Vân Lộ chỉ khe khẽ mỉm cười. Xem ra, thiếu nữ Miêu gia quả nhiên khác xa thiếu
nữ Hán tộc, tính cách rộng rãi thắng thắn, không hề xem xét suy tính gì nhiều.
Tống Vân Nhi liếc Dương Thu Trì một cái, vẻ mặt lộ rõ không vui, Dương Thu Trì
lại không hề phát hiện, vì còn đang suy nghĩ làm cách nào để ca đối lại.
Tuyết nhi ngồi sau hắn khẽ chọc hắn nhắc: “Thiếu gia, người ta còn chờ thiếu
gia kìa?”
Hả? Dương Thu Trì vội vã quay nhìn Sương nhi, Sương nhi đã sớm nghĩ sẵn ca từ,
nhỏ giọng dạy cho hắn một lúc, Dương Thu Trì bèn nghễnh cổ hát:
Trời có mưa nhưng không thèm đổ xuống
Tình có lời nhưng nàng không chịu nói
Xin khuyên em hãy nói thật lòng mình.
Để tình ca nghe mà lòng thêm khoái hoạt.
Vừa hát xong, Dương Thu Trì lại phát hiện không ổn, cái gì mà tình ca tình
muội chứ? Bài hát này từ đâu thế này, hắn chuyển đầu nhìn Sương nhi, chỉ thấy
hai cô nàng đều cười suýt lăn lộn ra dưới đất, bấy giờ mới biết mình vừa mắc
bẫy.
Tống Vân Nhi hừ mũi đánh khịt, ngoảnh đầu đi chỗ khác không nhìn Dương Thu
Trì. Dương Thu Trì càng hổ thẹn hơn, có lòng giải thích những chưa kịp thực
hiện thì Vân Lộ đã ca lên hồi đáp, ca thanh vẫn ngọt ngào trong vắt, vĩ âm
phiêu du:
“Giày tháng sáu thêu tơ rất đẹp
Thêu lý ngư nhảy vượt long đường
Người ta đến mua muội đây không bán
Dành tặng cho chàng – hảo tình lang.”
Hát tới đây, nàng ta chợt móc ra một vật từ trong người, đứng dậy bước đến
trưóc Dương Thu Trì đưa cho hắn. Dương Thu Trì không biết đó là vật gì, tuy ẩn
ước cảm thấy không thỏa, nhưng lòng có chút hoảng loạn, không tự chủ được đưa
tay tiếp lấy, mượn ánh trăng nhìn cẩn thận, không ngờ đó là một đôi lót đế
giày giày hoa được thêu rất tinh tế, trên đó quả nhiên có đồ án lý ngư vượt
long môn (vẽ tranh cá lý ngư nhảy vượt long môn để hóa rồng).
Tống Vân Nhi hừ lạnh một tiếng, đứng phất dậy dậm chân chuyển thân bỏ đi.
Dương Thu Trì cả kinh: “Vân nhi! Vân nhi muội đi đâu vậy?”
“Không cần huynh quản!' Tống Vân Nhi tức giận đùng đùng đi về phía rừng trúc
bên cạnh.
Dương Thu Trì nhảy tới cầm tay Vân Lăng bảo: “Ngươi giúp ta đối đáp bài ca này
trước, ta đi vệ sinh rồi sẽ quay lại.”
“Dạ được!” Vân Lăng cười ha ha gật đầu, bắt đầu cất tiếng ca hồi đáp.
Dương Thu Trì đứng dậy đuổi theo Tống Vân nhi, Nam Cung Hùng cùng các thiếp
thân hộ vệ bám sát theo, nhưng biết bọn họ có lời muốn nói, nên không dám đến
gần, chỉ đi theo xa xa cảnh giói.
Tống Vân Nhi đi rất nhanh, chớp mắt đã tiến vào trong rừng trúc. Dương Thu Trì
đã cảm thấy đầu xoay mòng mòng, vừa gọi Vân nhi vừa bước thấp bước cao đuổi
theo, chợt không lưu ý bị vấp vào một khối đá té nhào. Hắn ối chao ngã nhào về
phía trước, ngực bụng trúng vào một khối đá nhô cao, đau đến nỗi không nhịn
được tiếng kêu to.
Tống Vân Nhi vội vã chuyển thân chạy trở lại, quỳ dưới đất cỏ đỡ hắn dậy: “Ca,
sao vậy? Có bị thương không?”
Dương Thu Trì cố nhịn cơn đau, cầm lấy tay nàng hỏi: “Vân nhi, muội làm sao
vậy?”
Tống Vân Nhi thấy Dương Thu Trì không có gì đáng ngại, hừ lạnh một tiếng hất
tay hắn ra, đứng dậy định bỏ đi.
Dương Thu Trì vội vã đứng dậy đuổi theo, mượn cớ say rượu ôm chầm lấy nàng từ
phía sau.
Tống Vân Nhi xoay người đi.
Dương Thu Trì hỏi: “Vân nhi, muội rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Muội không nói
ca ca làm sao biết được?”
“Huynh hỏi có chuyện gì à?” Tống Vân Nhi xoay người lại trong vòng tay Dương
Thu Trì, trừng to mắt hạnh: “Ca, huynh ở nhà đã có nhiều thê thiếp như vậy
rồi, huynh rốt cuộc muốn nạp bao nhiêu thiếp mới ngừng đây?”
“A?” Dương Thu Trì không ngờ nàng đột nhiên lại hỏi như vậy, trong lúc hoảng
loạn không biết đáp thế nào.
Tống Vân Nhi tiếp: “Huynh có Tiểu Tuyết tỷ tỷ, tỷ ấy không thể sinh dục, huynh
nạp Chỉ Tuệ tỷ tỷ để giúp huynh sinh hài tử, như vậy cũng được đi, nhưng huynh
lại nạp búp bê bùn làm chi? Tiếp đó lại nạp tiếp Bạch tỷ tỷ? Ngay cả tiểu nha
đầu Hồng Lăng cũng không buông tha. Hiện giờ cũng được đi, huynh còn bắt đầu
có chủ ý với con gái trại chủ Miêu trại của người ta. Hừ, đáo để thì đến chừng
nào mới chấm dứt đây?”
Tống Vân Nhi uốn người muốn tránh thoát, Dương Thu trì sau khi chạy một hồi
vốn đã đầu hôn mắt hoa, giờ nàng giãy mạnh một cái nữa suýt làm cho hắn ngã
ngửa, buộc phải ôm chặt lấy nàng.
Tống Vân Nhi cũng không thật lòng tránh thoát, hậm hực nói: “Huynh còn không
mau trở lại đối ca với Vân Lộ, để cưới cô ta về nhà, còn để ý đến con nha đấu
điên tôi làm cái gì?”
Dương Thu Trì nói gấp: “Ta có nói cưới cô ta về nhà lúc nào đâu? Muội cứ muốn
oan uổng cho ta!”
“Hai người tình ca tình muội đều hát cả lên rồi, trao luôn tín vật định tình
rồi, cưới về nhà chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!”
“Ta… đó… đó là Sương nhi, Tuyết nhi nhân lúc ta say lại không biết Sơn ca,
cố ý làm cho ta mất mặt mà. Hơn nữa, thứ tình ca tình muội này dường như là
xưng hô vốn có trong sơn ca, là cách xưng hô của nam và nữ đấy, chứ làm gì coi
đó là thật.”
“Vậy cô ta tặng đôi lót hài cho huynh để làm cái gì?”
Đôi lót giày này vẫn còn nằm gọn trong tay Dương Thu Trì, nghe lời liền đưa
lên xem, nói: “Nếu muội không thích ta thu lễ vật, ta trả lại cô ta thì xong
chứ gì.” Nói xong kéo người Tống Vân Nhi xoay lại, tiếp: “Vân cô nương này ta
mới quen hôm nay, không hiểu biết gì sao mà muốn cưới cô ta quá môn chứ, muội
coi ta là người gì?”
Tống Vân Nhi nghe hắn nói không có ý nạp Vân Lộ làm thiếp, liền yên tâm, nhưng
vờ trách: “Huynh tưởng huynh tốt lắm sao? Hừ! Nhìn con gái đẹp cái là chân đi
muốn không nỗi rồi, huynh có vết xe đổ trước đó, sao bảo người ta yên tâm
được?”
“Ha, ta gặp con gái đẹp đi không nỗi khi nào cà? Ngoài trừ gặp được những mỹ
nữ như muội đi thoai!”
Tống Vân Nhi nghe hắn khen nịnh, vui vẻ trợn mắt mắng yêu, “Đức tính!” Rồi ẹo
người bảo, “Bỏ muội ra, chúng ta trở về thôi, nếu không biết bọn họ nói xấu gì
chúng ta nữa.”
Dương Thu Trì cười ha ha, bỏ Tống Vân Nhi ra.
Tống Vân Nhi nhìn đối lót hài thêu hoa trong tay Dương Thu Trì, bảo: “Người ta
tặng nó cho huynh trước mặt mọi người , huynh trả lại còn gì mặt mũi người ta.
Vân cô nương dù sao cũng là con gái của trại chủ Miêu trại này, cô ta tặng
huynh cứ giữ là được rồi.”
“Được thôi!” Dương Thu Trì cười ha ha cất đôi lót hài đó vào người, kéo tay
sánh vai Tống Vân Nhi trở lại.
Dương Thu Trì nói: “Vân nhi, không được giận nữa nghe.”
Tống Vân Nhi gật gật đầu, ngước mắt nhìn hắn, u u đáp: “Huynh không làm loạn,
Vân nhi sẽ không khách khí đâu.”
Dương Thu Trì nghe nàng thoại trung hữu thoại, vừa định hồi đáp, thì nghe
tiếng gọi của Sương nhi ngoài rừng trúc: “Thiếu gia! Xong chưa, mọi người đều
chờ thiếu gia xướng ca nè.”
Dương Thu Trì ứng tiếng trả lời, kéo Tống Vân Nhi rời khỏi rừng trúc. Sương
nhi bước lên đón, còn chưa kịp nói gì, thì Dương Thu Trì đã huấn thị trước:
“Sương nhi, vừa rồi ngươi dạy thiếu gia bài sơn ca gì vậy, khiến Vân cô nương
của chúng ta hiểu lầm không tốt đâu!”
Sương nhi lè lưỡi, cười hì hì: “Sương nhi sai rồi.” Dừng một chút, nàng lại
tiếp: “Nhưng mà, hát son ca vốn phải hát như thế, em làm sao biết Vân cô nương
nhà người ta có ý với thiếu gia chứ. Vân cô nương đã đem đôi lót giày thêu hoa
tặng thiếu gia rồi, thiếu gia cũng thu rồi, hi hi hi, như vậy coi như Miêu gia
cô nương đã tặng tín vật định tình cho tình lang trong mộng của mình rồi đó.”
A? Dương Thu Trì lập tức váng đầu, hắn vốn còn cho cái đôi lót giày đó bất quá
là món lễ vật thường mà thôi.
Tống Vân Nhi hừ lạnh, hất tay Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì sợ nàng lại chạy đi nữa, vội vã nắm chặt tay nàng: “Vân nhi, ta
thật không biết mà. Đây là sự hiểu lầm, ta sẽ giải thích lại cho rõ, muội đừng
có gấp a.”
Tống Vân Nhi đáp: “Muội đâu phải là thê thiếp của huynh, muội gấp làm cái gì
chứ. Muội chỉ cảm giác huynh thu một lô một lốc con gái người ta về nhà, ủy
khuất cho cô nương của người ta!”
“Phải phải!” Dương Thu Trì đương nhiên biết Tống Vân Nhi không chỉ đơn thuần
bày tỏ sư bất bình như vậy, và ít nhiều gì cũng nghĩ cho chính nàng ta, bất
quá ở trước mặt Sương nhi không tiện thừa nhận thế thôi.
Thời gian Sương nhi ở bên cạnh Dương Thu Trì không ít gì, đương nhiên biết
quan hệ vi diệu của hai người, biết lần này bản thân đã đùa quá lố rồi, không
biết làm sao thu xếp, bối rối nhìn Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi còn không nhanh chóng nghĩ ra hai
bài sơn ca, để cho thiếu gia trả lại giải thích với Vân cô nương, để tránh
người ta hiểu lầm.”
Sương nhi hiện vẻ mặt khố sờ: “Thiếu gia… nếu thiếu gia không nguyện ý, vừa
rồi không nên đối ca tạ tuyệt, cũng không nên thu miếng lót hài của người ta.
Đó là tín vật định tình của nữ tử Miêu gia chúng tôi cấp cho tình lang. Thiếu
gia ở trước mặt mọi người thu lấy nó, giờ muốn giải thích trả lại, chẳng khác
gì người Hán các người định hôn rồi lại đi hồi hôn, cô gái ấy sẽ bị người ta
khinh rẻ suốt cả đời.”
A? Đến lúc này thì ngay cả Tống Vân Nhi cũng trợn mắt kinh hãi. Nàng đương
nhiên không biết hậu quả sau khi Dương Thu Trì tiếp thu miếng lót giày là gì,
nhưng hiện giờ ván đã đóng thuyền làm sao giải cứu đây, không khỏi dậm chân
tức giận …
Dương Thu Trì trừng mắt nhìn Sương nhi: “Đều do ngươi gây họa. Ngươi mau giúp
thiếu gia nghĩ biện pháp thoát khỏi chuyện này!”
Sương nhi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Đêm nay là ca hội, thiếu gia giành được
thắng lợi rồi muốn hồi hôn thì cũng không thể nói ra tối nay, mà phải chờ ngày
mai từ từ giải thích cho trại chủ lão nhân gia. Thiếu gia là người Hán, không
hiểu phong tục tập quán của Miêu gia chúng tôi, có sự hiếu lầm như thế mọi
người có thể lý giải. Nhưng mà, thiếu gia là ân nhân cứu mệnh của trại chủ,
người lại trượng nghĩa sảng khoái, mọi người đều thích thiếu gia, đều hi vọng
Vân cô nương có thể lấy được thiếu gia.”
Dương Thu Trì cười khổ: “Ta hiện giờ thê thiếp thành quần, không thể nạp thiếp
nữa, nếu không sẽ ủy khuất con gái nhà người ta, như vậy là không có trách
nhiệm đấy!”
Sương nhi nói: “Thiếu gia hiện giờ chỉ có một vợ hai thiếp, cộng thêm Bạch cô
nương thì mới chỉ một vợ ba thiếp. Em thấy rất nhiều người Hán làm quan, trong
nhà bảy tám thê thiếp là chuyện thường. Cho dù có nạp thêm Vân cô nương thì
mới có năm người, không thể kể là nhiều ai”
Dương Thu Trì không biết nên khóc hay nên cười, Sương nhi không biết sau đó
còn có Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi, cộng thêm thông phòng đại nha hoàn
Hồng Lăng, rồi Nguyệt Thiền xếp hàng chờ bổ sung, đội ngũ đã quá lớn rồi! Chỉ
có điều, thứ sự tình này không thể nào nói cho rõ với một cô bé như nàng ta
được.
Vừa rồi Sương nhi nói rất có đạo lý, hiện giờ hắn say rượu đầu óc choáng váng,
có giải thích cũng không rõ ràng. Sáng ngày mai rồi hẵng hay, hắn liền hạ
giọng nói ý của mình cho Tống Vân Nhi nghe. Mọi chuyện đều đành gác lại tới
ngày mai. Ba người bấy giờ trở lai ca trường.