Dương Thu Trì nói với Tống Vân Nhi: “Vân nhi, muội đi xem bọn họ thẩm vấn, ta
muốn cùng Nhược… cùng sư phụ của muội nói chuyện riêng với nhau, được
không?”
Tống Vân Nhi dạ một tiếng, cúi đầu chuyển thân đi khỏi.
Dương Thu Trì nhìn Liễu Nhược Băng, mục quang từ từ di chuyển đến bụng của
nàng, dịu dàng bảo: “Hài tử… có phải là lúc chúng ta lần đầu tiên ở trên
huyền nhai ấy… mà kết tinh không?”
Bụng dưới của Liễu Nhược Băng hơi nhô lên, nếu như hai người họ ở Nhất Chỉ
Phong kết hợp với nhau rồi hoài thai, thì đến giờ chỉ khoảng hai tháng hơn,
vẫn còn chưa có biểu hiện ra ngoài. Do đó có thể đoán, bào thai này xem ra là
kết quả của lần đầu tiên thân mật ở trên huyền nhai!
Gương mặt của Liễu Nhược Băng đỏ hồng và mỹ lệ như thạch lưu, khe khẽ gật đầu.
Dương Thu Trì kích động bước lên một bước, muốn nắm lấy tay nàng, nhưng lại lo
là nàng cự tuyệt, nên chỉ hân hỉ nói: “Vậy khi nàng còn ở trên Nhất Chỉ Phong,
sao không chịu nói cho ta hay?”
“Sau lần đầu tiên của chúng ta ở trên… huyền nhai ấy, kinh nguyệt của ta tuy
không hề xuất hiện… nhưng ta không dám khẳng định đã có mang rồi, do đó mới
cùng…”
Dương Thu Trì đã rõ. Trên Nhất Chỉ Phong, Liễu Nhược Băng sở dĩ không cự tuyệt
cùng hắn làm chuyện gió mưa, chính là chưa dám khẳng định là bản thân đã hoài
thai hay chưa. Như vậy tính ra thì Liễu Nhược Băng là người đầu tiên có con
với hắn, vì so với Tần Chỉ Tuệ nàng có sớm hơn ít nhất là cả tuần.
Dương Thu Trì nhìn vào đôi mắt mỹ lệ của Liễu Nhược Băng: “Nhược Băng, nàng
hiện giờ đã mang thai hài tử của chúng ta, xin đừng rời ta nữa, có được hay
không? Hãy để ta chiếu cố cho nàng thật tốt!”
“Không, ta đã nói rồi, ta chỉ muốn sống cùng con chúng ta cho đến hết cuộc đời
này.” Lời của Liễu Nhược Băng vẫn kiên định y như cũ.
Dương Thu Trì gấp lên: “Vừa rồi khi chúng ta bị vây khốn, nàng thà chết cũng
không chịu rời ta, vì sao hiện giờ lại muốn li khai?”
Thân người của Liễu Nhược Băng hơi run run. Trong lúc sống chết trong gang tấc
ấy, nàng mới phát hiện thì ra thân ảnh của Dương Thu Trì đã len lỏi ăn sâu vào
trong nội tâm của nàng, chuyện muốn rời xa hắn chẳng qua là tính cách cao ngạo
của nàng khiến nàng làm như vậy thôi. Kỳ thật, trong nội tâm của Liễu Nhược
Băng, Dương Thu Trì thậm chí còn quan trọng hơn cả sinh mệnh của nàng.
Thấy Liễu Nhược Băng không nói chuyện, Dương Thu Trì lại tiếp: “Nhược Băng,
nàng trước đây đó nói qua, nàng chỉ có một phu quân là ta, cả đời sinh tử này
đều ờ cùng với ta một chỗ, lời nàng nói chẳng lẽ…chẳng lẽ không phải xuất phát
từ chân tâm hay sao?”
“Đương nhiên là lời thật tận đáy lòng!” Liễu Nhược Băng buột miệng đáp.
Dương Thu Trì lại hỏi: “Vậy thì vì sao? Nàng chẳng lẽ không muốn gặp lại ta
nữa hay sao? Dù gì thì nàng cũng đã mang trong người hài từ của chúng ta. Nàng
đánh giết thoát ra, như vậy cũng có thể sống bên con của chúng ta cả đời, sự
sống chết của ta đối với nàng còn có ý nghĩa gì sao?”
Liễu Nhược Băng từ từ cúi đầu, đáp: “Thu Trì, ta rời khỏi chàng rồi… trong
lòng cũng khó chịu như là đao cắt kiếm đâm vậy, cái gì cũng không hứng thú…
cái gì cũng không muốn làm, suốt ngày cứ ngẩn ngơ nhớ đến chàng… nhớ đến
những lúc chàng ôm ta…”
“Nhược Băng!” Dương Thu Trì cuối cùng không nhịn được chụp nắm lấy tay nàng.
Liễu Nhược Băng lần này không hề tránh thoát, đôi mắt đẹp dũng cảm nhìn thẳng
vào mặt Dương Thu Trì, say sưa quan sát kỹ gương mặt hắn, nói tiếp: “Từ lần
đầu tiên bắt cóc tiểu thiếp của chàng, ta nhất mực ngầm theo dõi chàng, vốn là
muốn giám đốc chàng không được nạp thiếp nữa, phải một lòng một dạ đối tốt với
Vân Nhi. Nhưng mà ta thấy chàng phá án thần kỳ như vậy, quan sát chàng sung
mãn tự tin bắt từng tên tội phạm lôi đầu ra ánh sáng, rồi chứng kiến chàng cứu
những dân đói sắp chết ở Vũ Xương thành, bình tĩnh phát lương chẩn tai, ta…
ta rất bội phục…”
“Do đó nàng đã thích ta, phải không?” Dương Thu Trì mừng rỡ hỏi.
Đôi mắt của Liễu Nhược Băng sáng như sao trời, gương mặt đỏ hồng màu thạch lựu
càng lúc càng hồng hơn, chỉ khe khẽ gật đầu: “Nhưng lúc đó ta không dám nghĩ,
ta chỉ hi vọng chàng không được lơ là với Vân Nhi một chút nào là tốt rồi, chứ
không hề ngờ là có một ngày, ta lại cùng chàng…”
“Vậy nàng tới khi nào thì yêu ta hả?” Dương Thu Trì lì lợm bạo gan hỏi
Nhãn thần cùa Liễu Nhược Băng hơi hoảng loạn, cúi đầu: “Ta…ai yêu chàng bao
giờ…”
“Hảo hảo… không phải yêu, vậy vì sao nàng thấy ta sắp lạnh chết lại cởi y
phục dùng hơi ấm cơ thế sưởi ấm cho ta?”
Mắt phượng của Liễu Nhược Băng trợn lên, trừng mắt nhìn hắn, giận trách:
“Chàng nhất định phải hỏi cho tận gốc ngọn mới cam tâm hả?…”
“Không hỏi nữa, không hỏi nưa.” Dương Thu Trì cười, tiếp theo đó nhìn chiếc
váy trắng đầy vết máu của nàng, nghĩ đến trận ác đấu thảm liệt vừa rồi, lòng
áy náy nói: “Nhược Băng, đều là ta không tốt, để cho nàng phải chịu nhiều khổ
sở như vậy, nếu không phải là nàng thì phen này ta chết chắc rồi.”
Liễu Nhược Băng nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy nhu tình: “Chàng không sao là
tốt rồi.”
Dương Thu Trì cầm tay nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Nhược Băng, chúng ta chẳng lẽ
không thể giống như câu nói lúc trước, sống chết gì cũng có nhau sao?”
Liễu Nhược Băng khẽ lắc đầu: “Thật xin lỗi, Thu Trì, ta có thể chết cùng lúc
cùng chỗ với chàng, nhưng không thể cùng sinh hoạt một chỗ với chàng.”
“Vì lẽ gì? Vẫn là vì các thê thiếp của ta hay sao?”
Liễu Nhược Băng cười thảm: “Ta đã nói qua, đời này kiếp này ta chỉ có phu quân
là chàng, ta cũng hi vọng chàng có ta là duy nhất, nhưng mà…”
“Thật xin lỗi… đều là ta không tốt.” Nói đến chuyện này, nội tâm của Dương
Thu Trì lại tràn đầy sự hổ thẹn.
“Không cần phải nói lời xin lỗi… ta hiện giờ đã có thể lý giải rồi… không
có chuyện gì…” Liễu Nhược Băng miễn cưỡng cười, đôi mắt phượng chớp đầy lệ
nóng.
Dương Thu Trì đau xót nhìn nàng, ngẫm nghĩ một lúc, bảo: 'Nhược Băng, ta tính
như thế này có được không? Nàng chọn một địa phương, ta mua một khu nhà cấp
cho nàng. Nàng an tâm ngụ lại đó, sinh hài tử của chúng ta, nuôi dưỡng con nó
lớn. Như vậy ta có thể thỉnh thoảng đến thăm nàng và con, có được không?”
“Có cần phải làm thế không? Không thể sánh vai nhau, cần gì phải tương kiến?”
Liễu Nhược Băng đạm mạc đáp.
“Đương nhiên là rất cần” Dương Thu Trì nói gấp: “Trong bụng của nàng là con
ta, cho dù nàng không muốn gặp ta, hài tử của chúng ta khi lớn lên dù gì cũng
phải gặp phụ thân của nó chứ?”
Liễu Nhược Băng hơi nhói lòng nhũn ra, đúng a, hài tử không thể cả đời không
được gặp cha của nó. Như vậy là quá tàn nhẫn đối với con trẻ. Hơn nữa, lựa
chọn rời xa Dương Thu Trì tuy là chuyện bất đắc dĩ, nhưng nó không phải là sở
nguyện của nàng, sâu trong nội tâm nàng vẫn là khát vọng cháy bỏng muốn được
gặp mặt Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì thấy Liễu Nhược Băng không nói, biết nàng đã có chút động tâm,
vội tiếp: “Nàng hiện giờ không định cư ở chỗ nào, nếu như cô thân một mình thì
cũng chẳng hề gì, nhưng nàng hiện giờ đã có mang con của chúng ta a. Sau này
con của chúng ta được sinh ra rồi, dù gì cũng không thể để nó theo nàng phiêu
bạt giang hồ chứ? Nó cần phải lớn, nó cần phải có bằng hữu, nó phải đọc sách,
sau này cần phải thành gia lập nghiệp, không có một gia đình ổn định có thể
được sao?”
Những lời này Dương Thu Trì đã từng nói trên Nhất Chỉ Phong rồi, nhưng lúc đó
Liễu Nhược Băng vẫn còn chưa xác định có phải là mình đã có mang với Dương Thu
Trì hay chưa, cho nên chưa có bao nhiêu cảm xúc. Nhưng hiện giờ, hài tử ngày
càng lớn lên trong bụng nàng, tình mẫu tử đã khiến cho nàng không khỏi bắt đầu
đối diện với vấn đề này.
Liễu Nhược Băng từ từ cúi đầu, thần tình tịch mịch lạc lõng khiến do Dương Thu
Trì đau nhói cả lòng.
Hắn nói tiếp: “Nhược Băng, chắc là nàng biết, ngày đó trên Nhất Chỉ Phong nàng
đi rồi ta đau khổ biết chừng nào, ta vốn cho rằng sau này không còn được gặp
lại nàng nữa, tim ta giống như ai xé ai vò, đứt từng đoạn gan khúc ruột” Nói
đến đây, lời nói của Dương Thu Trì bắt đầu nghẹn lại.
“Ta…. ta cũng vậy…” Liễu Nhược Băng khẽ đáp, “Ta cũng không muốn li khai
chàng, thật đấy, nhưng… nhưng ta thật không có lựa chọn nào…”
“Ta biết, Nhược Băng, hãy đáp ứng ta, hãy để cho ta sắp xếp cho nàng một mái
nhà, như vậy vừa có thế án chiếu theo cách nghĩ của nàng sống và nuôi lớn hài
tử của chúng ta suốt cả đời này, cũng có thể để cho ta biết nàng ở đâu, thỉnh
thoảng có thể đến để được gặp nàng, gặp con của chúng ta, được không?”
Liễu Nhược Băng nhìn vào đôi mắt đầy rẫy sự chờ đợi và hi vọng của Dương Thu
Trì, cuối cùng thì lòng cũng mềm ra, khẽ đáp: “Vậy… cũng được… nhưng chàng
không được đến thường xuyên…”
“Ừ!” Liễu Nhược Băng có thể đáp ứng là đủ khiến cho Dương Thu Trì lòng vui như
hoa nở rồi, hứa ngay: “Ta mỗi tháng chỉ đến một lần thôi, được không?”
“Không được!” Liễu Nhược Băng kiên định đáp: “Ngày hài tử sinh ra đời, và
những ngày giáp năm của nó chàng mới được đến.”
“A? Như vậy là mỗi năm chỉ đến có một lần thôi hả?”
“Không đáp ứng thì thôi vậy!” Liễu Nhược Băng nhếch miệng khẽ cười, một nụ
cười thê lương.
“Đáp ứng! Ta đáp ứng liền!” Dương Thu Trì không còn cách nào khác, nhưng cũng
ráng nghĩ, rồi nói: “Vậy trung thu, ngày tết, một tháng sáu gì đó, ta đến thăm
con chắc cũng được chứ?”
“Một tháng sáu?” Liễu Nhược Băng không hiểu đây là ngày gì.
Dương Thu Trì vỗ đầu: “À, ta nói nhầm. Ta định nói là ngày thất tịch ngưu lang
chức nữ gặp nhau ấy mà, đôi ngưu lang chức nữ khổ mệnh chúng ta cũng phải có
một ngày nào đó trong năm được gặp nhau một chút chứ.”
Liễu Nhược Băng cuối cùng cũng không nhịn được phì cười, tuy nụ cười vẫn còn
đượm vẻ ưu sầu: “Ông tướng ơi là ông tướng… vậy được a, thất tịch, tết, và
ngày sinh nhật của con, chàng có thể đến thăm chúng ta. Còn những ngày tháng
khác thì không được đến… Kỳ thật, hài tử có thể sinh đúng sau tết, như vậy
là có thể đến vào dịp đầu năm cùng dự đầy tuổi của con luôn.”
“Được a!” Dương Thu Trì đưa tay định ôm Liễu Nhược Băng. Liễu Nhược Băng nhích
người ra sau tránh, bảo: “Chàng không được để người khác biết quan hệ của
chúng ta, nếu không ta sau này làm sau làm người được nữa?”
Dương Thu Trì rúng động: Đúng a, nàng ta là một cô nương, không danh không
phận mà mang thai có con, đó là chuyện không thể để cho người khác biết được.
Hắn vội rụt tay lại sau lưng, nói: “Nhược Băng, ta biết rồi. Sau này trước mặt
mọi người, ta sẽ gọi nàng là Liễu tiến bối, sẽ không làm nàng khó xử đâu.”
“Ừ, vậy thì tốt.” Liễu Nhược Băng bấy giờ mới từ từ quay lại, ngẫm nghĩ một
chút, lại nói: “Chàng đừng đem chuyện của chúng ta nói cho mẹ và … các thê
thiếp của chàng hay, càng không thể nói ra nơi ở của ta… nếu không, ta sẽ
mang hài tử li khai đấy…”
Dương Thu Trì hiểu rõ cách nghĩ cùa nàng: “Ta sẽ nghĩ biện pháp xử lý tốt mọi
chuyện, dù gì thì ta sẽ không mang đến thêm bất kỳ phiền phức nào đến cho
nàng. Ta sẽ để cho nàng và hài từ bình tĩnh sinh hoạt.”
“Như vậy thì tốt… chàng hi vọng ta sẽ an cư ở đâu?”
Dương Thu Trì nghĩ ngợi: “Trên Nhất Chỉ Phong, nàng có lưu ngôn ước định cùng
ta là 'Ba sơn dạ vũ cùng nghiên bóng song tây' sao? Chúng ta sẽ an gia ở thành
đô, được không? Thiên phủ chi quốc, sơn thanh thủy tú, địa linh nhân kiệt, khí
hậu tuyệt vời, ớt tiêu cay, thức ăn nóng, món ăn rẻ tiền nhiều không sao kể
xiết, có được hay không?”
“Coi cái miệng phàm ăn chưa kìa!” Liễu Nhược Băng mỉm cười, “Thế thì nghe theo
chàng vậy.”
Chú:
-1/6: Quốc tế thiếu nhi