Đến giờ, tiếng chém giết xung quanh đã đi đến hồi kết thúc, trên mặt đất đầy
xác của Kiến Văn dư đảng và bộ khoái. Những kẻ bị thương nằm dưới đất không
ngừng rên la. Trình Tế, Chu Văn Khuê và Hư Ất trọng thương đã bị trói chặt.
Một số quan binh và Miêu binh đang dọn dẹp chiến trường, tìm kiếm kẻ địch còn
sót lại.
Đến lúc này, chợt ở ngoài cửa động có tiếng người lớn tiếng hô: “Dương đại
nhân! Ngài sao lại ở đây, quả thật là quá tốt!”
Dương Thu Trì quay đầu nhìn lại, dưới sự hộ vệ của quan binh và Miêu binh, hai
người tiến vào từ cửa động, một chính là Vân Thiên Kình, người còn lại chính
là Triệu bá Tổng của Thanh Khê huyện.
Dương Thu Trì lập tức minh bạch lai lịch của quan binh.
Vân Thiên Kình bước nhanh tới, chụp lấy tay của Dương Thu Trì, cười ha hả nói:
“Chúng ta phái người tử tế dò xét núi, quả nhiên Bạch Thủy động của Liễu Xuyên
này có vấn đề. Ta phái người đi thông tri cho ngài, nhưng ngài đến La Vĩnh đạo
quan rồi, ta liền thông tri cho Triệu bá tổng như ngài đã dặn, bấy giờ mới
đánh tiến vào. Ha ha ha, không ngờ ngài đã đánh tiến vào rồi, quả thật là lợi
hại!”
Nếu Vân Thiên Kình biết Dương Thu Trì bị bắt mà tới, không biết sẽ kinh hãi
đến thế nào.
Triệu bá tổng nói: “Đúng a, Vân trại chủ nói do ngài bố trí, nói có thể sẽ bắt
gặp Kiến Văn dư đảng ở đây, tôi nghe nói là ngài bố trí nên không thể chần
chờ, bèn đem quan binh trên toàn bộ Thanh Khê huyện đến. Con bà nó, bình
thường bọn chúng hoành hành bá đạo, tới khi chân chánh dùng đến trên chiến
trường thì toàn quều quào con bà chúng! Rất may là Vân trại chủ mang đến Miêu
binh, lại mai phục rất nhiều người, nhân số của phản tặc có vẻ ít, nếu không
không thế thắng được.”
Đến lúc này, từ sau lưng Vân Thiên Kình có một thiếu nữ hơi ngạc nhiên gọi:
“Thu… ca ca!”
Dương Thu Trì định thần nhìn, vui vẻ hỏi: “Vân cô nương! Cô cũng đến sao?”
Người sau lưng Vân Thiên Kình chính là Vân Lộ. Vân Lộ không biết Dương Thu Trì
cửu tử nhất sinh, còn cho rằng hắn là từ thông đạo khác đánh giết tiến vào,
chỉ mím cười gật gật đầu, sau đó dè dặt nhìn Liễu Nhược Băng, rồi Tống Vân
Nhi, nói tiếp: “Em… em nghe cha nói phải đến sào huyệt của phản tặc bắt trọn
ổ… cho rằng huynh sẽ tới, nên… nên đi theo.”
Tay Dương Thu Trì vẫn nắm chặt cánh tay cùa Liễu Nhược Băng. Liễu Nhược Băng
nhẹ hỏi: “Vị này là…”
Dương Thu Trì vội chỉ vào ba người giới thiệu: “Ba vị này là Miêu trại trại
chủ Vân Thiên Kình, Thanh Khê huyện trú quân bá tổng Triệu đại nhân, còn vị cô
nương này là… là thiên kim của Vân trại chủ Vân Lộ cô nương.”
Ba người vội vã gật đầu có ý chào, Vân Lộ thấy Dương Thu Trì và Liễu Nhược
Băng thân mật như vậy, cho rằng đó là thê thiếp cùa hắn, nên đặc biệt hướng về
phía Liễu Nhược Băng gật đầu chào và cười rất hữu hảo.
Dương Thu Trì vội chỉ vào Liễu Nhược Băng giới thiệu: “Vị này là … là…”
“Ta là sư phụ của muội muội Tống Vân Nhi của Dương đại nhân, tên là Liễu Nhược
Băng.” Liễu Nhược Băng giành nói trước, quay đầu lại nhìn Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì lập tức hội ý, quan hệ của Liễu Nhược Băng và bàn thân không thể
nói với người khác, và nói cũng không có ích gì.
Vân Thiên Kình và Triệu bá tổng vội vã cung thân thi lễ: “Ra mắt Liễu cô
nương.”
Vân Lộ đỏ mặt, trong lòng cảm thấy tức cười cho sự đoán mò của mình, nhìn Liễu
Nhược Băng một lúc, thi lễ với nàng: “Ra mắt Liễu tiền bối.”
Nhìn dung nhan tuyệt thế của Liễu Nhược Băng, Vân Lộ không khỏi có cảm giác
mai thua sắc tuyết, lập tức nhớ tới Dương Thu Trì đã từng nói là có một nữ
nhân đã từng muốn cùng hắn như chim liền cánh bay đi thật xa, chẳng lẽ là
tuyệt thế mỹ nữ này hay sao? Nghĩ vậy, nàng không khỏi len lén quan sát Liễu
Nhược Băng kỹ hơn.
Đúng lúc đó, chợt nghe tiếng của Nam Cung Hùng: “Đại nhân! Ngài bình an vô sự,
quả thật là tốt quá!”
Dương Thu Trì mừng rỡ, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy từ trong tiểu sơn động ở
bên vách có rất nhiều người chui ra, đương nhiên là thiếp thân hộ vệ Nam Cung
Hùng của hắn, tiếp theo đó là Trấn Viễn châu Cảnh tri châu và rất nhiều cẩm y
vệ và bộ khoái.
Mọi người tiến vào trong, Nam Cung Hùng cùng các thiếp thân hộ vệ khác quỳ một
chân xuống thưa: “Thuộc hạ bảo hộ không chu toàn, khiến cho đại nhân ngộ hiểm,
thỉnh đại nhân trách phạt!”
Vân Thiên Kình cùng mọi người nghe lời này, có phần chẳng hiểu ất giáp đánh
đầu cua tai nheo thế nào. Vân Lộ là người phản ứng nhanh nhất, bước tới trước
một bước, khẩn trương hỏi Dương Thu Trì: “Thu ca ca, anh gặp nguy hiểm à?…
Không sao chứ?”
Dương Thu Trì khẽ lắc đầu: “Ta không sao.” Hắn hiện giờ không nỡ xử phạt bọn
Nam Cung Hùng, hơn nữa cái bẫy dưới nền nhà kia ai cũng không thể ngờ, không
thể trách họ được, cho nên ừ một tiếng, vẫn nắm chặt tay Liễu Nhược Băng.
Liễu Nhược Băng thấy có nhiều người vây lấy họ như vậy, mà Dương Thu Trì cứ
nắm chặt tay nàng, vừa gấp vừa thẹn, khẽ bảo: “Ngươi bỏ tay ta ra, vậy thành
cái thể thống gì!”
Không ngờ Dương Thu Trì lại lì lợm đưa tay còn lại nắm chặt hơn nữa: “Ta chả.
Ta mà bỏ ra, nàng sẽ đi mất! Ta không buông!”
Thấy tình hình thế này, Vân Thiên Kình cùng mọi người đều cảm thấy hồ đồ, nghi
hoặc nhìn bọn họ.
Liễu Nhược Băng ngượng chín người, khẽ bảo: “Ngươi bỏ ta ra đi a… ta hiện
giờ không đi nữa là được…”
“Thật không!?”
Liễu Nhược Băng đỏ mặt gật đầu.
Dương Thu Trì bấy giờ mới yên tâm bỏ tay của Liễu Nhược Băng ra, chỉ có Tống
Vân Nhi vẫn ôm chặt lấy nàng, dựa dẫm vào nàng giống như hai tỷ muội vậy.
Dương Thu Trì hơi ngượng, giải thích với Vân Thiên Kình và mọi người: “Ta muốn
bái Liễu tiền bối làm sư phụ, nhưng người mãi không chịu, hắc hắc…”
Vân Thiên Kình nghe sao biết vậy, gật đầu ra vẻ hiểu.
Dương Thu Trì hỏi Nam Cung Hùng: “Ngươi sao tìm được tới đây?”
Nam Cung Hùng đáp: “Đại nhân và Tống cô nương rơi vào bẫy đó, chúng tôi cả
thảy đều thất kinh hồn vía, phí cả nửa ngày mới lật được cái bảng sắt đó ra,
phát hiện đầm nước bên dưới có một ám đạo, rồi dọc theo đó đi được mấy dặm thì
chui ra khỏi sườn núi, không phát hiện tung tích của chúng đâu. Trung lúc sốt
ruột, tiểu hắc cẩu sủa uông uông về phía chúng tôi, chúng tôi biết chú chó nhỏ
này của đại nhân rất có linh tính, nên đoán là nó có khả năng dã phát hiện
được gì đó, liền bám theo nó, không ngờ cứ đi mãi cho đến bên cạnh bờ sông
Thanh Thủy của Liễu Xuyên, rồi tiểu hắc cẩu không đi nữa.”
“Chúng tôi đang sốt ruột thì vừa thấy Cảnh tri châu dẫn theo bộ khoái dường
như là đang truy theo dấu của người nào đó, hỏi ra mới biết có khả năng là tên
sát thủ liên hoàn chuyên giết nữ nhân mà đại nhân đang truy tìm. Có điều họ
đuổi đánh ra tới ngoài thôn thì huyết tích biến mất, bọn họ đang truy tìm khắp
nơi. Chúng tôi biết tiểu hắc cẩu biết truy tung, nên dẫn nó đến chỗ huyết tích
biến mất đó, quả nhiên, tiểu hắc cẩu dường như phát hiện được gì đó, dẫn chúng
tôi men theo đến đây.”
“Đúng vậy!” Cảnh tri châu vuốt râu cười ha ha nói: “Vừa đến đây thì có người
ẩn trong chỗ kín đáo xông ra tập kích chúng ta. Chúng ta biết là có vấn đề.
Nghĩ tới Dương đại nhân đang truy tra Kiến Văn dư đảng, liền đoán là những
ngườiẩn trong rừng này có thể là bọn chúng, nên bịt chặt đường ra, đánh thẳng
vào tới đây.”
Dương Thu Trì nghĩ, quả thật là tấu xảo vô cùng. Vân Thiên Kình căn cứ vào cái
nhụy hoa kia mà theo dấu đến đây, bịt chặt cửa động phía trước. Còn Nam Cung
Hùng dẫn theo cẩm y vệ và Cành tri châu dẫn theo bộ khoái căn cứ theo dấu vết
của tên Lệ Quý biến thái giết người kia được tiểu hắc cẩu truy tung đến tận
cửa hang ra vào bí mật. Thế tiền hậu giáp kích như vậy, cộng thêm hai sư đồ
Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi đánh từ trong ra, nội ứng ngoại hợp, nhất cử
tiêu diệt toàn bộ Kiến Văn dư đảng!
Vân Thiên Kình cùng mọi người bấy giờ mới biết thì ra là Dương Thu Trì ở thế
sinh tử ngàn cân, đều cảm thấy thật may. Vân Lộ nhìn mặt đất toàn tử thi, có
thể tưởng tượng đương thời tình huống nguy hiểm như thế nào, liền bước tới
trước, cầm tay Dương Thu Trì nói: “Thu ca ca, anh… anh chịu khổ rồi.” Lòng
cảm thấy vô cùng sợ sệt.
Dương Thu Trì nhìn Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi, vội nhẹ tránh khỏi tay
nàng, mỉm cười: “Rất may là mọi người đánh tới, trong ứng ngoài hợp nên phá
được sào huyệt của Kiến Văn dư đảng. Ta nhất định sẽ như thật bẩm cáo triều
đình, gia thưởng thật trọng cho mọi người!”
Cảnh tri châu mừng rỡ, vội vã cung thân cảm tạ. Vân Thiên Kình biết Dương Thu
Trì là cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ, đương nhiên biết hắn không phải nói chơi,
cho nên vội vã cảm ơn, khiến cho Triệu bá tổng chẳng hiểu gì, chỉ có điều y
thấy Cảnh tri châu cung kính cảm tạ, cũng vội vã vòng tay cảm tạ theo.
Nghĩ tới Kiến Văn dư đảng, Dương Thu Trì đột nhiên nhớ đến: “Đúng rồi, Kiến
Văn đế bị bắt được hay bị giết rồi? Mọi người mau đi thẩm vấn thử coi?” Dương
Thu Trì lại chỉ Trình Tế và Chu Văn Khuê ở dưới đất, bổ sung: “Lão đầu này
chính là giám sát ngự sự Trình Tế của Kiến Văn, là đầu mục trọng yếu của Kiến
Văn dư đảng, còn thiếu niên kia chính là trưởng tử Chu Văn Khuê của Kiến Văn!”
Đối với hai nhân vật hách hách hữu danh này, Cảnh tri châu, Triệu bá tổng, Vân
Thiên Kình, bao quát cả Nam Cung Hùng tuy đều nghe nói qua nhưng chưa hề thấy.
Hiện giờ nghe Dương Thu Trì nói vậy, tức thời vừa kinh vừa mừng, không ngờ lần
này lại bắt được hai con cá to đến như vậy, về ý nghĩa chẳng khác nào bắt được
Kiến Văn đế.
Mấy người vội vã đáp ứng, do Cảnh tri châu dẫn đầu, lập tức tiến hành thẩm vấn
đối với những kẻ bị bắt.
Vân Lộ vẫn còn đứng đó tiếc rẻ nhìn Dương Thu Trì, hắn bèn dịu giọng bảo: “Vân
cô nương, cô đi nghe họ thẩm vấn đi, ta có lời muốn nói riêng với Liễu tiền
bối, được không?”
Vân Lộ không muốn rời khỏi Dương Thu Trì, nhung hắn đã nói vậy thì không tiện
làm trái, gật gật đầu chia tay hắn đi theo phụ thân.
Dương Thu Trì quan tâm nhất chính là Liễu Nhược Băng. Sau khi đẩy những người
khác đi, hắn nhỏ giọng nói với nàng: “Nhược Băng, nàng đừng rời xa chúng ta,
được không?”
Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi đều rõ, hai sư đồ họ không thể đồng thời gả
cho Dương Thu Trì. Do đó, Liễu Nhược Băng chủ động rút lui, cũng có nghĩa là
nhường cơ hội này lại cho Tống Vân Nhi.
Liễu Nhược Băng lúc này đã có con với Dương Thu Trì, nhưng cha mẹ của Tống Vân
Nhi có đáp ứng gả nàng cho hắn làm tiểu thiếp hay không thì còn chưa biết
được. Án theo đạo lý, Liễu Nhược Băng gả phứt cho Dương Thu Trì là chuyện
thuận lý thành chương, nhưng Liễu Nhược Băng chủ động rút lui, khiến cho lòng
Tống Vân Nhi vừa áy náy vừa vui. Nàng dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn sư phụ, hi
vọng sư phụ có thể lưu lại, còn sau khi lưu lại nên làm thế nào thì nàng chưa
hề nghĩ đến.
Bọn họ không có chủ ý, nhưng chủ ý của Liễu Nhược Băng đã định, nàng điềm đạm
bảo: “Thu Trì, ta thật không thể nào chia xẻ tình cảm của ngươi với những nữ
nhân khác. Do đó, ta tốt nhất là phải đi. Ta muốn sống nuôi hài tử cùa chúng
ta cả đời, ngươi sau này phải đối tốt với Vân nhi hơn một chút là được rồi.”
Dương Thu Trì biết Liễu Nhược Băng đã định ra chủ ý rồi thì chưa bao giờ cải
biến. Vấn đê lớn nhất hiện tại chẳng phải là hai sư đồ họ không thể lấy cùng
một người, mà là Liễu Nhược Băng không chấp nhận và tiếp thụ những thê thiếp
khác của hắn. Nàng chỉ hi vọng cùng Dương Thu Trì nắm tay nhau song túc song
phi, nếu như không thể, nàng chọn sự li khai, sống nuôi hài tử của hai người
cả đời. Đó là một nút chết không có cách nào hóa giải.
Và nút thắt này rất giống với ngọn băng sơn cực lớn không có cách gì vượt qua.
Nhưng Dương Thu Trì đã hạ quyết tâm, thề quyết dung hóa toàn bộ khối băng sơn
này!