Nạp Thiếp Ký – Chương 307: Rượu đế trại Mèo – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 307: Rượu đế trại Mèo

Bố trí xong mọi chuyện, Cảnh tri châu bày tỏ sẽ thiết tiệc ở tửu lâu lớn nhất
trong thành để tiếp đãi tẩy trần Dương Thu Trì vào tối nay.

Dương Thu Trì thu thập tắm rửa xong xuôi, mang theo Tống Vân Nhi và các hộ vệ
đến tửu lâu tham gia yến thỉnh.

Cảnh tri châu để cảm tạ Dương Thu Trì giúp đỡ tìm lại được con trai, đã mời
những nhân vật có vai có vế toàn thành đến tham gia yến tiệc.

Những người này đều biết Dương Thu Trì chỉ cần dùng không đến nửa ngày để phá
án bắt cóc, thành công giải cứu công tử của tri châu đại nhân, là đại ân nhân
của tri châu đại nhân, cho nên có chiêu vuốt mông ngựa gì cũng đem ra dùng
hết, huống chi Dương Thu Trì còn là nhân vật số hai trong châu này.

Và thế là, trên yến tiệc, những người này đều chuẩn bị lễ kiến diện. Dương Thu
Trì đương nhiên ai có lòng đều không từ chối, lễ vật lễ kim thu lấy cả một
đống.

Ngày hôm sau, Dương Thu Trì cáo biệt Cảnh tri châu. Cảnh tri châu biết hiện
Dương Thu Trì gấp phá án giết người liên hoàn, không dám giữ lâu, dẫn đầu
chúng quan viên tiễn hắn ra tận cổng thành.

Giữa trưa thì Dương Thu Trì đến huyện nha Thanh Khê, ăn cơm xong lập tức xuất
phát đến Miêu trại.

Tống Tình thấy Dương Thu Trì vội vội vàng vàng đi về, rồi vội vàng ra đi, lòng
rất không vui, nhưng biết hắn công vụ bận rộn, không còn cách nào khác chỉ
biết dặn dò hãy cẩn thận. Lần này là đi đến Miêu trại tra án, Tống Tình cho
đôi chị em song sinh là

Sương nhi và Tuyết nhi cùng theo Dương Thu Trì, một là hầu hạ phục dịch hắn,
hai là phiên dịch tiếng Miêu cho hắn, tiện cho việc giao tiếp.

Có đôi tỷ muội Miêu tộc xinh đẹp này theo cùng, Dương Thu Trì đương nhiên rất
cao hứng.

Chiều tối hôm đó thì đến Miêu trại.

Miêu trại chủ Vân Thiên Kình đã nhận được tin tức, dẫn theo Vân Lăng cùng các
đầu mục lớn nhỏ ra cổng trại nghênh tiếp.

Sắp sửa tiến vào Miêu trại, Dương Thu Trì từ xa đã thấy một đám người đang
đứng, thổi khèn đánh trống, ném pháo đánh la, náo nhiệt chẳng khác gì cưới vợ
vậy.

Đứng đầu trước đám người dĩ nhiên là hai người: lão trại chủ Vân Thiên Kình và
con trai Vân Lăng.

Nhìn thấy Dương Thu Trì cùng mọi người, Vân Thiên Kình bước lên, hai người nắm
tay nhau, ngửa cô lên trời cười lớn.

Vân Thiên Kình cười khà khà bảo: “Dương đại nhân, Vân mỗ chờ ngài đến đã lâu,
sao trước khi đến không báo trước một tiếng đế Vân mỗ tiện chuẩn bị nghênh
tiếp quý khách tiến vào trại a! Ha ha ha…”

Dương Thu Trì đáp: “Con ngươi ta rất thích đột nhiên tập kích, nếu để ông
chuẩn bị kỹ thì còn gì là hay, cứ như thế này là thích nhất.”

“Dương đại nhân nói cũng đúng, nào nào nào, trước hết uống cho đủ mười hai
sừng rượu ngăn cửa nào!” Nói xong đứng qua một bên, một đội thiếu nữ trong
trang phục Miêu tộc thật trang trọng, người nào cũng đẹp như hoa, cười khúc
khích nhìn Dương Thu Trì, trang sức trên đầu lấp lóe, trên cổ, chân và tay đầy
trang sức bằng bạc, những thứ này gặp gió reo lên không ngừng, và đặc biệt
nhất là trong tay ai cũng có một sừng trâu đèn xì cong vút.

Dương Thu Trì giật mình cả kinh, chẳng lẽ trong đó đựng toàn rượu? Một sừng
trâu rượu này ít nhất cùng đầy một bát lớn, mười hai sừng là mười hai bát, ối
giời a, Võ Tòng uống liên tục mười chén còn lên núi đánh nỗi hổ, chứ bản thân
hắn mà uống xong mười hai bát này rồi thì đừng nói gì đánh lão hổ, ngay cả
đánh chuột cũng còn không nỗi nữa là.

Bụng muốn nói bản thân không thể uống rượu, nhưng hắn và Vân Thiên Kình cứ
cách mấy ngày lại uống với nhau một lần, tửu lượng hắn thế nào ông ta nắm rõ
như trong lòng bàn tay, không thể nào trốn tránh được, bèn quay nhìn thấy Vân
Thiên Kình đưa tay vuốt râu cười ha ha liên tục, xem ra cửa này không thể miễn
được rồi.

Vân Thiên Kình chỉ vào thiếu nữ đầu tiên trong trang phục Miêu tộc lộng lẫy,
nói: “Đây là con gái ta, tên là Vân Lộ.” Vân Thiên Kình có một trai một gái,
trai là Vân Lăng, gái là Vân Lộ.

Vân Lộ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, xinh đẹp động lòng người, kiều diễm
giống như hoa sơn trà, nụ cười nở trên gương mặt rạng rỡ sáng lạn. Cô nàng
nâng cao sừng trâu, dùng Miêu ngữ lí xô lí xào một hồi, Dương Thu Trì nghe mà
chẳng hiểu gì, ngỡ ngàng không biết phải làm sao.

Sương nhi và Tuyết nhi sau lưng hắn liền cười hì hì phiên dịch, Dương Thu Trì
mới biết Vân Lộ vừa rồi nói rượu này là kính quý khách, chúc quý khách cát
tường vân vân.

Dương Thu Trì nghe Vân Lộ nói xong, quay hỏi Sương nhi: “Trong sừng trâu đó
đựng rượu à?”

Sương nhi đáp: “Dạ, đó là rượu gạo do Miêu gia chúng tôi ủ, mười hai vò lan
môn tửu này chính là thứ chỉ dùng để đãi khách quý nhất.”

“Vậy, vậy ta phải uống hết hay sao?”

Sương nhi đáp: “Thiếu gia nhất định phải tranh thủ uống hết, Tống cô nương và
những người khác thì có thể tùy ý.”

Tuyết nhi, muội muội của Sương nhi, cũng thỏ thẻ lên tiếng: “Thiếu gia, nếu
ngài uống hết toàn bộ, Miêu gia chúng tôi sẽ đối với ngài toàn tâm toàn ý, nếu
ngài uống chừa lại vài sừng, chúng tôi sẽ đối với thiếu gia tam tâm nhị ý, hi
hi …”

Mặt của Dương Thu Trì giống như quả cà * dê vậy, khổ đầu khổ não quay đầu
nhìn Tống Vân Nhi. Nàng ta không hiểu tập tục của người Miêu, và cũng không
uống rượu giỏi, chẳng giúp gì được hắn.

“Cứ toàn nói mò!” Sương nhi cấu Tuyết nhi một cái, nói với Dương Thu Trì:
“Thiếu gia đừng nghe muội ấy nói. Án theo quy củ, quý khách đích xác là phải
uống hết, nhưng nếu như ngài không uống giỏi, thì chỉ cần uống sừng lúc đầu và
sừng cuối là đủ rồi, những sừng khác chỉ cần nhấp môi cũng được. Ngài là quý
khách của Miêu trại chúng tôi, cho dù ngài chẳng uống ngụm nào, chúng tôi vẫn
toàn tâm toàn ý đãi ngài thôi.”

Tuyết nhi cười hi hi, lè lưỡi nhìn Dương Thu Trì.

Vân Thiên Kình vuốt râu dê gật đầu, nhìn Sương nhi tán: “Tiểu muội muội này
nói rất hay.” Rồi nháy mắt với Dương Thu Trì, cười ha ha bảo: “Dương đại nhân,
ta thấy tửu lượng của ngài có hạn, chỉ nhấp một ngụm là coi như xong.”

Dương Thu Trì thừa biết là già dịch họ Vân này đang dùng kế khích tướng, nhưng
hắn dù sao cũng thiếu niên khí thịnh, từ trước tớ giờ chẳng hề từ chối uống
rượu, hơn nữa rượu thời cổ nhạt thếch chẳng khác gì bia, uống có đầy bụng cũng
chẳng say gì, mười hai cái sừng này thì có là bao! Nếu uống thì phải uống
sạch, do đó không đáp lời, cười ha ha bước lên tiếp lấy.

Không ngờ Vân Lộ lại không hề buông sừng trâu, mà lại mỉm cười nhìn hắn, mở
miệng hát một khúc uyển chuyển trong trẻo vô cùng, đặc biệt là vĩ âm rất dài,
lay động vấn vít như bay tận trời xanh.

Dương Thu Trì nghe không hiểu, Sương nhi bèn bước tới giải thích đại ý của ca
từ như sau:

“Trời cao đầy ráng ngũ sắc

Khách nhân đến nhà em

Không có gì để đãi khách

Xướng ca mang rượu ra

Kính khách một sừng rượu!”

Ca từ này có vẻ thuần phác thông tục, nhưng phàm là ca khúc của núi rừng đều
là như thế, và thực tế là nó rất dễ nghe.

Sau khi cảm tạ, hắn cười ha ha đưa tay tiếp lấy sừng trâu từ tay Vân Lộ, nhìn
vào trong xem, thấy rượu gạo màu trong xanh thơm nức, bèn nâng lên hướng về
phía Vân Thiên Kình, Vân Lăng và các miêu nữ, ngửa cố uống ừng ừng cạn sạch.

Hay! Vân Thiên Kình khen một tiếng, mọi người cùng vỗ tay.

Dương Thu Trì vừa định trả lại cái sừng trâu, nhưng Vân Lăng đứng bên cạnh nãy
giờ chợt bước lên xua tay cười nói: “Dương đại nhân, theo quy củ thì ngài cần
phải hát trả lại một bài mới được trả lại sừng.”

Dương Thu Trì đương nhiên có lòng hát một khúc, nhưng ngoại trừ những ca khúc
lưu hành ở thời hiện đại như “Hai con hồ điệp” chẳng hạn, mấy cái ca khúc sơn
ca tửu ca này chẳng khác nào thằng ngọng học hát, bèn đáp: “Cái này… ta thật
sự không biết sơn ca (Chú: Ca hát theo kiểu dân gian, lưu hành ở khu vực miền
núi phía nam Trung Quốc).”

“Vậy cũng không sao.” Vân Lăng cười ha ha quay đầu nhìn hai tỷ muội Sương nhi
và Tuyết nhi, “Ngài không phải là có mang người theo sao, có thể để họ thay
mặt mà.”

“Đúng đúng!” Dương Thu Trì quay lại nói với hai người đẹp: “Trong hai em ai có
thể thế thiếu gia hát trả lại một khúc nào?”

Hai tỷ muội cười khanh khách rất thoải mái, tỷ tỷ Sương nhi đáp: “Để em thế
thiếu gia hát trả một khúc trước cho.” Nói xong dùng tiếng Miêu bắt đầu hát:

“Nghĩ đến em ta mới đến

Đến nhà của chủ nhân

Chủ nhân quá hiếu khách

Sơn ca rồi bày rượu

Ta cũng hát một khúc

Cảm tạ chủ nhân gia.”

Đây là bài Sương nhi đặc biệt tuyển chọn ra trong số những bài hay nhất của
người Miêu trong vùng, giọng ca vừa uyển chuyển vừa có liều lượng, ngọt ngào
say đắm lòng người, chỉ cần nghe mà ai cũng như túy như si, vỗ tay khen hay
liên tiếp.

Dương Thu Trì vừa định trả sừng trâu, muội muội Tuyết nhi liền ngăn lại, nói:
“Thiếu gia, bọn họ đặt ra nan đề khiến cho chúng ta trả lại tửu ca, chúng ta
trả lại rồi, bọn họ phải uống rượu.”

“Thật hả? Đúng đúng! Bọn họ cũng phải uống!”

Vân Thiên Kình cười ha ha: “Nói hay lắm! Có qua có lại mới hợp với tính cách
người Miêu chúng ta. Mang sừng trâu ra, ai cũng phải uống!”

Các cậu trai người Miêu ở phía sau liền mang từng sừng trâu đầy ắp rượu ra,
mỗi người một cái đều hướng Dương Thu Trì cảm tạ, rồi nâng cao uống cạn.

Dương Thu Trì cao hứng phi thường, vui vẻ vuốt đầu Sương nhi và Tuyết nhi: “Ừ!
Thật không tệ! Thiếu gia rất may là đã dẫn theo hai tỷ muội các em đến đây!”

Sương nhi và Tuyết nhi đều cười hi hi nhìn nhau, được thiếu gia khen ngợi đều
lấy làm cao hứng.

Dương Thu Trì lại tiếp lấy sừng trâu thứ hai từ thiếu nữ người Miêu. Thiếu nữ
đó đương nhiên cũng xướng một khúc:

“Khách phương xa lặn lội đến đây,

Đến Miêu gia em ra em tiếp

Chỉ có một khúc ca hát tặng cho người

Chim tước bay ngang cũng dừng lại nghe.”

Dương Thu Trì uống cạn sừng thứ hai, lần này do muội muội Tuyết nhi giúp hắn
hát trả lại tửu ca, Vân Thiên Kình cùng mọi người cùng cười ha ha uống cạn một
sừng trâu rượu gạo.

Uống qua uống lại quả thật náo nhiệt phi thường, so với đấu tửu thường có ý tứ
hơn nhiều, hơn nữa lại có thơi gian nghỉ ngơi giữa hai hiệp, cho nên mười hai
sừng trâu rượu uống xong, dù Dương Thu Trì đã có hơi say nhưng vẫn còn chịu
được, trong khi đó thì những người khác đã say mèm hết rồi.

Dương Thu Trì và Vân Thiên Kình cặp kè nhau, cười nói ha hả luôn mồm, bước
thấp bước cao đi vào trong Miêu trại.

Tống Vân Nhi tuy uống rất ít, nhưng sau mười hai sừng trâu, cho dù là chỉ nhấp
mỗi cái một ít, cũng đã uống đến ửng hồng cả mặt, cùng với các hộ vệ theo sát
phía sau hắn tiến vào trong.

Trong Miêu trại này hầu hết là nhà sàn, trong trại nhà nhà quây quần, hộ nào
cũng bước ra nghênh tiếp quý khách.

Căn nhà lớn của trại chủ Vân Thiên Kình nằm ở giữa, thập phần hùng vĩ.

Cầu thang gỗ dẫn lên nhà sàn, rồi thông qua một hành lang gỗ dài, họ đến phòng
khách.

Ở đây đã có mấy nữ tử Miêu gia mặc y phục sặc sỡ, Vân Thiên Kình giới thiệu,
thì ra là các thê thiếp của ông ta.

Vân Lăng và Vân Lộ tiến vào nhà, mang ra hai sừng rượu, mỉm cười nhìn Dương
Thu Trì.

Còn uống nữa sao? Đầu Dương Thu Trì bắt đầu to ra.

Sương nhi giải thích: “Đây là rượu ngăn cửa trước khi vào nhà, cần phải uống.”

Tự nhiên là do Sương nhi giúp ca trả lại, uống xong hai sừng rượu đó rồi mới
được tiến vào trong.

Tuy là rượu gạo, độ cồn tương đối thấp, nhưng uống liền mười bốn sừng, Dương
Thu Trì bắt đầu cảm thấy đầu óc quay mòng mòng, mặt nóng như lửa.

Miêu gia không có phòng khách chuyên, khách khứa đến nhà đều ngồi cạnh lò sưởi
trong nhà để nói chuyện.

Dương Thu Trì cùng mọi người bị dẫn vào trong phòng có lò sưởi, ngồi xuống ghế
thấp chân, sau đó hàng loạt đầu mục lớn nhỏ của Miêu trại tiến vào ngồi vây
quanh trại chủ chờ nghe chuyện.

Bên cạnh lò sưởi đã bày đầy rượu gạo và đồ ăn thức uống, Dương Thu Trì nhìn
thấy thế trận này, liền biết buộc phải đấu thêm một trận tả xung hữu đột nữa,
cho nên nhân lúc bản thân còn chưa say, làm chánh sự trước rồi hẵng tính.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.