Dương Thu Trì nhìn Liễu Nhược Băng, hai tháng không gặp, nàng rõ ràng đã ốm đi
rất nhiều. Liễu Nhược Băng cũng nhìn hắn, rồi nhìn Tống Vân Nhi mặt đang lộ vẻ
đau khổ, không biết nói gì, chỉ lặng nghe tiếng khóc nức nghẹn của đứa học
trò.
Hư Ất dương dương đắc ý nói với Liễu Nhược Băng: “Sư muội, thế nào? Muội nên
nhận thua đi là hơn?”
Liễu Nhược Băng không hề lý đến ả, vẫn ngây ngốc nhìn Dương Thu Trì và Tống
Vân Nhi, không biết đang nghĩ gì.
Chính vào lúc này có một người xâm xâm tiến vào, Hư Ất chuyển đầu nhìn, tức
thời vừa kinh vừa mừng: “Lệ Quý! Ngươi đến rất đúng lúc. Ta có chuyện muốn
phái người đi gọi ngươi – sao ngươi mới đây đã về rồi? Ngươi chẳng phải ở Liễu
Xuyên thám thính tin tức sao? Ngươi đi rồi, ở đó làm sao đây?”
Trình Tế quát hỏi: “Lệ Quý! Có chuyện gì vậy, ai gọi ngươi trở về?”
Hư Ất lại nói: “Ta và thái tử điện hạ vừa định phái người đi tìm ngươi về có
chuyện cần, ngươi sao lại tự tiện quay lại vậy? — ơ! Ngươi thụ thương rồi?”
Tên Lệ Quý đó dùng tay án lên đùi, đùi y quấn một dãy băng trắng to đùng, máu
thấm ướt ra ngoài, hiển nhiên thụ thương không nhẹ. Lệ Quý thở lấy mấy hơi rồi
mới lên tiếng đáp: “Tôi không trở về thì không thể trở về được nữa.” Thanh âm
của y sắc bén the thé, rõ ràng là một thái giám.
Trình Tế quát hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Cũng không biết là những tên ưng trảo kia làm sao lại tìm được tôi. Tôi còn
ngủ thì trong thôn có rất nhiều bộ khoái. Tôi định tránh đi, nhưng toàn thôn
đã bị bao vây, nói là muốn tìm kiếm một nam nhân không mọc râu. Tôi chi cần
nghe là biết chuyện xấu xảy ra rồi, nên nhân lúc bọn chúng chưa thu lưới,
cường hành đột vây, tuy làm bị thương vài tên ưng trảo, nhưng bản thân cũng
dính thương ở đùi.”
Dương Thu Trì cả mừng, xem ra bản thân hắn bố trí cho Cảnh tri châu phái người
đi bắt những trung thanh niên không có râu đã rất chính xác. Đáng tiếc là đã
cho tên thái giám chết bằm này trốn thoát rồi!
Trong lúc tiếc rẻ, đột nhiên mắt hắn sáng lên, đúng rối, tên thái giám này bị
thương, trên đường sẽ để lại dấu máu, chỉ mong Cảnh tri châu có thể thuận theo
dấu máu này mà tìm đến đây!
Hắn nghĩ được, thì Trình Tế cũng nghĩ được, cả kinh hỏi: “Ngươi không để lại
dấu vết gì khiến bọn chúng theo dấu đến đây chứ?”
Lệ Quý đáp: “Không đâu, tôi chạy thoát được rồi liền băng bó vết thương lại,
trên đường không hề lưu lại huyết tích, lại vòng vo mấy vòng. Sau đó tôi từ
cửa động bí ẩn ờ hậu sơn tiến vào, cho dù bọn chúng theo kịp cùng không tìm
được đường vào đâu.”
Hư Ất tử tế kiếm tra vết băng bó trên đùi Lệ Quý, quả nhiên chẳng có giọt máu
nào rơi ra, bấy giờ mới yên tâm.
Lệ Quý hướng về phía Chu Văn Khuê thi lễ, hỏi: “Điện hạ, người tìm tôi có
chuyện gì?”
Chu Văn Khuê chỉ về phía Liễu Nhược Băng: “Ta giao nữ nhân này cho ngươi,
ngươi nghĩ biện pháp đế ả đáp ứng lấy ta, nhưng không được làm bị thương ả, rõ
không?”
Lệ Quý vâng dạ, rồi kỳ quái nhìn Liễu Nhược Băng: “Nữ nhân này là….”
Hư Ất lên tiếng: “Ả là sư muội của ta, nhưng mà ngươi yên tâm, ả đã bị ta dùng
thuốc chế ngự rồi.” Xong quay đầu nhìn Liễu Nhược Băng, bảo: “Sư muội, người
này chính là kẻ thích giết nữ nhân thành thục mà ta nói. Hắn có một thị hiếu,
đó chính là từ từ hành hạ nữ nhân, cắt nhũ phong của người ta xuống, bóp cổ
người ta, hành hạ cho đến chết. Hi hi, nhưng mà muội yên tâm, muội là nữ nhân
điện hạ nhìn trúng. Hắn sẽ không thể đối với muội như vậy, nhưng mà nếu như
muội không chịu, thì chuyện đó khó nói lắm.
Chu Văn Khuê hậm hực: “Đúng vậy! Cho nàng ba ngày, nếu như còn không chịu đáp
ứng, Lệ Quý, ngươi hãy dùng biện pháp của ngươi giết chết ả! – Ta đường đường
là thái tử mà không lấy được nữ nhân nào thì nam nhân khác đừng có tưởng lấy
được!”
Lệ Quý nhìn lên nhìn xuống đánh giá Liễu Nhược Băng, ánh mắt phát ra một thứ
khát vọng, không phải khát vọng nhục dục đối với nữ nhân — hắn không còn công
năng đó nữa, mà là một thứ khát vọng có được sự kích thích do ngược sát mang
lại.
Lệ Quý cười hắc hắc hai tiếng, tiếng cười the thé như tiếng mèo kêu đêm, nói
với Liễu Nhược Băng: “Chúng ta đi thôi! Coi lão tử làm sao hầu hạ và đối đãi
với ngươi! Ha ha ha!”
Liễu Nhược Băng lộ nụ cười lạnh, hỏi: “Ngươi có phải là sát thủ liên hoàn có
nhân cách phản xã hội mà Thu Trì nói hay không? Giết Triệu Thanh Lam và những
nữ nhân khác rồi phân thây đều là do ngươi làm?”
Lệ Quý hơi sững người, án theo đạo lý, phàm là nữ nhân bình thường, đến lúc
này hầu hết đều đã sợ đến mặt hoa thất sắc, không ngờ Liễu Nhược Băng lại như
thường. Hắn không khỏi giơ ngón tay cái lên: “Bội phục! Chính là lão tử, điểm
nhỏ này của lão tử vẫn không thoát được mắt của các ngươi nha.” Dừng lại một
chút, y khinh khinh nói với Liễu Nhược Băng: “Ngươi cũng có điểm đảm lượng,
không biết lát nữa đây ngươi có trấn tĩnh được như vậy hay không. Ha ha ha, đi
thôi!” Nói xong, hắn đưa bàn tay như ma quỷ ra chụp vào đầu tóc của Liễu Nhược
Băng.
Tống Vân Nhi gào lạc giọng: “Đừng động tới sư phụ ta! Ta giết ngươi!”
Tay của Lệ Quý đã chạm đến đầu tóc của Liễu Nhược Băng, lúc này chợt nghe
“Phanh!” một tiếng lớn, tay phải của Lệ Quý đã bị tay trái của Liễu Nhược Băng
chộp trúng, tiếp theo đó là mấy tiếng rắc rắc giòn tan. Lệ Quý gào lên thảm
thiết, khớp ngón tay, ngón tay, cổ tay, cùi chỏ, đầu vai đều bị đứt rời cả ra!
Toàn bộ cánh tay đã bị Liễu Nhược Băng vặn bẻ thành đám hoa vụn!
Nữ tử này chẳng phải đã bị khống chế rồi sao? Sao có thể phản kích được? Hơn
nữa võ công của ả cao đến xuất thẩn, chỉ thoáng cái đã hủy mất cánh tay của
mình! Lệ Quý kinh khủng vạn phần, trong cơn đau đớn cực kỳ phát ra một tiếng
rú thảm, và không kịp phản kích, tiếng rú thảm của hắn đột nhiên ngưng bặt.
Bởi vì cổ của hắn tiếp tục răng rắc liên thanh, sau đó hắn chợt thấy đinh sơn
động, thấy đài cao, thấy Dương Thu Trì vừa kinh vừa mừng trên đó, nhưng vì sao
đầu cùa Dương Thu Trì lại đảo xuống dưới nhỉ — đầu người sao lại xoay mòng
mòng thế kia? Hắn lập tức minh bạch, đó là do đầu lâu của hắn bị chấn đứt xoay
mòng mòng trên khôngười và mọi thứ hắn nhìn đều là điên đảo.
Đây cũng là lần cuối cùng mà hắn nhìn thấy được sự vật, vì sinh mệnh của hắn
đã định giờ phút tối hậu trong phút giây điên đảo này. Nhìn Lệ Quý bị Liễu
Nhược Băng vỗ một chưởng đứt cổ nát tay, thi thể ngã sụp xuống đất, Chu Văn
Khuê sợ đến nỗi té bệt xuống đất, sắc mặt trắng bệt, hoảng hốt kêu lên: “Mẹ
ơi…! Người đâu mau đến đây….!”
Hư Ất kinh ngạc sững người. Nhưng chỉ nháy mắt chẳng thèm nghĩ gì, phi thân về
phía đài cao — chỉ có thể khống chế Dương Thu Trì thì mới có thể khống chế
Liễu Nhược Băng.
Nhưng mà, khi thân ảnh của ả vừa rơi xuống đài, thì phát hiện trước mặt Dương
Thu Trì đã xuất hiện một nữ tử bạch y phiêu phất, chính là Liễu Nhược Băng.
Hai tên gác lúc này đã thây nằm ngang dọc ở dưới đất rồi.
Hư Ất đứng lại, cắn răng hỏi: “Ngươi không trúng độc?”
“Ngươi đột nhiên yêu cầu ta đến sơn động ẩn tế này, ta đã nghi ngờ rồi. Thứ
Nhuyễn cân tán kia sư phụ dạy cho ngươi, đương nhiên cũng dạy cho ta. Tuy nó
nhìn vô sắc, uống vô vị, nhưng lại có một chút hương nhè nhẹ của hoa mai. Nơi
này làm gì có hoa mai chứ? Nếu như ta đã đoán ra, còn uống thật hay sao? Sở dĩ
ta không vạch trần ngươi, chính là để xem coi ngươi rốt cuộc là muốn làm trò
quỷ gì.”
Vừa rồi các hán tử ngăn Liễu Nhược Băng ờ cửa động cũng cầm binh khí xông lên
đài. Ngoài ra, từ ngoài sơn động không ngừng có hán tử cầm binh khí kéo vào.
Liễu Nhược Băng không nói gì nữa, lặt tay một cái, trong cổ tay đã xuất hiện
thêm một thanh kiếm nhỏ hàn quang lấp lóe, muốn bước lại cắt dây trói sau lưng
Dương Thu Trì.
Thời cơ không thể mất! Hư Ất hét lớn một tiếng, cũng lắc cổ tay, xuất hiện
thanh đoản kiếm đồng dạng, đâm về phía Tống Vân Nhi. Ả muốn vây Ngụy cứu
Triệu, chờ viện binh tới.
Liễu Nhược Băng nạt một tiếng, tay trái xòe ra, mấy mũi liễu diệp phi đao
phóng vù về phía Hư Ất.
Thân hình xông lên của Hư Ất bị phi đao ngăn lại, chỉ còn biết huy kiếm ngăn
lại. Chỉ cần chậm một chút, Liễu Nhược Băng đã phất tay hai cái, chặt đứt dây
gân bò trói tay trói chân Dương Thu Trì, rồi chụp lấy hắn phóng người đến bên
cạnh Tống Vân Nhi.
Tống Vân Nhi bi thiết gọi: “Sư phụ…! Người… người sao lại có thể….”
Liễu Nhược Băng phất tay, đã chém đứt dây trói trên người Tống Vân Nhi, trầm
giọng nói: “Cường địch trước mắt, chuyện này để nói sau! Con bảo hộ hắn, ta
đối phó đám tặc tử này!”
Trong lúc nói chuyện, Liễu Nhược Băng đã giao thủ mấy hồi với Hư Ất. Sáu bảy
cao thủ vừa xông lên đài cùng hơn trăm tên hán tử tay cầm đao kiếm đã áp tới
vây chặt Liễu Nhược Băng.
Tống Vân Nhi lượm hai thanh đơn đao ở dưới đất lên, giao một thanh cho Dương
Thu Trì, tiếp sau đó kéo hắn lùi vào trong vách động. Tuy Dương Thu Trì không
biết võ công, nhưng theo Tống Vân Nhi luyện võ công tâm pháp bấy lâu, còn
luyện thêm một pho đao pháp tuy không ra gì nhưng gan cũng đã to ra khá nhiều.
Dư đảng của Kiến Văn đế xông lên đài vây chặt và tiến công Liễu Nhược Băng,
nhưng nhờ có Tống Vân Nhi bảo hộ Dương Thu Trì, Liễu Nhược Băng thoải mái chân
tay, kiếm quang lập lòe, máu thịt bay tứ tung, tiếng kêu thảm liên miên bất
tuyệt.
Hư Ất thấy bọn tiểu lâu la này tuy đông, nhưng chẳng có cao thủ gì, xông lên
chẳng khác nào chịu chết, liền lớn tiếng quát cho những người khác lui ra, chỉ
để sáu bảy tên cao thủ xông lên lúc đầu cùng ả vây Liễu Nhược Băng lại triển
khai xa luân đại chiến. Mấy người này đều võ công cao cường, lại bày ra một
kiếm trận, tương hỗ phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, cộng thêm Hư Ất không ngừng
đánh lén, cho nên Liễu Nhược Băng nhất thời chẳng làm được gì chúng. Ngoài ra,
một số tên xông về phía Tống Vân Nhi và Dương Thu Trì, Tống Vân Nhi chẳng hề
dung tình, chẳng mấy chốc trước mặt hai người đã có mấy xác nằm ngổn ngang.
Dương Thu Trì tuy cầm đơn đao, nhưng dưới sự bảo hộ của lưới kiếm do Tống Vân
Nhi tạo ra, địch nhân căn bản chẳng thể tiến lại gần, và thanh đao của hắn
chẳng dùng vào được gì. Liễu Nhược Băng bị mấy người bám chặt, trước mắt ở
trong sơn động đã có trên trăm tên hán tử cầm đao kiếm vây tầng tầng lớp lớp,
hơn nữa còn có người không ngừng tiến vào. Lòng hắn không khỏi trầm hẳn xuống,
tình hình này không thể luyến chiến, nhất định phải mở một đường máu mà ra.
Liễu Nhược Băng cũng đương cơ lập đoạn, phi thân lùi lại đến cạnh Dương Thu
Trì, nói vội với Tống Vân Nhi: “Theo ta, chúng ta xông ra ngoài!” Nói xong,
vươn tay trái ra ôm chặt ngang eo Dương Thu Trì kẹp vào dưới nách, rối múa
đoản kiếm xông ra ngoài.
Vào lúc khẩn yếu quan đẩu này, Tống Vân Nhi không còn để ý đến chuyện gì khác
nữa, cũng quát một tiếng lớn, đao quang lấp lóe, đi ở phía sau chặn hậu, cùng
xông ra ngoài theo.
Tuy nhiên, trong sơn động chỗ nào cũng là người, tầng tầng điệp điệp. Chết tên
này thì hai tên khác xông lên điền vào, giết hai tên thì bốn tên lên thế. Liễu
Nhược Băng không biết đã giết hết bao nhiêu người, bộ quần áo trắng trên người
đã nhuốm đầy máu, nhưng bọn Kiến Văn dư đảng không hề lùi lại, càng lúc càng
điên cuồng xông lên hơn.