hơn không, tự do tự tại.”

“Cái đó không đúng rồi.” Tống Tình đáp, bước đến cạnh Dương mẫu, cầm nâng tay
bà lên nói: “Thái phu nhân, hiện giờ không còn giống như lúc trước nữa. Lão
gia chúng ta đã được phong bá tước, thái phu nhân, phu nhân cùng đã được sắc
phong hạo mệnh phu nhân, chúng ta hiện giờ có thể được coi thuộc hàng người
trên kẻ trước của triều đình, nếu như đóng cửa lại mọi người có xưng hô thế
nào cũng không sao, nhưng nếu có người ngoài, nghe lối xưng hô không thành quy
củ như vậy, sẽ khiến người ta ngầm cười chúng ta.”

Dương mẫu gặt gật đầu: “Tình nhi nói có lý, như vậy đi, con là người định ra
quy củ, sau đó cứ án theo quy củ này mà làm, không thể để cho lão gia các
ngươi mất mặt.” Xong chuyển đầu nhìn về phía Bạch phu nhân: “Chẳng hay ý thân
gia thế nào?” Bạch phu nhân vốn là người nhà quan xuất thân, đối với chuyện
tôn ti luân thường cũng rất xem trọng, mỉm cười nói: “Lời thái phu nhân chí
phải, một gia đình lớn không có lề thói quy củ thì không thể được.”

“Vậy thì tốt.” Dương mẫu cười hà hà nói với Tống Tình: “Tình nhi, con cứ định
củ đi là được.”

Có Dương mẫu và Bạch phu nhân bênh vực, Tống Tình như nắm được thượng phương
bảo kiếm trong tay, hoan hỉ gật đầu đáp ứng, chuyển thân quét mắt nhìn xung
quanh, nói: “Ta phụng mệnh thái phu nhân, định ra quy củ, sau này ai làm trái
lại, gia pháp xử trị!”

Các nha hoàn, bà mụ cùng người hầu đều dạ vang đáp ứng.

Tống Tình tiếp: “Lão thái thái, thái thái là hạo mệnh thái phu nhân, phu nhân,
trước mặt người ngoài chỉ được phép xưng theo phong hiệu, còn ở trong nhà, thì
có thể xưng hô là lão thái thái, thái thái. Tiểu Tuyết tỷ tỷ đương nhiên có
thể xưng hô với phu nhân là mẹ, còn Chỉ Tuệ tỷ tỷ và ta cũng không có tư cách
đó, chỉ có thể xưng hô là thái phu nhân, lão thái quân hay là lão thái thái.
Lão gia của chúng ta hiện giờ là bá tước, khi ở trước mặt người ngoài phải
xưng hô là tước gia, ở trong nhà thì có thể xưng hô là lão gia, không được
phép xưng hô là thiếu gia, như vậy không có quy củ.”

Dừng một chút, lại chỉ Tần Chỉ Tuệ và Bạch Tố Mai: “Đối với Chỉ Tuệ và ta, thì
phải xưng hô là Tần di nương, Tống di nương, sau này Bạch cô nương quá môn,
thì phải xưng hô là Bạch di nương, người nhà với nhau thì có thể xưng hô là
“nãi nãi” (mợ), không được phép xưng hô là thái thái (bà).”

Nói đến đây, lại khẽ lay cánh tay của Dương Thu Trì, nói với Tần Chỉ Tuệ và
Bạch Tố Mai: “Tiếng gọi phu quân hay tướng công này chỉ có Tiểu Tuyết tỷ tỷ
mới được xưng hô, chúng ta chỉ có thể xưng hô là lão gia hoặc tước gia, đặc
biệt là khi có người ngoài, ngàn vạn lần không được làm sai.”

Dương mẫu vừa ý kéo tay Tống Tình, nói: “Rất tốt, trong nhà phải có con giúp
bà lớn làm chủ mọi chuyện mới được.”

“Đa tạ thái phu nhân khoa tưởng.” Tống Tình mừng rỡ thưa.

Dương mẫu nhìn Tống Tình và Hồng Lăng, nhỏ giọng hỏi: “Hai đứa các ngươi có
tin mừng chưa?”

Tống Tình và Hồng Lăng đều tái mặt, khe khẽ lắc đầu.

Dương mẫu an ủi: “Không hề gì, hai đứa còn nhỏ, từ từ rồi có.” Rồi bà quay
sang Dương Thu Trì: “Lần này con đến Ba châu thì mang theo hai đứa Tống Tình
và Hồng Lăng đi, tranh thủ lần sau trở về nếu đều có mang hài tử như Chỉ Tuệ
vậy thì mẹ vui lắm! Ha ha ha!”

Tống Tình và Hồng Lăng đều đỏ mặt, nghe nói có thể cùng đi với Dương Thu Trì
tới Ba Châu, lòng vui mừng khôn xiết.

Nhân lúc bọn họ đang nói chuyện, Dương Thu Trì đến cạnh Tần Chí Tuệ, thấy bụng
nàng đã lúp xúp, chúi đẩu nghe em bé trong bụng nàng, khiến Tần Chỉ Tuệ đỏ
bừng cả mặt, nhưng lòng thì sung sướng vạn phần. Dù gì thì nàng cũng là người
đầu tiên mang thai cho Dương Thu Trì, nếu như là sinh con trai, thì vị trí của
nàng trong nhà này chỉ sau Phùng Tiểu Tuyết, địa vị không thể lay động. Tuy
vậy, nàng không biết là còn có một Liễu Nhược Băng đã có mang với Dương Thu
Trì sớm hơn nàng mấy ngày.

Dương Thu Trì hỏi: “Em bé của chúng ta có nghịch ngợm không?”

Tần Chỉ Tuệ cười khanh khách: 'Đương nhiên tinh nghịch, cứ đạp thiếp suốt.”
Ngừng một chút, nàng hạ giọng tiếp: “Giống như chàng lúc ở trên giường vậy!”

Dương Thu Trì cố ý làm ra vẻ rất ủy khuất: “Ta mà tinh nghịch cái gì? Ta với
nàng trong đêm đầu tiên đó có dám cởi áo ra đâu, thật thật thà thà ngồi bên
cạnh nàng ngủ suốt đêm thấy không?”

Trong đêm tân hôn của hai người, Tần Chi Tuệ dùng độc bỏ vào rượu định thuốc
chết Dương Thu Trì, không ngờ âm soa dương thác, hắn không trúng độc mà nàng
lại suýt bị độc chết. Dương Thu Trì thức canh cho nàng suốt đêm, Tần Chỉ Tuệ
cảm động có dư, bảo hắn lên giường, hai người ôm nhau ngủ qua hết đêm tân hôn.

Tần Chí Tuệ đỏ mặt cười, nói: “Đó là vì chàng người tốt lòng tốt, là cái phước
mà Chỉ Tuệ đã tu từ mấy kiếp trước. Có thể gả cho chàng, nhiều khi thiếp cứ
không ngờ hạnh vận của mình lại tốt vậy.”

“Nói đến hạnh vận, ta mới là có vận may nè, ta nếu không gặp nàng, con trai
của ta hiện giờ chỉ sợ còn chưa có tăm hơi nửa chi.”

“Sao chàng chưa chi đã khăng khăng là con trai rồi, nếu là con gái thì sao?”
Tần Chỉ Tuệ tủm tỉm nhìn hắn.

“Gái à? Con gái càng tốt! Ta càng thích, vừa văn vẻ vừa biết thương người,
không như con trai suốt ngày cứ đánh đấm sanh sự, không để cho người ta tĩnh
tâm.”

Tần Chỉ Tuệ phì cười: “Coi chàng kìa, toàn là nói tốt không.” Rồi nhìn về phía
hai mẹ con Bạch Tố Mai đang nhìn họ, thuận tiện bảo hắn: “Bạch tỷ tỷ nhất mực
mong ngóng chàng, mau đi nói chuyện với tỷ ấy đi.”

Hai mẹ con Bạch Tố Mai nhất mực ngồi ở bên cạnh mỉm cười nghe họ nói chuyện,
Bạch Tố Mai cứ lén nhìn Dương Thu Trì không ngớt.

Nghe Tần Chỉ Tuệ nói thế, Dương Thu Trì nhìn về phía Bạch Tố Mai, nhớ tới lúc
hắn và nàng ở đỉnh huyền nhai trong đêm mưa gió, cùng trần trụi thân hình ôm
chặt nhau, lòng dâng lên niềm ấm áp, bước đến ngồi xuống cạnh nàng, hỏi: “Tố
Mai, những ngày này nàng có khỏe không?”

Bạch Tố Mai tính cách nhu nhược, nàng sẽ không thể nào trước mặt nhiều người
mà nói vói Dương Thu Trì những lời đại loại như vậy, nhưng trong lòng rõ ràng
là tràn đầy nỗi nhớ mong hắn, cho nên cuối cùng cũng không nhịn được gật đầu,
đỏ mặt lí nhí đáp: “Khỏe… chỉ là… nhớ chàng quá…”

Dương Thu Trì cầm tay nàng, thì thào: “Ta cũng nhớ nàng quá, nhớ đến những
ngày chúng ta ở trên huyền nhai.”

Bạch Tố Mai cố nhịn lòng ham muốn nhào phắt vào lòng Dương Thu Trì, nam nhân
sau này sẽ thành phu quân của nàng, nam nhân mà nàng luôn luôn mong chờ lo
lắng, nam nhân mà nàng muốn nằm gọn trong lòng, tỏ bày hết nỗi lòng chất chứa
bấy lâu.

Dương Thu Trì đã đoán được tâm tư từ ánh mắt của Bạch Tố Mai, thì thào: “Sáng
sớm ngày mai, ta đến tiểu hoa viên thăm nàng, được không?”

Bạch Tố Mai mừng rỡ, đôi mắt đẹp lóe lên vẻ sung sướng hạnh phúc vô bờ, gật
đầu: “Dạ! Thiếp chờ chàng.”

Đêm đó, Dương Thu Trì và Phùng Tiểu Tuyết tắm rửa xong vào phòng, Dương Thu
Trì không nhịn được vội vã lột trần Phùng Tiểu Tuyết đè lên giường. Phùng Tiểu
Tuyết đã lâu không nồng nhiệt cùng phu quân, hơi bẽn lẽn, nhưng phần lớn là do
kích động, nên thân hình run run, nhiệt tình nghênh đón hắn.

Môn nội công tâm pháp mà Tống Vân Nhi dạy cho Dương Thu Trì đã được hắn tập
luyện nhiều ngày, đã đạt tiểu thành, dùng để đối phó với Phùng Tiểu Tuyết đã
lâu chưa gặp mưa gió, rõ ràng là khoan thai điêu luyện có dư, dễ dàng tống
Phùng Tiểu Tuyết mấy lần lên tuyệt đỉnh điên phong, cuối cùng mới cùng cưỡi
lên đỉnh vu sơn. Phùng Tiểu Tuyết mồ hôi nhễ nhại bấy giờ mới nằm gọn trong
lòng Dương Thu Trì.

Phùng Tiểu Tuyết e thẹn hỏi: “Phu quân, chàng… chàng so với trước lợi hại
hơn nhiều…”

“Thích không?” Dương Thu Trì trêu nàng.

“Dạ!” Hắc ám che đi dãy hồng hà trên mặt Phùng Tiểu Tuết, nàng đưa tay thon
vuốt ve ngực hắn, cười hi hi nũng nịu: “Thiếp còn lo chàng nạp hai phòng tiểu
thiếp, cộng thêm tiểu nha đầu Hồng Lăng, thân thể sẽ mệt nhừ luôn. Hiện giờ
xem ra thiếp lo dư rồi.”

“Ta học được một môn công phu, không những có thể cường thân kiện thể, mà còn
có thể làm việc đó xong rồi rất nhanh khôi phục thể lực, thậm chí còn bảo trì
tinh thần vượng thịnh, không cần phải lo lắng đâu.”

Phùng Tiểu Tuyết a lên một tiếng, lại hỏi: “Phu quân, lần này chàng đi Tứ
Xuyên Ba châu trấn nhậm, thiếp rất muốn theo chàng.”

“Được a, ngày mai ta nói với mẹ, nàng cùng đi với ta, ta cũng hi vọng có nàng
ở bên cạnh.”

Phùng Tiểu Tuyết thở dài: “Nhưng suy đi nghĩ lại thì không đi hay hơn.”

“Vì sao vậy?” Dương Thu Trì xoay người lại, ôm nàng.

“Thân thể của mẹ không được khỏe lắm, hiện giờ Chỉ Tuệ có mang với chàng,
thiếp đi rồi ai chiếu cố đây?”

“Trong nhà chẳng phải là có nhiều nha hoàn người hầu bà mụ hay sao?”

“Không giống nhau. Chàng ở ngoài làm quan không thể ở cạnh mẹ tận hiếu, nếu
như thiếp cũng không ở cạnh, thì chẳng thể nói sao cho được. Hơn nữa, thiếp
cũng muốn chiếu cố cho Chỉ Tuệ thật tốt, đó chính là cốt nhục đầu tiên của
Dương gia chúng ta, không thể để bất kỳ sai sót gì.”

Dương Thu Trì thầm nghĩ, Phùng Tiểu Tuyết nói rất có lý, không khỏi thở dài:
“Ta chỉ hi vọng có thể sớm bắt được Kiến Văn, không còn làm quan ở những chốn
khỉ ho cò gáy kia nữa. Sau khi trở về Vũ Xương hoặc Ninh Quốc phủ, chúng ta có
thể ở cạnh nhau rồi.”

Phùng Tiểu Tuyết xoay trở uốn éo trong lòng Dương Thu Trì, để cho bản thân nằm
ngủ thoải mái hơn một chút, nói: “Dạ đúng, mẹ và thiếp cũng thường nói thế,
thật hi vọng sẽ sớm có ngày đó.”

“Sẽ mà, nhất định sẽ có.” Dương Thu Trì khẽ hôn lên trán vợ.

Sáng sớm hôm sau, Dương Thu Trì mang theo các thiếp thân hộ vệ đến tiểu hoa
viên. Tiểu nha hoàn Oái nhi sau khi mở cửa, nói tiểu thư đang chờ ở Tiểu các
lâu.

Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ phân tán xung quanh cảnh giới, Dương Thu Trì một
mình tiến vào lầu, khẽ gõ cửa. Cửa mở, Bạch Tố Mai dường như đứng sau cửa tự
lúc nào, vui mừng nhìn hắn, reo lên một tiếng lao vào lòng hắn.

Dương Thu Trì ôm chặt nàng, hai người hôn nhau thật lâu. Hắn ẵm nàng tới
giường, cởi áo váy nàng, hôn cổ nàng, gò ngực cao cao của nàng, vòng eo thắt
đáy lưng ong của nàng.

Thân mình Bạch Tố Mai toát ra làn hương thật mê người, Dương Thu Trì khắc chế
không được định cởi quần áo mình, Bạch Tố Mai đột nhiên mở mắt, níu chặt tay
hắn, run giọng nói: “Thu Trì, không, không được… thiếp không thể…”

Dương Thu Trì phải phí rất nhiều nghị lực mới trấn áp dục vọng đang dâng trào
như hỏa sơn của mình.

Bạch Tố Mai thấy thần tình khát khao của Dương Thu Trì, vừa thương vừa cảm
kích, ôm vít cổ hắn nói: “Chỉ hơn hai năm nữa thôi, thiếp là người của chàng
rồi. Đến lúc đó… tùy chàng muốn gì thiếp cũng chiều… được không?”

Dương Thu Trì hôn vào đôi môi hồng của nàng liên tục, gật gật đầu, chỉnh lý
lại áo quần cho nàng, rồi ôm nàng nằm dựa ra giường, khe khẽ nói chuyện.

Bạch Tố Mai nói: “Thiếp rất mong chàng sớm trở về đây làm quan, như vậy thiếp
có thể ngày nào cũng được gặp chàng.”

Lời này Phùng Tiểu Tuyết cũng vừa nói đêm qua, hiện giờ nghe Bạch Tố Mai nhắc
lại, Dương Thu Trì không khỏi thở dài, ngửa mặt lên trời, hai tay kê sau ót,
bảo: “Ta cũng muốn lắm a, thật muốn được sớm trở về cạnh các nàng, làm hay
không làm quan không trọng yếu, có thể cùng các nàng khoái khoái lạc lạc với
nhau mới là trên hết.”

Bạch Tố Mai trở người, nằm đè lên mình Dương Thu Trì, khẽ nói: “Chàng hiện giờ
làm quan lớn hơn cả cha thiếp, lại đã là bá tước rồi. Thiếp hi vọng sau này
chàng sẽ làm quan lớn hơn.” Dừng lại một chút, nàng cười hi hi tiếp, “Chẳng
phải là có câu phú quý thế vinh hay sao, chàng làm đại quan, Tiểu Tuyết và bọn
thiếp đều nở mặt nở mày”

Dương Thu Trì dùng tay vuốt ve gương mặt tơ non như phấn của nàng: “Được rồi,
vậy thì ráng tiếp tục những ngày khổ cực, tiếp tục nỗ lực phá án, bắt Kiến Văn
dư đảng. Nếu như bắt được Kiến Văn, cái chức đại quan của ta chỉ sợ có muốn
tránh cũng tránh không được, hắc hắc hắc.”

Bạch Tố Mai không cười, trong mắt không hiểu vì sao xuất hiện một tia tư lự.
Dương Thu Trì kỳ quái hỏi: “Sao vậy?”

“Thiếp dù sao cũng có điểm lo lắng, nếu như sau này chàng bắt Kiến Văn rồi,
quét sạch Kiến Văn dư đảng rồi, hoàng thượng có…”

Lòng Dương Thu Trì chợt rúng động, nhớ đến câu danh ngôn “Thỏ chết giết chó,
chim hết bẻ cung”, nghĩ đến cổ nhân Hàn Tín, Lý Mục, và còn có mệnh vận của
các danh tướng theo Chu Nguyên Chương đánh thiên hạ nữa, không khỏi rùng mình
ớn lạnh.

Bạch Tố Mai khuyên giải: “Có thể là chúng ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân
tử đấy thôi, chàng phá án như thần, cho dù là tiêu diệt Kiến Văn xong, hoàng
thượng còn phải dựa vào chàng phá những án khác, giữ cho thiên hạ bình an a.”

Dương Thu Trì thở dài đánh sượt: “Chỉ mong là như thế,… nhưng mà, chúng ta
dù không có lòng hại người, nhưng phải có tâm phòng bị người. Nàng nhắc nhở
rất hay, ta cần phải suy nghĩ kỹ vấn đề này, đừng đến lúc bị giết rồi mà chẳng
biết rốt cuộc vì cớ làm sao.” Dừng một chút, hắn lại hôn lên môi của Bạch Tố
Mai, nhìn nàng cười: “Ta chết không quan trọng, nhưng mà để đóa hoa mai như
ngọc như ngà của ta liên lụy, thì có chết vạn lần cũng không chuộc lại được.”

Bàn tay thon của Bạch Tố Mai che miệng Dương Thu Trì, nói vội: “Không được nói
loạn!” Sau đó niệm phật liên tục: “Bồ tát phù hộ, chuyện xấu không linh!” Sau
đó gắt: “Coi chàng nói cái gì kìa!… Chàng mà chết rối, thiếp… thiếp còn
sống được hay sao?”

Dương Thu Trì thấy nàng gấp đến nỗi thanh âm hơi run, liền khẽ đánh vào mặt
mình, “Ta nói sai rồi, hai chúng ta ân ân ái ái đến bạc đầu, sao có thể chết
thế được.”

Bạch Tố Mai toàn thân vô lực nằm dựa vào lòng Dương Thu Trì, khẽ nói: “Đúng a,
chỉ cần chúng ta có thể ân ái đến bạc đầu, còn có chuyện gì đáng cao vọng
nữa.”

Dương Thu Trì khẽ gọi Tố Mai, hai người đắm đuối nhìn nhau, ôm chầm lại một
chỗ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.