Nạp Thiếp Ký – Chương 316: Cùng sống cùng chết – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 316: Cùng sống cùng chết

Hư Ất thấy những lâu la kia xông lên chi có chịu chết, hơn nữa lại còn vướng
chân vướng tay, liền quát bảo: “Các ngươi lui ra, để chúng ta đến lo liệu họ!”
Các lâu la nghe lời lùi lại phía sau. Sáu bảy tay hảo thủ võ công cùng Hu Ất
vây ba người Liễu Nhược Băng vào giữa. Pho kiếm trận này thập phần lợi hại,
Liễu Nhược Băng nếu như không phân tâm chiếu cố Dương Thu Trì, bình thường
tĩnh tâm lại chu toàn đối phó pho kiếm trận này thì chỉ phí chút công phu,
nhưng hiện giờ vướng tay vướng chân, không thể buông tay làm liều, cho nên thế
trận cứ kéo dài mãi.

Những Kiến Văn dư đảng còn lại bao vây ba ngươi tầng tầng điệp điệp, không
ngừng dùng tên bắn lén vào ba người họ. Hư Ất quát to ra lệnh: “Mau đóng cửa
sơn động lại, phải dồn ép cho chúng mệt chết mới được!” Cửa sơn động từ từ
khép lại. Một khi nó bị đóng kín, thì Liễu Nhược Băng dù có bản lãnh bằng trời
cũng không giết sạch hết Kiến Văn dư đảng mà thoát đi. Hơn nữa, ở đây còn có
sáu bảy tên võ công hảo thủ, cộng thêm Hư Ất võ công nhất lưu, cùng kiếm trận
lợi hại dị thường kia.

Dư Thu Trì thấy tình thế nguy cấp, vội nói: “Nhược Băng, có thể gặp lại nàng,
có chết ta cũng cam tâm. Nhược Băng, hãy bỏ ta lại, mang theo Vân Nhi xông ra
ngoài đi! Bọn chúng không giết ta liền đâu.” Tay trái của Liễu Nhược Băng bóp
chặt lại, trầm giọng đáp: “Cho dù ta có chết, cũng sẽ không lưu lại chàng!”
Dương Thu Trì thấy Liễu Nhược Băng kẹp lấy mình, không phá được kiếm trận của
chúng, còn đại môn trầm trọng thì đã khép lại hơn phân nửa, càng cảm thấy gấp
hơn, bảo: “Nhược Băng! Vì con của chúng ta, nàng mau xông ra ngoài đi!”

Kiếm trong tay Liễu Nhược Băng không hề dừng lại chút nào, miệng thì thầm:
“Nếu có chết thì cùng chết!” chính vào lúc này, có tiếng người hô: “Không xong
rồi! Ngoài cửa động có quan binh và Miêu binh đánh vào rồi!” Dương Thu Trì
lắng tai nghe, quả nhiên ngoài cửa động ẩn ước truyền lại tiếng quát tháo giết
chóc, trong đó còn có tiếng của người Miêu, tức thời cả mừng. Xem ra, căn cứ
vào mấu chốt là cây văn mẫu có hoa có nhụy kia, Vân Thiên Kình đã phái Miêu
chúng đi tìm, cuối cùng cũng phát hiện ra sào huyệt của Kiến Văn, liền dẫn
theo quan binh đến vây tiễu. Dương Thu Trì mừng rỡ: “Liễu tỷ tỷ, Vân Nhi, hãy
kiên trì, đội ngũ của chúng ta đã đánh tới rồi!”

Nghe nói sơn động đã bị quan binh bao vây, sáu bảy cao thủ kia hơi bị phân
thần – và trước mặt cao thủ tuyệt thế như Liễu Nhược Băng đây, chút phân thần
đó khác nào tự sát? Liễu Nhược Băng đã nắm lấy cơ hội chớp qua tức thời đó
quát lên một tiếng, kiếm quang lập lòe, hai đầu người đã rời khỏi cổ bay lên
không. Ngoài ra còn một người nữa bị đứt mất tay cầm kiếm.

Trong chớp mắt mà kiếm trận đã mất ba người, coi như bị phá, những người còn
lại không dám tái chiến, cướp đường bỏ chạy. Người duy nhất còn miễn cưỡng coi
là đối thủ của Liễu Nhược Băng – Hư Ất – cũng chuyển thân định chạy. Liễu
Nhược Băng sao lại để cho ả đào thoát, bỏ dương Thu Trì ra, nói với Tống Vân
Nhi: “Bảo hộ hắn!” Trong lúc nói thì đã phóng người ngăn Hư Ất lại, kiếm của
hai người chớp lóe liên tục. Có Tống Vân Nhi ở đó, các cao thủ lớp chết lớp bỏ
chạy, Hư Ất bị Liễu Nhược Băng quấn lấy, nên bọn lâu la lục thần vô chủ còn
lại chẳng thế nào uy hiếp được hai người.

Trình Tế thấy đại thế đã mất, mang theo Chu Văn Khuê dưới sự hộ vệ của bộ hạ,
chuẩn bị từ ám đạo mà Lệ Quý vừa chạy vào lẻn trốn trở ra. Tuy nhiên, chúng
vừa đến cửa ngầm thì đã nghe thấy tiếng rú thảm từ bên trong truyền ra. Tiếp
theo đó, hộ vệ mở đường phía trước lui lại, bẩm báo: “Xuất khẩu của ám đạo có
rất nhiều cẩm y vệ và bộ khoái của nha môn, ngoài ra còn có một con hắc cẩu,
cắn người rất dữ, không xông ra ngoài được.”

Trình Tế chìm hẳn xuống, sơn động này chỉ có hai đường ra, một cái là động
khẩu chính môn, hơn nữa còn có cửa ẩn tàng đằng sau thác nước, không đến sát
trước đó không thể phát hiện được. Trong khi đó, ám đạo này có cửa còn ẩn bí
hơn, không biết cẩm y vệ làm thế nào mà phát hiện được. Đến lúc này thì cửa
động chính đã có một bộ phận quan binh và Miêu binh đánh tiến vào. Tên bắn như
mưa từ ngoài động vào, khiến cho Kiến Văn dư đảng đua nhau trúng tiễn, nhất
thời đại loạn.

Trình tế quát lên: “Thả thiên cân thạch, bít kín động khẩu lại!” Kiến Văn dư
đảng xông lên định bỏ thiên cân thạch ra. Cự thạch này một khi rơi xuống, thì
cửa động sẽ bít kín triệt để. Trong lúc nguy cơ khẩn cấp này, Liễu Nhược Băng
lắc người vài cái đã đến cửa khẩu, kiếm quang lập lòe, bọn dư đảng đua nhau
ngã xuống. Dương Thu Trì vừa kinh vừa mừng, chuyển đầu nhìn lại, thấy Hư Ất
vừa rồi ác đấu với Liễu Nhược Băng đã bị chém đứt một chân, đoản kiếm đã bị
văng đi nơi nào không rõ, nằm vật ra đất ngất đi. Không có Dương Thu Trì vướng
tay vướng chân, Liễu Nhược Băng rõ ràng giống như Thường sơn Triệu Tử Long
xông vào doanh trại quân Tào, tha hồ chém giết không ai địch nổi.

Những tên dư đảng Kiến Văn đang chuẩn bị hạ cự thạch bị Liễu Nhược Băng lia
mấy kiếm chém chết tại đương trường. Sơn động này vốn có cơ quan đặt ở vị trí
phòng thủ cực kỳ chắc chắn, nhưng khi bị Liễu Nhược Băng chém thêm máy kiếm,
nó liền biến thành đống sắt vụn, chẳng còn phục vụ được cho mục đích gì nữa.
Quan binh và Miêu binh từ ngoài cửa động thừa thế tràn vào như nước vỡ bờ,
trong động vang lên tiếng hò hét chém giết không ngớt.

Liễu Nhược Băng thấy quan binh và Miêu binh đã xông vào tận bên trong, chỗ nào
cũng có, bao vây và phân cắt dư đảng Kiến Văn để tiêu diệt, bấy giờ mới yên
tâm trở về bên cạnh Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi. Đến lúc này, tiểu hắc cẩu
không biết từ ở đâu xông ra, sủa uông uông chạy đến bên cạnh Dương Thu Trì.
Hắn mừng rỡ reo lên: “Tiểu Hắc! Ngươi đến rồi!” Tiểu hắc cẩu quay mòng mòng
quanh người Dương Thu Trì, sau đó cảnh giác nhìn về phía trường hỗn chiến giữa
Kiến Văn dư đãng và quan binh, Miêu binh. Với võ công của Tống Vân Nhi, muốn
bảo hộ Dương Thu Trì rõ ràng là thoải mái có dư, cộng thêm tiểu hắc cẩu nữa,
lòng Dương Thu Trì tự tin lên rất nhiều.

Những dư đảng Kiến Văn này đều là những kẻ trung thành tuyệt đối, tuy quan
binh và Miêu binh gấp nhiều lần chúng, chúng vẫn liều chết đối kháng. Những
quan binh này tuy lực chiến đấu không mạnh gì, nhưng Miêu binh đều là sinh lực
quân, anh dũng thiện chiến, hơn nữa nhân số rất đông, cho nên lấy nhiều đánh
ít, tiếng chém giết vang lừng trong động, trở thành một trường đồ sát cực lớn,
chân cụt tay đứt và tử thi chỗ nào cũng có.

Liễu Nhược Băng thấy bên mình đã ổn định thế thắng, không muốn ra tay nữa.
Địch nhân đã bị quan binh và Miêu binh bao vây phân cắt, những tên bị lọt lưới
đã bị giết cho sợ hết hồn vía, không còn dám xông lên tìm lấy cái chết nữa,
cho nên lúc này xung quanh nàng trống không chẳng có người nào. Ba người đứng
lặng lờ ở đó, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Không còn nguy hiểm nữa, Dương Thu Trì nhớ tới sự tình vừa rồi, kéo tay Tống
Vân Nhi nói: “Vân nhi, nghe ta nói.”

Tống Vân Nhi hất tay hắn ra, gạt máu dính trên mặt, quay đầu đi chỗ khác không
lý gì đến hắn. Liễu Nhược Băng thấy vậy, nói với Tống Vân Nhi: “Vân nhi,
con…”

“Đừng nói gì cả! Cầu xin người, sư phụ, sự phụ đừng nói gì cả…”

Tông Vân Nhi quay mặt lại, bi phẫn nhìn Liễu Nhược Băng, quăng đao xuống đất
ôm mặt òa lên khóc. Dương Thu Trì liền đưa tay ra nắm cánh tay nàng, Tống Vân
Nhi khóc lóc quật tay hắn ra: “Đừng động đến tôi!”

Dương Thu Trì đau lòng nói: “Vân nhi, muội nghe ta nói. Lần đó người bắt ta
trên Hoàng Hạc lâu chính là… Nhược Băng, nàng ấy bức ta bỏ vợ cưới muội, nếu
không sẽ bỏ ta chết già ờ trên vách đá cheo leo. Thật không ngờ, sau đó ta ở
một mình trên đình vách đá đó bị một trận mưa băng, bị lạnh cóng đến thần trí
mơ hồ sắp chết đến nơi. Nàng ấy đã cởi y phục ôm ta truyền nhiệt cứu ta sống
dậy. Trong lúc ta thần trí bất minh… đã làm ** ô sự thanh bạch cùa nàng
ấy.” Tống Vân Nhi còn chưa biết Dương Thu Trì còn có đoạn kinh hiểm này. Trong
thứ tình huống đó phát sinh chuyện ấy quả thật là khó dự liệu, và không thê
nào trách được hai người, cho nên ngước mắt đầy lệ lên nói: “Nhưng… nhưng
người là sư phụ của muội a… hu hu hu….”

Liễu Nhược Băng dùng giọng nói ngọt ngào nhưng điềm đạm bảo: “Vân nhi, con
đừng khó xử. Chuyện đã đến nước này có nói gì cũng vô ích, là ta đối không
phải với con. Ta vốn muốn giúp con, nhưng… Ta biết con thích Thu Trì, ta cũng
biết hắn tuy đối với con nghiêm nghiêm chính chính, nhưng trong tâm vẫn luôn
có hình bóng của con… Ta sẽ rời khỏi đây, ta không muốn cướp hắn từ con. Ta
cũng không thể chia sẻ hắn với bất kỳ nữ nhân nào khác… Do đó con không cần
phải lo lắng…”

Tống Vân Nhi dừng khóc, ngơ ngơ nhìn Liễu Nhược Băng, bi thảm nói: “Sư phụ…
nhưng người đã… đã có hài tử với huynh ấy rồi…. hu hu hu.”

Liễu Nhược Băng nhất thời không biết làm thế nào để an ủi nàng, trong lòng lại
lo cho nàng có chuyện, nên không thể như vậy mà bỏ đi được.

Tông Vân Nhi khóc một hồi, gạt lệ rồi thút thít nói: “Sư phụ, hai chúng ta
không thể nào đồng thời lấy huynh ấy… hu hu, ngoại trừ cha mẹ con, chỉ có sư
phụ là đối với con tốt nhất… người hiện giờ đã hoài thai với huynh ấy rối,
vậy thì hãy lấy huynh ấy đi thôi, con… con cả đời này sẽ làm muội muội của
huynh ấy… hu hu hu.” Tống Vân Nhi khi nghĩ đến cả đời chi có thế làm muội
muội của Dương Thu Trì, lòng tức thời như đao cắt phóng thanh khóc òa lên.

Liễu Nhược Băng khẽ ôm vai Tống Vân Nhi, thở dài: “Vân nhi, con nhất định là
hiếu rõ sư phụ. Ta không thể nào phân hưởng phu quân với bất kỳ nữ nhân nào
khác. Ta muốn có con với hắn chính là muốn rời khỏi hắn, cùng sống với hài tử
suốt đời thủ thân cho hắn.”

Tống Vân Nhi bấy giờ mới minh bạch tâm tư của Liễu Nhược Băng, ái tình đều ích
kỉ, hiện giờ nàng nghe Liễu Nhược Băng nói thế, liến biết lời của sư phụ nàng
là chân tâm, không khỏi vừa hoan hi vừa cảm kích, gọi lên một tiếng: “Sư phụ!”
rối nhào vào lòng Liễu Nhược Băng, khóc lóc rất bi thiết.

Dương Thu Trì khi nghe Liễu Nhược Băng lại muốn bỏ đi, lập tức chạy đến chụp
cổ tay nàng, giữ chặt khổ khổ khẩn cẩu: “Nhược Băng, ở lại, được không? Hãy vì
hài tử của chúng ta đi!”

Liễu Nhược Băng lắc đầu: “Hiện giờ đã an toàn rồi, hãy đối đãi tốt với Vân
Nhi, ta đi đây.”

Tống Vân Nhi cũng ôm chặt Liễu Nhược Băng: “Sư phụ, người đi đâu? Vân nhi
không cho người đi đâu!”

Dương Thu Trì cũng nói gấp theo: “Đúng a, nàng chẳng phải là lưu ngôn lại nói
là trong Ba sơn dạ thoại chúng ta sẽ tương kiến hay sao? Ba Sơn dạ thoại là
tại lúc nào? Thu Trì đêm nhớ ngày mong được cùng ở cạnh bên nàng !”

“Nhất thiết tùy duyên.” Liễu Nhược Băng điềm đạm đáp.

“Không! Con không cho sư phụ đi!” Tống Vân Nhi ôm chặt eo của Liễu Nhược Băng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.