Dương Thu Trì cười ha hả: “Ngươi cho là ta ngốc sao? Ta giết hoàng thượng rồi
thì ta coi như chết chắc. Đến lúc đó ta bị lăng trì xử tử, khổ không biết nói
sao cho hết, chi bằng để cho các ngươi giết ta bây giờ còn sướng hơn.”
Trình Tế cười lạnh: “Ngươi sợ lăng trì? Hắc hắc, nên biết, chẳng những Chu Lệ
biết lăng trì, mà chúng ta cũng biết! Hơn nữa, nếu như cần, chúng ta ngay bây
giờ có thể đem ngươi lăng trì xử tử, tế điện những huynh đệ bị ngươi hại
chết.” Dừng một chút, lão tiếp: “Ngươi rất thông minh, chỉ cần ngươi đồng ý
giết Chu Lệ, chúng ta tin ngươi sẽ có cách giết chết dược y, sau đó bình thản
trốn thoát.”
“Vậy sao? Các ngươi đánh giá ta cao quá đấy.” Dương Thu Trì cười nói. Nhưng
mà, nói thật ra nếu như bản thân hắn lập đại công liên tiếp, nếu muốn tiếp cận
giết Chu Lệ sau đó ung dung đào tẩu chẳng phải là không có cơ hội. Dương Thư
Trì hỏi: “Các ngươi không sợ ta giả vờ đáp ứng rối sau khi trốn thoát nuốt lời
hay sao?”
“Ngươi làm được sao?” Trình Tế cười hỏi ngược lại.”
“Vì sao lại không?”
“Nhân vì chúng ta sẽ cho ngươi uống một loại độc dược, sau hai tháng nó sẽ
phát tác. Trong vòng hai tháng, ngươi không giết Chu Lệ thì coi như độc phát
mà chết.”
“Hắc hắc, các ngươi tính kế thật giỏi. Nhưng mà bất kỳ độc dược nào đều có thể
tìm được thuốc giải. Hoàng cung dường như là tập trung hết thái y thầy thuốc
giỏi nhất trong toàn quốc, sao lại không thể giải được độc dược của các
ngươi?”
“Giải không dược, vì sau khi đi đường đến kinh, ngươi chẳng còn mấy thời gian
trống để cho họ từ từ nghiên cứu giải dược nữa. Và chờ khi bọn họ tìm ra giải
dược, thì mộ ngươi chỉ sợ đã xanh cỏ rồi.” Trình Tế tự tin cười.
“Nếu bọn họ kịp thời phát hiện giải dược thì sao? Kế hoạch của các người chẳng
phải sôi hỏng bỏng không hay sao?” Dương Thu Trì cười lạnh, kỳ thật, hắn thầm
biết bọn chúng tuyệt đôi không đem toàn bộ chuyện quan trọng này đặt lên vận
khí, dù gì thì bọn chúng cũng chuẩn bị ít nhất một phương pháp khác để kiềm
chế hắn.
Quả nhiên, Trình Tế cười nhạt: “Do đó, chúng ta chỉ còn cách lưu Tống cô nương
ở lại.”
“Các ngươi… các ngươi muốn lưu Vân nhi lại làm con tin?”
“Đúng vậy, đây là biện pháp khi không còn biện pháp nào khác.” Trình Tế làm ra
vẻ vô tội.
“Ha ha.” Dương Thu Trì cười lớn, “Làm thế thì có ích gì? Tống Vân Nhi không
phải là thê thiếp của ta, ta bằng cái gì mà quản sự sống chết của cô ấy chứ!
ha ha ha.”
Tống Vân Nhi a lên một tiếng, run giọng nói: “Ca… huynh nói cái gì!?”
Dương Thu Trì cứng lòng không nhìn Tống Vân Nhi, cười lạnh nói: “Trừ khi đó là
thê thiếp của ta, còn những cô gái khác sống chết thế nào mắc mớ gì đến ta.”
Tống Vân Nhi bi thiết kêu lên: “Ca…! Huynh… huynh….!”
Trình Tế cười ha hả: “Tống cô nương, cô đừng có gấp. Dương đại nhân cố ý ra vẻ
không để ý gì, kỳ thật cô mới chính là bảo bối trong lòng của ông ta. Đại nhân
thà để tự mình chết, còn hơn là để cho cô chịu điểm thương hại nào.”
Tống Vân Nhi vừa rối suýt trào nước mắt, nghe Trình Tế nói thế quên luôn cả
người này là địch nhân, hoan hỉ hói: “Thật không?”
“Đương nhiên là thật!” Trình Tế cười khà khà, ” Nêu như cô không tin, ta có
thế chứng minh cho cô xem!” Bước lên đài cao, lão tiếp lấy đơn đao trong tay
người gác, đưa tới cẳng chân của Tống Vân Nhi, rồi nói với Dương Thu Trì:
“Dương đại nhân, nếu như ngài không đáp ứng, thì ta sẽ cắt đứt chân của Tống
cô nương đây.”
Tống Vân Nhi kinh khủng kêu thảm lên một tiếng, muốn rụt chân lại, nhưng hai
chân nàng bị trói bằng gân trâu thật chặt, rồi thít chặt vào trong vòng sắt ở
dưới đất, căn bản chẳng thế rụt lại được.
Dương Thu Trì trợn mắt, đối diện với thứ uy hiếp hiện thật này, hắn chẳng có
biện pháp nào khác, chỉ còn biết tiến một bước tính một bước mà thôi, nên thở
phì một cái, lên tiếng: “Ngươi đừng làm hại cô ta, ta đáp ứng là được chứ gì.”
Trình Tế rụt đơn đao lại trả cho bọn gác, cười ha ha nói với Tống Vân Nhi:
“Sao nào? Ta không gạt cô chứ?
Đến lúc này, Tống Vân Nhi đã biết rõ vừa rồi Dương Thu Trì nói vậy kỳ thật là
không muốn cho nàng làm con tin chịu nguy hiếm. Nhưng mà, nếu như đã lạc vào
tay bọn chúng, làm con tin hay không làm con tin chẳng có gì khác biệt cả.
Dương Thu Trì nói: “Cho dù ta giết chết hoàng thượng, thì còn có thái tử Chu
Cao Sí làm chi. Do đó ngai vàng không đến lượt Kiến Văn đâu, làm vậy có ích
gì?”
“Chuyện này không cần ngươi quản, chúng ta chỉ cần sự hỗn loạn sau khi Chu Lệ
chết. Dù sao thì ngươi giết xong Chu Lệ rồi thì coi như đã đại công cáo
thành.”
“Nhưng ta làm sao biết khi ta giết hoàng thượng rồi, các người sẽ thả Vân nhi
ra?”
Trình Tế cười hắc hắc: “Ngươi không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tin
chúng ta. Nhưng mà, chúng ta nhất định nói là làm. Hơn nữa, ngươi rất có tài,
phá án rất có phương pháp, đối với chúng ta rất hữu dụng. Do đó, chúng ta
không những phóng thích Tống cô nương, mà nếu như ngươi có thể gia nhập chúng
ta, chúng ta sẽ giơ cao hai tay hoan nghênh, sau khi phục quốc hoàng thượng
nhất định sẽ thưởng tứ cho ngươi hậu hĩnh.”
Bằng vào chút lực lượng này của các ngươi mà muốn khôi phục giang sơn? Quả
thật là đang nằm mộng! Dương Thu Trì thầm nghĩ vậy, rồi cất giọng hỏi: “Người
của các ngươi chuẩn bị để cho ta lập ra công lao gì?”
Trình Tế đáp: “Chúng ta sẽ trao cho ngươi một vật luôn đeo sát theo người
hoàng thượng để làm vật chứng, rồi cấp cho ngươi một cái đầu người có tướng
mạo giống y hệt hoàng thượng. Ngươi là cao thủ phá án, Chu Lệ nhất định sẽ tin
ngươi.”
Kế mưu này quả thật là hay, nhưng lúc này lòng Dương Thu Trì chợt sáng lên,
cho dù bản thân hắn có chân chánh giết chết Chu Lệ đi chăng nữa, Kiến Văn dư
đảng chẳng có được một cánh quân ra môn ra dạng như thế này tuyệt không thể
nào đối kháng được với triều đình. Đến lúc ấy, bản thân chịu lăng trì còn chưa
nói gì, Dương mẫu, Phùng Tiếu Tuyết, Tần Chỉ Tuệ và đứa con sắp sinh của hắn,
Tống Tình, Bạch Tố Mai, Hồng Lăng đều phái chết theo hắn.
Còn Tống Vân Nhi cũng tuyệt đối không thể sống dược mà rời khỏi sơn động này.
Bọn chúng tuyệt đối không để sào huyệt tinh tâm xây dựng nhiều năm này bị lộ
được.
Vì thế, bất quản là hắn có đi giết được Chu Lệ hay không, Tống Vân Nhi đều
phải chết! Điều khác biệt là nếu như hiện giờ hắn không đi, chỉ có Tống Vân
Nhi và bản thân chết. Còn đi thích sát Chu Lệ, không những hai người chết, mà
cả nhà của hắn đều phải chết.
Đương nhiên còn một lựa chọn khác, đó là hắn giả vờ đáp ứng, sau khi thoát ra
rồi sẽ lãnh binh đi cứu Tống Vân Nhi. Nhưng mà chuyện này dường như là không
thể bọn chúng sẽ không thể thả hắn đi đơn giản như vậy, mà sẽ đánh cho hôn mê
sau đó vận chuyển đến một thôn trang nào đó. Hơn nữa, nhất định sẽ có người
ngầm giám thị hắn, chi sợ hắn chưa kịp lãnh binh đi tìm chúng, thì chúng đã
giết chết Tống Vân Nhi rồi.
Tổng hợp lại tính toán, chẳng gì ngoài lựa chọn chết một người, chết hai người
hay là chết toàn bộ. Đương nhiên, ai cũng có thể tuyển chọn chết chỉ một
người, nhưng Dương Thu Trì không thế. Nếu phải để cho Tống Vân Nhi một mình ở
đây chờ chết, còn hắn thì đơn độc đào sanh, hắn không thế nào làm được.
Làm sao bây giờ?
Dương Thu Trì xoay chuyển đầu óc rất nhanh, nhưng không đợi hắn nghĩ ra biện
pháp, thì Trình Tế dã phát hiện, bảo: “Dương đại nhân, ngài không cần phải
dùng đầu óc nữa. Cho ngài biết, trong tay chúng ta còn có một người nữa, người
này nhất định sẽ khiến ngài biết nên làm như thế nào!”
Trình Tế nhỏ giọng nói với Hư Ất đạo cô vài câu, Hư Ất gật gật đầu, chuyển
thân bỏ đi. Trình Tế phất tay, mấy tên lính canh trùm hai bao bố đen tròng vào
người Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi, sau đó dùng hạch đào (óc chó) chèn chặt
lưỡi hai người, dùng khăn tay nhét miệng, khiến cho hai người không thể kêu
la, sau đó dùng hai bao vải đen trùm đầu kín lại.
Chẳng mấy chốc, hai người hắn nghe từ góc nhỏ phía sơn động xa xa có tiếng
người nói: “Sư tỷ, muội đã nói rất nhiều lần rồi, sư phụ trước khi lâm chung
không hề cho phép muội đem võ công truyền thụ cho tỷ, do đó muội không thể dạy
tỷ đâu.”
Nghe được lời này, đầu Dương Thu Trì phảng phất như bị một cái trùy nặng đập
trúng: Là Liễu Nhược Băng Liễu tỷ tỷ! Dương Thu Trì muốn hét lên, nhưng hắn
chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ nho nhỏ. Đồng thời, hắn cũng nghe được tiếng ú ớ
của Tống Vân Nhi, xem ra nàng ấy cũng nghe và nhận ra được tiếng của sư phụ
mình.
“Ta biết rồi, sư muội. Ta không cầu muội nữa là được chứ gì. Chúng ta ra ngoài
sơn động lớn đó ngồi một chút. Chỗ ấy rộng rãi hơn.” Hư Ất cười ha ha nói.
Trong lúc nói chuyện, Hư Ất và một cô nương vận bạch y đi ra ngồi xuống mấy
cái ghế đặt bên bàn giữa sơn động, phía sau còn có một cậu trai khoảng mười
lăm mười sáu tuổi cùng đến ngồi xuống ghế.
Mượn ánh lửa, Dương Thu Trì hất đâu nhìn xuyên qua vành khăn đen che, thấy vị
cô nương mỹ lệ đó chính là Liễu Nhược Băng tỷ tỷ – người mà hắn đang ngày đêm
mong ngóng!
Liễu Nhược Băng sao lại xuất hiện ở nơi này? Từ lời đối thoại của hai người
vừa rồi, ả Hư Ất này nhất định là sư tỷ cùa Liễu Nhược Băng, và Hư Ất nhất mực
yêu cầu Liễu Nhược Băng dạy võ công cho, nhưng Liễu Nhược Băng không hề đáp
ứng.
Thiếu niên ở bên cạnh nói: “Sơn động này tuy nhiên rộng rãi, nhưng không thể
nào bằng ở ngoài kia. Liễu tỷ tỷ, ta và tỷ ra ngoài núi chơi, chúng ta đi xem
hoa núi rất lãng mạn, có được không?”
Liễu Nhược Băng nhíu mày, không thèm để ý đến thiếu niên kia, nói với Hư Ất:
“Sư tỷ, mấy năm nay tỷ rốt cuộc là đã làm gì? Những người này là ai? Các người
ẩn trong chốn thâm sơn cùng cốc, sơn động kín đáo này để làm cái gì?”
Thiếu niên đó chụp lấy tay Liễu Nhược Băng, mặt mày đắc ý nói: “Liễu tỷ tỷ,
nói thật cho tỷ hay, phụ hoàng của ta chính là Kiến Văn đế, ta chính là thái
tử Chu Văn Khuê, nơi đây chính là chỗ chúng ta tàng thân.”
Dừng lại một chút, gã dỗ giọng khẩn cầu: “Liễu tỷ tỷ, tỷ đáp ứng gả cho ta
đi.”
Dương Thu Trì nghe lời vô cùng cả kinh, thiếu niên trước mắt đây chính là thái
tử Chu Văn Khuê của Kiến Văn đế hay sao? Ngày nào tại Quảng Đức huyện, hắn
suýt chút nữa bắt được gã Chu Văn Khuê này hay sao? Xem ra, thái tử đào vong
này vừa nhìn thấy Liễu Nhược Băng là si mê theo kiểu nhất kiến chung tình, bám
Liễu Nhược Băng như thuốc cao bôi trên da chó muốn cưới nàng. Với dung nhan
tuyệt sắc của Liễu Nhược Băng, tự nhiên thái tử say mê thần hồn điên đảo cũng
chẳng phải là điều lạ gì.
Liều Nhược Băng cả kinh, ngưng mắt nhìn Chu Văn Khuê, xong khẽ tránh thoát
khỏi tay gã, điềm đạm nói: “Chu công tử, thỉnh cậu tự trọng. Trước đây ta đã
nói rỗi, ta sẽ không đáp ứng cậu đâu. Bất quản cậu là ai, ta cũng không đáp
ứng.”
Chu Văn Khuê cả kinh hói: “Vì sao? Nàng cần phải biết, sau này phụ hoàng của
ta phục quốc nhất định sẽ thối vị đi tu, ta sẽ là hoàng thượng, đến lúc đó
nàng là hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, cái đó còn không đủ sao?”
Liễu Nhược Băng điềm đạm đáp: “Nhân vì ta đã có phu quân rồi, do đó, cho dù
cậu hiện giờ có là hoàng thượng, ta cũng chẳng đáp ứng cậu đâu.”
Nghe được câu “ta đã có phu quân rồi”, Dương Thu Trì mừng đến nỗi con tim muốn
vỡ ra. Dù cho Liễu Nhược Băng biểu hiện lạnh lùng như băng như giá, nhưng kì
thật trong trái tim nàng đã coi hắn là phu quân rồi! Điều này không khiến
Dương Thu Trì mừng đến phát điên sao được?
Chu Văn Khuê lúc này trợn mắt ngẩn người, tiếp đó khẩn cầu: “Cho dù nàng đã gả
cho người, nhưng ta cũng có thể khiến hắn bỏ vợ. Chỉ cần hắn bỏ vợ, ta sẽ tặng
hắn tám mười nữ nhân làm vật bồi thường, hắn chẳng cười muốn rơi răng hay
sao?”
Liễu Nhược Băng từ từ cúi đẩu, thương cảm đáp: “Không cần cậu tặng, y đã có
tám mười nữ nhân xinh đẹp sẵn rồi…”
'Hừ…! Thứ người phụ tâm bạc hạnh như thế này, Liễu tỷ tỷ còn muốn chung thủy
với hắn làm gì? Báo cho ta biết hắn là ai, ta sẽ phái người tặng cho hắn một
đao chém chết cho rồi.'
Liễu Nhược Băng phất tay, đứng bật dậy lạnh lùng nói: “Ngươi muốn giết hắn, ta
sẽ giết ngươi trước!”
Chu Văn Khuê ngạc nhiên, há hốc mồm không biết nói thế nào cho phải.