“Lợi hại! Nhãn quang của đạo trưởng quả là lợi hại.” Dương Thu Trì khen một
câu, “Chúng ta không nói chuyện này nữa. Ta muốn hỏi đạo trưởng, đạo trưởng đã
dạy môn phân cân thác cốt thủ này cho những ai?”
“Dương đại nhân có phải là đang thẩm vấn bần đạo không?”
“Không dám, nhưng ta hi vọng Hư Ất đạo trưởng có thể nói đúng sự thật, bởi vì
chuyện này liên quan đến một loạt án sát nhân. Nếu như đạo trưởng có thể cung
cấp manh mối, giúp chúng tôi bắt hung thủ thật sự, thì đó quả thật là công đức
vô lượng.”
Hư Ất nhìn Tống Vân Nhi, lại nhìn về phía Nam Cung Hùng cùng các thiếp thân hộ
vệ, thở dài: “Xem ra, bần đạo không nói chỉ sợ hôm nay không qua khỏi cửa ải
này. Môn công phu này của ta trước sau đã dạy cho mấy người.”
Dương Thu Trì hỏi: “Trấn Viễn châu Thanh Khê huyện có một am ni cô trên Nhất
Chỉ phong, Viên Thông sư thái trên đó là do đạo trưởng dạy?”
“Vâng, cô ta giúp ta một chuyện nhỏ, lúc đó ta cũng đang rảnh rỗi không chuyện
gì làm, cho nên chỉ điểm võ công cho cô ta một đoạn thời gian, trong đó bao
gồm môn phân cân thác cốt thủ này.”
“Thanh Khê huyện Vương điển sứ có một tiểu thiếp tên là Triệu Thanh Lam, trước
đây có làm nghề giang hồ mại nghệ (múa võ bán thuốc kiếm tiền), cô ta cũng
biết phân cân thác cốt thủ, có phải là đạo trưởng dạy không?”
“Triệu Thanh Lam? Đúng, ta có dạy qua môn công phu này cho một nữ tử hành nghề
giang hồ mại nghệ, dường như tên gọi là Triệu Thanh Lam, là muốn cho cô ta có
thêm một chút bản lãnh để kiếm tiền độ nhật thế thôi. Nhưng mà thời gian ta
dạy cô ta rất ít, môn công phu này giỏi lắm cô ta chỉ học được cái vỏ bề
ngoài.”
Dương Thu Trì thầm nghĩ, Triệu Thanh Lam chỉ học có cái vỏ bên ngoài của môn
võ công này mà đã đủ đối phó với Vân Lăng và những người không biết võ công
như vậy rồi. Chỉ có điều, nếu chỉ biết như thế rõ ràng không phải là đối thủ
của sát thủ biến thái nên hắn hỏi tiếp: “Đạo trưởng thử nghĩ kỹ coi có phải là
đã dạy môn công phu này cho một thái giám hay không, hay là nam nhân đã bị
hoạn rồi chẳng hạn?”
“Thái giám? Ta không dạy qua thái giám nào hết.” Hư Ất đạo cô nhíu mày suy
nghĩ, lắc lắc đầu, “Còn về người đã bị hoạn qua thì có, nhưng đó là một chuyện
xảy ra rất lâu rồi.
“Vậy à?” Dương Thu Trì hưng phấn hẳn lên, vội hỏi: “Người đó tên là gì? Hiện
giờ ngụ ở đâu?”
Hư Ất đạo cô nhìn nhìn Dương Thu Trì, rồi lắc đầu: “Ta vừa rồi đã nói rồi, đó
là một chuyện xảy ra lâu rồi, lần đó ta lên kinh sư có đi ngang qua một thôn,
nhìn thấy một đám trẻ con đang ăn hiếp một đứa bé. Đứa bé đó trần truồng, đã
bị hoạn rồi, ta đuổi các hài tử khác đi.”
“Ta biết vùng đó có những nhà nghèo để sống được thường tự thiến xong rồi đưa
vào hoàng cung làm thái giám. Ta nghĩ hài từ bị khi phụ này chắc là cha mẹ
muốn đem nó tiến cung nên mới hoạn nó như thế. Ta thương xót nó tàn tật bị
người ta khinh, liền dạy cho nó môn công phu này. Nó học rất dụng tâm, và rất
có duyên với môn này, cho nên chỉ một tháng đã nắm được tinh túy. Sau đó ta
rời khỏi nơi đó, không còn gặp qua nó lần nào nữa.”
Dương Thu Trì hơi thất vọng, hỏi: “Hài tử này tên là gì? Hiện giờ có khả năng
đến nơi nào?”
“Nó tên là Trụ tử, nếu như nó đã bị hoạn, ta nghĩ rất có thể nó đã bị tiến
cung làm đương sai rồi.”
Điều này so với phân tích của hắn rất hợp. Hiện giờ chỉ cần điều tra rõ tiểu
hài này ở thôn nào, vào cung trong giai đoạn nào, nếu như không phải là thời
của Kiến Văn đế, ất có thể sẽ tra rõ người này là ai.
Dương Thu Trì định tiếp tục hỏi, đột nhiên cảm thấy đầu óc quay cuồng, người
rơi nhanh xuống dưới. Thì ra mặt đất chỗ những cái bồ đoàn mà ba người họ ngồi
chợt nứt toác ra, cả ba người cùng lọt thỏm xuống dưới.
Nam Cung Hùng cùng mấy người khác cảnh giới xung quanh, không ở sát cạnh họ,
do đó không bị rớt theo, nhưng muốn cứu viện thì không kịp.
Tiếp đó là một tiếng ầm, Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi bị rớt vào trong một
đầm nước. Nước trong đấm lạnh cóng, lập tức, trên đầu tối đen như mực, rõ ràng
là phiến đất bên trên đã khép lại.
Dương Thu Trì gọi lớn: “Vân nhi! Vân nhi! Muội ở đâu?”
Một bàn tay có lực nắm chặt hắn, Tống Vân Nhi cất giọng hoảng loạn: “Ca, muội
ở đây, có chuyện gì vậy?” Dù sao thì Tống Vân Nhi chỉ là cô gái mới lớn mười
lăm tuổi, sợ tối sọ ám, đột nhiên rơi vào một hắc long đàm tối đen không nhìn
thấy bàn tay trước mũi này đương nhiên là kinh hoảng rồi.
Nghe thanh âm kinh hoảng của Tống Vân Nhi, Dương Thu Trì ngược lại trấn tĩnh
lại liền. Nam nhân dù gì cũng là nam nhân, tuy không có võ công, nhưng vẫn là
chỗ dựa của nữ nhân. Dương Thu Trì ôm giữ Tống Vân Nhi, an ủi: “Đừng sợ, Vân
nhi, ca ca ở cạnh muội đây.”
Tống Vân Nhi lại kêu lên: “Hư Ất đạo trưởng!”
“Không cần gọi nữa, xem ra bẫy rập này là do ả thiết kế ra rồi.”
“A?” Tống Vân Nhi kinh hoảng: “Bà ta với chúng ta vô cừu vô oán, vì sao lại
phải hại chúng ta?”
“Ta vốn không biết. Nhưng mà sau khi rơi vào cái bẫy này, ta đã đoán ra rồi.
Nếu như ả đã thiết kế cái bẫy này để bắt chúng ta, Hư Ất nhất định là đồng bọn
với biến thái sát thủ. Và bọn chúng chính là Kiến Văn dư đảng.”
“Ha ha ha!” Giữa không trung truyền lại tiếng cười của Hư Ất đạo cô, “Tiểu tử
quả thông minh, ngươi phát cáo văn tìm kiếm ta. Chúng ta cũng đang muốn bắt
ngươi, cho nên, ta cố ý lộ diện ở đây, thiết kế dụ ngươi mắc câu, quả nhiên
câu được một con cá lớn! Ha ha ha!”
Thì ra, tất cả mọi thứ này đều là cái thòng lọng do Kiến Văn dư đảng bày ra.
Dương Thu Trì có chút hối hận là đã đánh giá thấp Kiến Văn dư đảng, dẫn đến
rơi vào cái bẫy thế này. Nếu như nơi đây không hề có mấy thứ đao bén hay chông
nhọn, cho thấy ả còn chưa muốn lấy mạng hai người hắn, nhất định là có mục
đích! Hắn bèn hỏi: “Ngươi muốn gì?”
“Ha ha, ta muốn cái gì sau này ngươi tự nhiên sẽ biết! Hiện giờ hai ngươi ngủ
một chút đi thôi! Ha ha ha!”
Dương Thu Trì rất muốn rút súng ở cẳng chân của mình ra bắn. Nhưng thân đã rơi
vào trong hố nước tối đen như thế này, ngay mặt mũi của Tống Vân Nhi đang được
ôm gọn trong người hắn mà cũng không nhận rõ, thì muốn công kích cũng chẳng
tìm thấy được mục tiêu.
Chính vào lúc này, chợt có tiếng xì xì cất lên, tiếp theo đó là một mùi rất dị
dạng tràn tới. Hắn kêu lên: “Không ổn!” Hai người vội vã ngưng hô hấp, ôm chặt
nhau nhưng chỉ kiên trì được một chút thì buộc phải đổi hơi, nên lát sau cả
hai bất tỉnh nhân sự.
Không biết trải qua bao lâu, Dương Thu Trì mơ màng nghe tiếng gọi của Tống Vân
Nhi: “Ca…ca…!”
Dương Thu Trì mơ màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, muốn đưa tay
sờ đầu, thì phát hiện hai tay đã bị trói thúc ra sau lưng. Hắn nỗ lực đưa ánh
mắt tán loạn tập trung vào một tiêu điểm, từ từ phát hiện bản thân đang ở
trong một đài cao tại một sơn động cực lớn, đang ngồi trên đất, hai tay bị
trói ngược vào một cột trụ phía sau lưng, hai chân cũng bị trói chặt, cây súng
ở chân không còn thấy đâu nữa.
Bên đài có hai hàng nam tử cầm đao đang canh chừng hai người hắn.
Đến lúc này, hắn lại nghe tiếng của Tống Vân Nhi: “Ca! Huynh tỉnh rồi, huynh
ổn khôngười?”
Dương Thu Trì lại đưa mục quang tán loạn về phía có tiếng nói, thấy Tống Vân
Nhi cũng như hắn, đang ngồi trên mặt đất, hai tay bị trói quặc ra một cọc đứng
sau lưng.
Đầu óc của hắn vẫn còn chưa tập trung được lực chú ý, mơ mơ màng màng. Hắn
nhắm mắt lại, cố sức lắc đầu, cất giọng ồm oàm đáp: “Ta… không sao, Vân
nhi…. muội thế nào?”
Trong lời nói của Tống Vân Nhi có mang tiếng nức nở: “Muội cũng không sao,
muội tỉnh rồi nhất mực gọi huynh, huynh trước sau cũng không trả lời, muội còn
cho rằng… hu hu hu….” Tống Vân Nhi không nhịn được òa lên khóc vì mừng.
Dương Thu Trì nghe lòng thật ấm, nỗ lực ngẩng đầu cười bảo: “Đừng khóc, ca
chết không được đâu a!”
“Dạ…!” Tống Vân Nhi gật gật đẩu, “Ca, muội sợ quá, những người này muốn làm
gì vậy?”
Dương Thu Trì nói mấy câu, đầu óc thanh tỉnh lại nhiều. Hắn ngẩng đầu dựa vào
cột nhắm mắt thở phì phò một hồi rồi mới đáp: “Ta cũng không biết. Nhưng mà,
bọn họ không giết chúng ta lúc ở hồ nước, nhất định là có mục đích gì đó. Muội
đừng sợ, có ca ca ở bên cạnh muội đây mà!”
“Dạ!” Tống Vân Nhi lại gật gật đầu. Tuy Dương Thu Trì bị trói vào trụ đứng
không động đậy được giống như nàng vậy, và lời của hắn chẳng qua là muốn an ủi
nàng, nhưng trước giờ bản lĩnh của Dương Thu Trì đã lưu lại một ấn tượng sâu
sắc trong lòng Tống Vân Nhi. Đối với nàng, không có chuyện gì mà hắn không làm
được. Hắn nhất định có biện pháp giúp nàng thoát khốn.
“Bồ tát đất qua sông tự thân còn khó giữ thế mà còn hênh hoang khoác lác cái
gì?” Dưới đài truyền lên một âm thanh nữ tử. Dương Thu Trì cố sức biện nhận
thật lâu, cuối cùng mới nhìn rõ đó là Hư Ất đạo cô.
Tống Vân Nhi lớn tiếng hỏi: “Ngươi, ngươi là đạo cô chết bầm, ngươi bắt chúng
ta làm cái gì?”
“Chúng ta muốn Dương đại nhân đáp ứng một chuyện,” Bên cạnh chợt truyền đến
một thanh âm già cỗi nhưng băng lạnh, “Chỉ cần Dương đại nhân đáp ứng, chúng
ta chẳng những không giết các người, mà còn cấp cho các người hưởng tận vinh
hoa phú quý!”
Dương Thu Trì bây giờ mới phát hiện, thì ra bên cạnh Hư Ất còn có một người,
đó là một lão đầu gầy nhom khoảng 60 tuổi.
Hắn cố sức lắc lắc đầu, tác dụng của thuốc vẫn chưa tan, nên đầu não của hắn
vẫn hôn trầm. Cuối cùng hắn ngọ ngoạy hỏi: “Ngươi muốn ta đáp ứng cái gì?”
“Giúp chúng ta giết Chu Lệ tên bạo quân soán quốc ấy!”
“A?” Nghe câu này, đầu óc cùa Dương Thu Trì cuối cùng cũng trấn tỉnh, chẳng lẽ
bản thân hắn đã đến tận sào huyệt của Kiến Văn dư đảng rồi sao?
Quang tuyến trong sơn động rất hôn ám, chỉ có thể dựa vào ánh đuốc xung quanh
để nhìn, Dương Thu Trì phí lực nheo mắt biện nhận lão đầu đó, hỏi: “Ngươi là
ai?”
“Ha ha, cho ngươi biết cũng không sao, ta tên là Trình Tế.”
Dương Thu Trì kinh ngạc hỏi lại: “Ngươi là Trình Tế sao? Là Biên tu (Chức sử
quan thời Minh) tại Hàn lâm viện của Kiến Văn năm xưa?” Từ khi Dương Thu Trì
lĩnh mệnh phụ trách truy nã Kiến Văn dư đảng, hắn đã thông qua các kênh thông
tin tìm hiểu tình huống cơ bản của các nhân vật trọng yếu của Kiến Văn dư
đảng.
“Hắc hắc! Thật hiếm có khi Dương đại nhân còn nhớ được danh tự của lão hủ.
Không sai, Trình Tế chính là ta.”
Trình Tế là một trong ba đại thần năm xưa bỏ trốn cùng Kiến Văn đế. Hai người
còn lại là Diệp Hi Hiền và Dương Ứng Năng.
Dương Thu Trì cười ha hả, hỏi: “Các ngươi không phải là muốn giết ta càng sớm
càng tốt sao? Sao hiện giờ lại đổi lại đi cầu ta vậy?”
“Không sai, ngươi liên tục phá hỏng rất nhiều kế hoạch hành động của chúng ta,
nhiễu loạn đại kế phục quốc của chúng ta, vốn ra chúng ta chuẩn bị giết ngươi
để báo cừu. Nhưng mà, nếu như lần này ngươi có thể đoái công chuộc tội, chúng
ta có thể bỏ qua mọi chuyện dĩ vãng. Sau này khi phục quốc thành công, ngươi
cũng coi là có một phần công lao.”
“Còn có chuyện tốt đó nữa sao?” Dương Thu Trì hỏi với giọng trào phúng: “Nhưng
mà các ngươi muốn ta đi giết hoàng thượng, có điều ngay cả mặt mũi hoàng
thượng thế nào ta cũng chưa gặp qua, làm sao giết?”
“Cái đó ngươi không cần lo, ngươi là sủng tín đại thần của tên vua soán quốc
đó, chúng ta sẽ cho ngươi lập thêm một công lao to lớn khác, Chu Lệ nhất định
sẽ triệu kiến ngươi. Đến lúc đó, ngươi có thể tìm cơ hội giết lão.”