Hư Ất nói: “Được rồi, thái tử điện hạ, sư muội, chúng ta không nói đến chuyện
đó nữa…”
Liễu Nhược Băng lạnh lùng nói với Hư Ất: “Lời tới đây đã tận, không cần phải
chờ đến ngày mai nữa, sư muội tới đây xin cáo từ!” Xong đứng dậy chuyển thân
đi ra ngoài động.
Cửa động chợt xuất hiện sáu bảy người, tay đều cầm binh khí chĩa về phía Liễu
Nhược Băng, xem thân hình họ thì biết đều là hảo thủ nhất lưu.
Liễu Nhược Băng đứng lại, từ từ xoay đầu nhìn chằm chằm vào Hư Ất, cười lạnh
một tiếng hỏi: “Sư tỷ, thế nào, định động võ sao?”
Hư Ất đáp: “Sư muội, ta hảo tâm mời muội đến, nêu cứ thế xồng xộc mà đi, sư tỷ
ta thật là chẳng còn mặt mũi nào nữa a.”
Liễu Nhược Băng xoay hẳn người nhìn Hư Át: “Tỷ sợ ta ra ngoài tố cáo các
người?”
“Cũng có chút chút.”
“Tỷ cho rằng chỉ bằng mấy người này có thể ngăn được muội?”
“Ngăn không nổi” Hư Ất mím cười, nụ cười đầy rẫy sự đắc ý, dường như là nụ
cười của một con hồ li nhìn thấy ba trăm con gà con vậy, “Nhưng mà sư muội à,
muội không hề cảm giác là chân lực cùa muội đề lên không nổi sao?”
Liễu Nhược Băng im lặng vận khí, sắc mặt hơi biến, trầm giọng hỏi: “Tỷ đã làm
trò quỷ?”
“Hi hi,” Hư Ất đắc ý cười, “Vừa rồi ở trong phòng, sư tỷ rót cho muội chén
trà, không cẩn thận làm rơi một chút gì đó vào trong ly, và thứ này dường như
vô sắc vô vị sau khi ăn phải uống phải rồi thì gân cốt toàn thân mềm nhũn,
chẳng đề chân khí lên được. Ta nhớ là sư phụ có nói qua, dường như gọi nó là
'Nhuyễn cân tán' thì phải.
Liễu Nhược Băng cắn răng, lạnh lùng hỏi: “Tỷ hạ 'Nhuyễn Cân Tán' vào muội?”
“Thật không phải nghe sư muội. Trong sơn động này tối đen như mực, sư tỷ ta
nhìn không rõ, không cẩn thận bị rớt vào. Hi hi, nhưng mà, sư muội võ công cái
thế, thiên hạ không có ai địch nổi, dù gì cũng không sợ 'Nhuyễn cân tán' đâu
ha! hi hi hi hi.”
Dương Thu Trì sốt ruột vô cùng, nếu như Liễu Nhược Băng trúng độc không sử
dụng được chân lực, thì đối địch sao được với Hư Ất cùng sáu bảy cao thủ này,
còn biết bao nhiêu Kiến Văn dư đảng trong sơn động này nữa, làm sao bây giờ?
Liễu Nhược Băng chẳng hề gấp gáp gì, từ từ ngồi xuống, hỏi: “Tỷ muốn cái gì?”
“Sư muội, đừng nghĩ sư tỷ xấu quá như vậy.” Hư Ất đắc ý phi thường.
“Nếu như đã trở mặt ra rồi, còn có gì mà khách khí nữa.” Liễu Nhược Băng lạnh
lùng nói, “Nhưng mà ngươi nên biết, nếu như ngươi đã ra tay với ta trước, một
khi ta thoát khốn được, thì ngươi sẽ chẳng có trái ngon trái ngọt gì để ăn
đâu.”
“Ta biết, ta đương nhiên biết,” Hư Ất cười đến nỗi mặt bợt cả đi, “Do đó, ta
chỉ có hai yêu cầu nho nhỏ. Thứ nhất, đem võ công bí tịch của sư phụ lưu lại
giao cho ta. Thứ hai, ta sẽ phế võ công của ngươi.”
“Không được!” Chu Văn Khuê kêu to lên, “Nàng không thể làm bị thương Liễu tỷ
tỷ, ta còn cưới tỷ ấy làm thái tử phi nữa!”
“Vâng vâng,” Hư Ất cung thân đáp, ả ta dù sao cũng không dám đắc tội thái từ.
“Thỉnh thái tử yên tâm, bần đạo chỉ phế trừ võ công của cô ta, chứ không động
đến thân thể của cô ấy. Hơn nữa, nếu cô ấy còn võ công, thì thái tử không dễ
dàng gì giá ngự đâu, phải không nè?”
Chu Văn Khuê cười đầy sự hoan hỉ, “ừ, cũng phải a.” Rồi quay sang nói với Liễu
Nhược Băng: “Liễu tỷ tỷ, tỷ không còn võ công nữa, dù sao cũng nên chịu theo
ta đi thôi.”
Liễu Nhược Băng vẫn nhạt giọng đáp: “Ngươi bỏ cái hi vọng đó đi, ta cả đời này
chỉ có một nam nhân là phu quân của ta, sanh tử gì đều không thể lấy nam nhân
thứ hai. Nói xong, Liễu Nhược Băng đột nhiên nhíu mày, gập bụng ụa khan vài
tiếng, mặt đỏ hồng.
Hư Ất nghi hoặc nhìn Liễu Nhược Băng, lát sau cười ha hả: “Sư muội, muội có
tin mừng rồi sao? Ha ha ha, thật không ngờ Liễu Nhược Băng băng thanh ngọc
khiết lại có thế hoài thai, ha ha ha.”
Nghe câu này, Dương Thu Trì vừa kinh vừa mừng, Liêu Nhược Băng thực sự đã có
con với hắn rồi? Quá tốt rồi! Hắn nhìn kỹ bụng dưới cùa Liễu Nhược Băng, cái
bụng vốn phẳng lì đó giờ hơi nhô lên, không khỏi cảm thấy sung sướng dị
thường, vừa muốn gào vừa muốn reo. Chợt hắn nghe Tống Vân Nhi ú ớ hai tiếng,
thấy mắt nàng đầy thần sắc không dám tin.
“Nàng…. ngươi….” Chu Văn Khuê tức quá trở mặt, chỉ vào Liễu Nhược Băng
rống lên: “Ngươi!… giỏi giỏi giỏi, ngươi hoài thai không quan hệ, mang thai
rồi ta cũng muốn, cùng lắm thì đánh cho ngươi xảy thai, dù gì thì lão tử cũng
có ngươi chắc rồi! …. Hừ, ngươi hiện giờ rơi vào tay ta, lại không có võ
công, trừ khi ngươi ngoan ngoãn đáp ứng lấy ta, bằng không, ta sẽ từ từ dày vò
ngươi, cho ngươi sống không bằng chết!”
Liễu Nhược Băng dường như không hề nghe gã nói gì, quay sang bảo Hư Ất: “Võ
công bí tịch của sư phụ ta học xong đã hủy mất rồi. Dù sao thì ta cũng không
dạy cho ngươi đâu, ngươi đừng có mơ mộng hão huyền.”
Hư Ất đáp: “Sư muội, cái này không quan hệ, ta sẽ từ từ khiến muội đáp ứng
mà.” Dừng một chút, ả nhìn lên nhìn xuống người Liễu Nhược Băng, bảo: “Ta hiện
giờ càng hiếu kỳ hơn, rốt cuộc là nam nhân nào có mị lực như thế, có thể khiến
cho sư muội của ta không tiếc thân dâng hiến không cau không trầu vậy?”
Nói đến chuyện này, không ngờ trong mắt Liễu Nhược Băng lại lóe lên tia nhu
tình, không khỏi mất tự chủ vuốt khẽ cái bụng của mình.
Hư Ất cười sằng sặc: “Nhưng không cần ngươi nói, ta cũng đoán ra được.”
Liễu Nhược Băng hơi cả kinh, nhìn về phía Hư Ất.
Hư Ất nói: “Là Trấn Viễn châu đồng tri kiêm Thanh Khê huyện tri huyện Dương
Thu Trì, có phải không?”
Dương Thu Trì cả kinh thất sắc, vội vã nhìn về phía Tống Vân Nhi, thấy nàng
cũng đang sững sờ nhìn lại hắn, trong mắt tràn đẩy sự tuyệt vọng khôn cùng.
Hắn không khỏi quýnh quáng lên, muốn cất lời, nhưng chỉ có thể ú ớ hai tiếng.
Liễu Nhược Băng cũng rúng động toàn thân, hỏi: “Ngươi… ngươi làm sao mà biết
được?”
Hư Ất cười lớn: “Nếu muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm. Sư muội
chẳng lẽ không nghe qua câu nói này hay sao? Trên Nhất Chỉ phong, muội từ
trong Nhất Chỉ am đó chạy đi, Dương đại nhân lập tức kêu trời gọi đất chạy
đuổi theo ngươi, té rồi thì bò dậy, tay bị đứt chảy máu cũng coi như không,
giống như phát điên gọi tên ngươi điên cuồng. Ha ha ha, là người khờ cũng đoán
được hai ngươi có quan hệ gì! Ha ha ha!”
Dương Thu Trì bây giờ liền minh bạch, thì ra Kiến Văn dư đảng đã luôn phái
người ngầm giám thị hắn. Họ nhìn thấy chuyện đêm đó, tự nhiên đoán được quan
hệ của hai người không phải tầm thường.
Hư Ất lại nói: “Chỉ bất quá là ta không hề ngờ rằng ngươi đã có con với gã, ha
ha ha, sư muội, chẳng lẽ muội còn không biết là chúng ta luyện đồng tử công
hay sao, một khi đã bị phá thân, thì công lực sẽ bị giảm sút trầm trọng hay
sao?”
Dương Thu Trì lại chấn động tâm thần, lòng vừa cảm thấy áy náy vừa cảm kích.
Liễu Nhược Băng rõ ràng là biết kết quả này, nhưng thấy hắn đứng bên bờ vực tử
vong, vẫn quyết định cởi quần cởi áo dùng thân thể ấm áp của mình để sưởi cho
hắn, kết quả là thất thân về cho hắn!
Nghĩ đến đây, lòng hắn chợt động, nếu như trong lòng Liễu Nhược Băng không có
hảo cảm, thậm chí ái mộ hắn, thì nhất định sẽ không đối xử với hắn như vậy.
Chẳng lẽ, trước đó nàng ta đã thầm thích hắn mà ngay chính cả bản thân nàng
cũng không nhận ra hay sao?
Nghĩ đến đó, Dương Thu Trì cảm giác được sự sung sướng và hạnh phục vô biên.
Có điều, thứ hạnh phúc do tự sướng này lập tức bị nỗi lo về Tống Vân Nhi phủ
trùm đi dập tắt.
Dương Thu Trì khấn cấp nhìn về phía Tống Vân Nhi, thấy hai mắt nàng đã đầy lệ,
khe khẽ nấc cục, nghẹn ngào.
Đến lúc này, hắn lại nghe tiếng Liễu Nhược Băng: “Cho dù là công lực của ta có
giảm đi
chăng nữa, muốn đánh bại ngươi vẫn nhàn nhã có dư!”
“Ta tin,” Hư Ất thở dài, “Có cái gọi là lạc đà có ốm đi chăng nữa cũng lớn hơn
ngựa, cho dù là muội bị phá đồng tử công, nhưng với công lực còn lại, trên đời
này không có người nào có thể địch. Đó chính là lý do tại sao ta lại muốn phế
võ công của muội. Không trừ được muội, ta vĩnh viễn không thể nào là thiên hạ
đệ nhất.”
“Vậy ngươi sao còn không ra tay?” Liễu Nhược Băng lạnh lùng hỏi.
Hư Ất ngẩn ra, tiếp theo đó mím cười đáp: “Không cần gấp, 'Nhuyễn cân tán' này
có hiệu lực những hai ngày, ta còn có thời gian.”
Dừng lại một chút, Hư Ất tiếp: “Vừa rồi thái tử điện hạ cũng nói rồi, cần phải
dày vò muội cho đến khi muội đáp ứng lấy người mới thôi. Hi hi, có biết hay
không? Ta ở đây có một người rất thích làm chuyện này. Hắn thích nhất là dày
vò cấu xé nữ nhân thành thục và mỹ lệ như muội vậy. Ta sẽ phái người đi gọi
hắn lại, giao muội cho hắn. Muội yên tâm, hắn là thái giám, do đó sẽ không làm
** ô thân thể thánh khiết của muội, vừa tránh cho thái tử điện hạ không cao
hứng, vừa thực hiện nguyện vọng của người.”
Chu Văn Khuê mừng rỡ: “Đúng, đúng! Kêu Lệ Quý đến đây, nhất định sẽ khiến cho
Liễu tỷ tý đáp ứng lấy ta. Hư Ất đạo trưởng, chủ ý của ngươi thật là hay nha,
ha ha ha!”
Dương Thu Trì giờ đã rõ. Tên Lệ Quý kia nhất định là tên sát thủ liên hoàn và
biến thái. Người mà hắn đang truy tung chính là một tên thái giám chết bầm
chuyên môn giết nữ thục! Và chiếu theo lời vừa rồi, thì Lệ Quý dường như không
ở trong sơn động.
Hư Ất nói: “Đa tạ thái tử điện hạ đã khen ngợi!” Xong ả quay đầu lại nói với
Liễu Nhược Băng: “Nhân lúc hắn còn chưa tới, nếu như muội đáp ứng chỉ điểm cho
ta võ công, đáp ứng lấy thái tử, ta sẽ tự thân phế võ công của muội thôi. Tin
ta đi, để ta động thủ sẽ nhẹ nhàng và dễ chịu hơn gấp trăm gấp ngàn lần tên
thái giám không nam không ra nữ đó làm. Hiện giờ muội đáp ứng rồi nhỉ?”
Liễu Nhược Băng vẫn điềm đạm nói: “Ta sẽ không dạy ngươi võ công, và cũng
không đáp ứng lấy hắn. Các ngươi đừng có nằm mộng!”
Chu Văn Khuê tức giận, định cất tiếng quát mắng, nhung bị Hư Ất ngăn lại:
“Thái tử điện hạ không cần gấp, ta dám cá là ả nhất định sẽ đáp ứng đấy!”
Chu Văn Khuê mừng rỡ hỏi: “Ngươi có diệu kế gì, mau nói!”
Hư Ất chuyển đầu nhìn lên đài cao, ra dấu. Hai tên canh giữ trên đài liền lột
cái bố che đầu của Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi xuống, rối lấy miếng gạc và
hạt hạnh đào từ trong miệng hai người ra.
Liễu Nhược Băng kinh ngạc quay đầu nhìn lên đài cao, hô lên cả kinh: “Thu…
Dương đại nhân! Vân nhi!”
“Liễu tỷ tỷ!” Dương Thu Trì cất tiếng gọi, lại quay đầu nhìn sang Tống Vân
Nhi. Chuyện đến nước này đã không còn cách nào giấu diếm được nữa.
“Sư phụ…!” Tống Vân Nhi ai oán cất tiếng gọi, rồi thẫn thờ lưu lệ.
Hư Ất đắc ý nói với Liễu Nhược Băng: “Hiện giờ ngươi minh bạch vì sao ta dám
cá với ngươi rồi phải không? Phụ thân của hài tử trong bụng ngươi chính là
Dương đại nhân này đây. Và y hiện giờ nằm trong tay chúng ta, nếu như ngươi
không đáp ứng, ngươi biết là chúng ta sẽ làm gì rồi chứ!”
Trình Tế cũng cười ha hả nói với Dương Thu Trì: “Dương đại nhân, ông hiện giờ
nên hiểu trong tay chúng ta có tấm bài gì rồi chứ? Hạ độc vào ông, lưu lại
Tống cô nương làm con tin cộng thêm Liễu Nhược Băng và đứa con trong bụng ả,
không biết bộ sậu này có đủ để khiến ông quyết tâm đi giết Chu Lệ hay không
đây? Ha ha ha!”