Nghe Dương Thu Trì nói có chính sự, Vân Thiên Kình ra lệnh cho các tiểu đầu
mục và những người nhàn tạp khác lui ra, chỉ lưu lại những nhân vật quan
trọng.
Dương Thu Trì móc từ trong người ra một cái hộp nhỏ, mở lấy thứ giống như bông
hoa nhỏ lấy được từ cửa âm đạo của Điền thị đưa cho Vân Thiên Kình xem: “Vân
trại chủ, ông giúp ta xem coi đây là hoa của thứ thực vật gì.”
Vân Thiên Kình tiếp lấy cái hộp, nheo mắt nhìn cả nửa ngày, thứ này đã khô rồi
nên không nhận ra đó là thứ gì, bèn đưa cho Vân Lăng xem, Vân Lăng cũng không
nhìn nhận được.
Dương Thu Trì nói: “Đây là thứ sinh trưởng trong dãy núi này, trại chủ có thể
tìm người giúp ta xem coi nó là thứ gì không.”
Vân Thiên Kình gật đầu, bảo Vân Lăng đi gọi người chuyên môn hái thuốc trong
trại đến.
Dương Thu Trì nghe thế liền gật gù, người hái thuốc phải đi khắp nơi, có món
thực vật nào mà không thấy qua.
Chẳng mấy chốc, hơn mười người vừa nam vừa nữ tiến vào hỏa đường (phòng có lò
sưởi), Vân Thiên Kình nói với mọi người, cho họ tiến hành nhìn nhận, nhưng ai
nấy cũng lắc đầu không nhận ra là thứ gì.
Dương Thu Trì vô cùng thất vọng, đang ủ rũ định cất cái hộp về, thì một lão
đầu nói: “Chủ yếu là hoa này dường như bị đạp nát rồi, lại khô nữa, cho nến
không thể nhận rõ. Nhưng mà, từ tình tòe trên đầu này mà xét, thì nó có điểm
giống như ống nhị cái của hoa cây văn mẫu (một loại cây xanh cao).”
Dương Thu Trì mừng rỡ, vội hỏi: “Cái loại văn mẫu thụ này ở gần trại chúng ta
có không? Nếu có thì tìm thử vài cái đem về là có thể xác định phải hay không
liền chứ gì.”
Lão dược sư ấy lắc đầu: “Tôi hái thuốc mấy chục năm rồi, nhưng ngõ ngách quanh
đây tôi đều đã đi đến không biết bao nhiêu lần, khắp Trấn Viễn Châu này cây
văn mẫu chỉ có ở hai vùng sơn cước Lâm Xuyên và Dung Giang thôi, những địa
phương khác đều không có.”
A? Dương Thu Trì vừa kinh vừa mừng, nếu quả thật như vậy, tên sát thủ liên
hoàn biến thái đó, hay giả thiết là một thái giám của Kiến Văn đế, có khả năng
ẩn tàng hay đã từng đi qua những noi đó, và Kiến Văn đế có thể là tàng thân ở
hai địa phương này!
Dương Thu Trì vội đưa cái hộp đến trước lão dược sư: “Lão nhân gia, ông nhìn
kỹ chút nữa xem… điều này vô cùng trọng yếu.”
Lão dược sư đưa bàn tay xương xẩu cầm lấy nhụy hoa xem xét chút nữa, đưa lên
lấy ánh sáng bên ngoài cẩn thận nhìn nhận, do dự nói: “Ta thật không dám xác
định, nhưng có điểm rất giống, ngoại trừ những văn mẫu thụ này, ta không thể
nghĩ đến những hoa cỏ khác khô rồi sẽ có hình dạng giống thế này.”
Những dược sư khác cũng chồm tới, nghe lão dược sư nói như vậy, đều đua nhau
gật đầu: “Có điểm giống!”
Vân Thiên Kình nói: “Như vậy đi, dù gì từ đây đến Lâm Xuyên cũng không xa, mấy
người trẻ tuổi các ngươi lập tức khởi trình đến đó hái vài cái hoa văn mẫu thụ
rồi đạp dẹp, chờ cho nó khô so sánh thử xem.”
Dương Thu Trì nghe thế mừng rỡ, gật đầu lia lịa.
Những dược sư trẻ tuổi lập tức cung thân lĩnh mệnh ra ngoài, lên đường luôn
trong đêm, và nếu nhanh chóng thì sáng mai họ sẽ quay trở lại.
Dương Thu Trì gấp nhận được tin để quyết định bước kế tiếp nên làm gì, do đó
đêm nay chỉ còn biết nghỉ lại trong trại.
Vân Thiên Kình vừa rồi cho các đầu mục lớn nhỏ lui, giờ lại gọi họ vào bắt đầu
nâng ly uống tới tấp.
Lúc còn ở cửa thôn, Sương nhi thế Dương Thu Trì hát trả lại một bài, rồi khích
những người này uống luôn 12 sừng trâu rượu, cho nên hiện giờ những hán từ này
hầu hết đều đầu hoa mắt váng, nhưng tửu hứng lại cũng lên đến đỉnh điểm.
Trận đấu rượu này lại cho đến khi bầu trời đầy sao, trăng chui đầu núi, Dương
Thu Trì đầu hôn não choáng, chợt nghe ngoài nhà có tiếng ca, hư một tiếng bảo
mọi người an tĩnh, tử tế nghe ngóng, quả thật là có người xướng ca, hơn nữa
lại có rất nhiều người, tiếp nối nhau không dứt.
Vân Thiên Kình cười ha ha bảo: “Dương đại nhân, đêm này chính là ngày sáu
tháng sáu của Miêu gia chúng tôi, các hương thân đều lên trên triền núi mở ca
tràng cùng xướng sơn ca.”
Dương Thu Trì mừng rõ: “Chúng ta đã uống rượu khá nhiều rồi, đi nghe có được
không?”
“Được a!” Vân Lãng giành đáp trước: “Dương đại nhân có thể quang lâm ca hội
ngày sáu tháng sáu của Miêu gia chúng tôi, mọi người nhất định sẽ rất cao
hứng!”
Vân Thiên Kình cũng cười khà khà gật đầu.
Mọi người đều đã uống khá nhiều, dìu nhau đi xuống cầu thang, Nam Cung Hùng và
các thiếp thân hộ vệ khác không rời Dương Thu Trì một khắc nào.
Tống Vân Nhi không uống rượu, vốn định đỡ Dương Thu Trì, nhưng hai chị em song
sinh Sương nhi và Tuyết nhi vô cùng khôn khéo, đã giành mỗi nguời một bên đưa
vai choàng tay đỡ Dương Thu Trì, đưa hắn đến ca trường.
Hai tỷ muội này giống nhau như đúc, áo quần cũng giống nhau, Dương Thu Trì
trước giờ không thể phân biệt được ai là Sương nhi, ai là Tuyết nhi. Hiện giờ
hai nàng đỡ hắn, hơi rượu bốc lên, chân liêu xiêu, liền quay đầu qua trái hỏi:
“Sương nhi, ngươi hôm nay hát sơn ca dễ nghe quá!”
“Hi hi, thiếu gia, em là muội muội Tuyết nhi, bên đó mới là Sương nhi tỷ tỷ.”
“À..” Dương Thu Trì quay đầu qua bên phải, “em là Sương nhi, sao lại có hai
cái mặt vậy?”
Sương nhi cười nói: “Thiếu gia, thiếu gia uống nhiều rồi, đương nhiên nhìn
Sương nhi thành hai gương mặt, thiếu gia thử nhìn kỹ xem?”
Sương nhi đưa gương mặt hoa sát vào mặt Dương Thu Trì, dưới ánh trăng thanh,
gương mặt đỏ vời vời không tì vết, lung linh khiến cho lòng Dương Thu Trì lăn
tăn gợn sóng. Hắn chuẩn bị thuận thế hôn lên má nàng ta, vừa chu miệng ra thì
vội dừng lại, nhớ là mình thê thiếp thành quân, ngàn vạn lần không thể trêu
hoa ghẹo nguyệt, nếu không thì càng rước thêm phiền não.
Hắn cười ha ha bảo: “Mặt Sương nhi thật dễ nhìn!” Song quay đầu lại, nhìn nhìn
Tuyết nhi: “Tuyết nhi cũng đẹp như vậy!”
Hai người không hề chú ý đến sự hoạt động nội tâm của Dương Thu Trì, cười hì
hì dìu hắn lên sườn núi đến ca trường.
Đã sớm có người thông báo tri huyện đại lão gia cùng đến chia vui với mọi
người, cho nên người tham gia hội sáu tháng sáu này đều hoan hỉ hò reo, cùng
quỳ xuống nghênh tiếp.
Dương Thu Trì ra lệnh cho đứng lên, không cần để ý đến hắn, cứ tiếp tục đối
ca, và thế là ca thanh lại cất lên.
Ca trường này là một bãi cỏ trống, xung quanh toàn rừng rừng và cây xanh, dưới
ánh trăng rõ ràng là lạng mạn vô cùng. Trên ca trường có mấy nhóm nam nam nữ
nữ tụm năm tụm ba, tương hỗ hát xướng những bài tình ca đối đáp.
Có tiểu đầu mục của Miêu trại mang ghế đến mời Dương Thu Trì ngồi, hắn lắc đầu
ra ý chẳng cẩn, kéo tay Tống Vân Nhi ngồi bẹp xuống bãi cỏ. Tống Vân Nhi phì
cười, kề sát tai hắn nói nhỏ: “Ca, từ cổ đến giờ, quan lão gia ngồi trên cỏ
nghe sơn ca chỉ có độc một mình huynh mà thôi.”
“Ha ha!” Dương Thu Trì cười lớn, “Rất tiếc là ta không biết hát nếu không ta
cũng xướng một bài, như vậy mới thỏa chí đã ghiền a.”
Vân Thiên Kình, Vân Lăng, còn có các thê thiếp của nhà họ Vân đều ngồi phía
sau hắn.
Sương nhi, Tuyết nhi cũng ngồi xuống bãi cỏ cạnh Dương Thu Trì. Sương nhi nghe
hắn nói vậy, lên tiếng hỏi: “Thiếu gia, em dạy thiếu gia hát sơn ca nhé?”
“Quá được.” Dương Thu Trì mừng rỡ, nhưng lập tức hơi e ngại: “Nhưng ta không
biết nói tiếng Miêu, hiện giờ học không kịp đâu.”
Sương nhi cười nói: “Không hề gì, thiếu gia dùng tiếng Hán để hát, mọi người
đều có thể nghe hiểu.”
“Thật không?” Dương Thu Trì hơi động tâm: “Nhưng mà, làn điệu sơn ca ta không
rành đâu nha.”
“Làn điệu này rất đơn giản, thiếu gia chú ý lắng nghe, điệu chỉ có mấy loại,
giọng hát tốt có thể đẩy lên cao một chút, giọng yếu thì có thể hạ thấp không
sao, chủ yếu là ca từ phải tùy cơ ứng biến, giống như nói chuyện với nhau vậy,
có vấn có đáp mới là ca khúc hay.”
A? Dương Thu Trì tĩnh tâm lắng nghe họ xướng, Sương nhi ở cạnh đó thì thào
giải nghĩa và nói về khúc điệu, quả nhiên làn điệu rất đơn giản, chẳng mấy
chốc là Dương Thu Trì nắm vững. Bản thân hắn giọng cũng không tệ, hát mấy bài
tiếng Tây cũng gào rống ra trò, hơn nữa uống rượu vào rồi gan lớn mặt dày, cho
nên bảo: “Được, em dạy ta đi.”
Không chờ Sương nhi dạy, đã có sáu bảy thiếu nữ Miêu tộc vậy lại ngồi đôi diện
trước mặt Dương Thu Trì, trước hết là thôi thúc nhau đề cử người ra hát trước,
cuối cùng chọn trúng thiếu nữ đứng đầu, cô ta hắng giọng, dùng tiếng Hán hát:
“…Trời ló vầng trăng sáng
Mới có bạn đến xem sao
Ao có trai
thì mới có quần ngư mắt đỏ
Nếu sáo của chàng không nổi,
Đàn của em sao có thể ngân vang,
Khách nhân từ xa đến hỡi
Chúng ta ngồi bên nhau đến khi gà gáy, hát đến tận bình minh…”
Dương Thu Trì lần này nghe hiểu, mừng rỡ bảo: “Thì ra bọn họ biết tiếng Hán.”
Nghe giọng ca uyển chuyển liều lượng, vô cùng quen, cho nên tập trung nhìn,
thì ra đó là con gái của Vân Thiên Kình tên là Vân Lộ, toàn thân trong trang
phục người Miêu, vô cùng xinh đẹp, lòng liền minh bạch, nhất định là cô ta tìm
các tỷ muội muốn cùng mình chơi trò đôi sơn ca náo nhiệt suốt đêm đây mà. Hắc
hắc, chắc là muốn mình cảm thụ sự mỹ lệ của ca vũ ở trạng thái nguyên sinh như
thế nào đây!
Dương Thu Trì rất cao hứng. Bọn họ dùng Hán thoại để hát sơn ca, bản thân có
thể yên tâm rồi! Hắn có lòng đáp tại một bài, nhưng không có khả năng thiên
tài lập tức tự biến thành một bài rồi ca ngay.
Sương nhi phảng phất nhìn rõ ý nghĩ của Dương Thu Trì, lên tiếng: “Thiếu gia,
để Sương nhi dạy cho ngài một bài a.” Nói xong nhỏ giọng kề tai hắn dạy đi lại
hai lần.
Ký ức của Dương Thu Trì rất tốt, bài sơn ca này rất thông tục dễ hiểu, chỉ cần
nghe hai lần đã nhớ được, bèn dùng ngữ điệu vừa học dược lúc nãy mờ miệng hát:
“Hai ta cùng ở chung một trại
Sao sang trăng thanh cùng treo lơ lửng trên trời,
Trăng xanh sao sáng cùng bước chung đường
Hai ta ngày ngày cùng cắt cỏ chặt củi chung một núi….”
Mới hát nên Dương Thu Trì có chút khẩn trương, nhưng do uống rượu gần suốt đêm
nên không cảm thấy mặt đỏ gì mấy, hát từ từ tự nhiên hẳn.
Dương Thu Trì vừa dứt lời ca, Vân Thiên Kình liền đi đầu tàu vồ tay khen ngợi
trước. Nghe huyện thái lão gia hát, một đám người thật đông liền vây lại, nghe
xong giọng sơn ca còn chưa thạo của hắn xong, tuy giọng ca thật tệ chẳng đáng
giá một đồng tiền, nhưng dù sao cũng là huyện thái lão gia hát, ca từ nội dung
cũng không tệ, nên tiếng vỗ tay khen ngợi như sấm dậy.
Tống Vân Nhi cũng lớn tiếng khen, nhưng nụ cười lại khiến người ta có cảm giác
quái quái không thật.
Dương Thu Trì nhìn ra sự dị dạng trong nụ cười của nàng, hơi trầm ngâm, liền
nghĩ ra bài ca vừa rồi dường như có điểm quá thân mật lả lơi, nên cảm thấy áy
náy. Nhưng dù sao Vân Lộ cũng cười hì hì không để ý, cho nên lòng mới hơi yên
tâm.
Các cô gái đối diện đã cười nắc cười nẻ, đùn đẩy nhau dường như đang châm chọc
Vân Lộ, lại thúc giục cho cô ta tiếp tục hát. Vân Lộ ngẫm nghĩ, liếc về phía
Dương Thu Trì, khai khẩu:
'Khăn tay em thêu vì sao
Vì sao nấp giữa lưng chừng
Ẩn mình trong tầng mây đen ấy
Nhưng đừng coi nó chẳng phải sao.”
Nghe xong bài ca này, lòng Dương Thu Trì chợt rộn lên tim đập thình thịch, cô
gái nhỏ này ám chỉ cái gì vậy cà? Hắn không khỏi len lén nhìn qua nàng, thấy
Vân Lộ cũng đang nhìn qua bên hắn. Hai ánh mắt chạm nhau, Dương Thu Trì không
ngờ lại cảm thấy ngượng, nhanh chóng tránh mắt đi.
Dưới ánh lửa và trăng, mắt Vân lộ sáng đẹp như vì sao trên trời, gương mặt
vành vạnh như mặt trăng rằm.