Con trai của Triệu phán quan mới bốn năm tuổi, không biết đã phát sinh chuyện
gì, vừa nhìn thấy Triệu phán quan đã há miệng xinh xinh gọi: “Cha…!”
Triệu phán quan vừa rồi nhất mực quỳ dưới đất cầu Dương Thu Trì tha mạng cho
vợ con, hiện giờ thấy con trai đã bị bế tới, sợ đến nỗi điếng cả thần hồn, bò
tới cướp lại con trong tay bộ khoái, ôm chặt chạy vọt ra ngoài, nhưng bị Tống
Vân Nhi ngăn lại.
Tống Vân Nhi nhìn đứa bé, đã ngầm đoán được dụng ý của Dương Thu Trì, và đến
khi nhìn thấy hắn dùng ánh mắt khen ngợi nhìn nàng cùng dấu tay lén hình thành
mũi kiếm thì tâm trí nàng lóe sáng, hội ý gật gật đầu, nói với Triệu phán
quan: “Ông không thể đưa hài tử đi, Dương đại nhân đã nói rồi, phải dùng con
trai của ông trao đổi con của tri châu đại nhân, ông ẵm con đi rồi thì công tử
của tri châu đại nhân sẽ làm sao?”
Triệu phán quan tức giận quát: “Liên quan gì đến ta? Lui ra!” Nói xong đẩy
Tống Vân Nhi một cái, khiến cho nàng loạng choạng suýt té ngửa ra đất. Triệu
phán quan ẵm con chạy nhanh ra ngoài.
Dương Thu Trì lớn tiếng lệnh cho các bộ khoái: “Bắt hắn lại, ẵm em bé qua
đây!”
“Dạ!” Các bộ khoái cùng áp tới, ba tên bắt Triệu phán quan, những người còn
lại thì giật đứa bé. Triệu phán quan vừa mắng vừa gào, nhưng sao có thể địch
lại bọn bộ khoái như lang như sói, cho nên hài tử nhanh chóng bị cướp đi rồi
được đưa đến trước mặt Tống vân Nhi.
Đứa bé không biết xảy ra chuyện gì, hoảng sợ khóc òa.
Tống Vân Nhi tiếp lấy hài tử từ tay bộ khoái, bước đến cách Chu Long mấy bước,
bảo: “Được rồi, hài tử của Triệu phán quan ở đây, ngươi thả con trai của tri
châu đại nhân đi.”
Chu Long vừa kinh vừa mừng, không ngờ sự tình lại thuận lợi như vậy, dù lòng
cảm thấy có vẻ không thỏa, nhưng không biết không thỏa ở chỗ nào. Sau khi nhìn
về phía bộ khoái ở cửa cùng Triệu phán quan bị họ giữ chặt đứng ngoài mưa, y
bảo: “Bảo bọn chúng ra ngoài! Đóng cửa lại!”
Dương Thu Trì lệnh cho bộ khoái ra ngoài rồi đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn
lại Cảnh tri châu, hắn cùng Tống Vân Nhi đang ôm đứa bé.
Ngoài nhà, tiếng sấm đã từ từ nhỏ dần, nhưng mưa vẫn còn đổ xuống như trút
nước.
Cảnh tri châu không biết võ công, điểm này Chu Long biết. Dương Thu Trì cũng
không có vẻ là có võ công, nhưng không thể không phòng, bèn bảo: “Dương đại
nhân, Cảnh đại nhân, phiền hai nam nhân các người lùi qua một bên.”
Dương Thu Trì cười cười, y lời lùi ra cạnh cửa. Cảnh tri châu thấy vậy, không
biết hắn có ý định gì, mà cũng không dám hỏi, chần chừ một chút rồi cũng lùi
theo.
Chu Long thấy Tống Vân Nhi bị Triệu phán quan đẩy một cái là suýt té, hiển
nhiên là không biết võ công. Có khả năng đây là thiếp thân tiểu nha hoàn của
vị quan họ Dương hay gì đó, nhưng vẫn không yên tâm mấy, bảo với nàng: “Ngươi
bỏ hài tử xuống, lùi ra sau!”
Tống Vân Nhi chề miệng: “Nhát gan!” Rồi từ từ đặt con của Triệu phán quan
xuống, lùi ra sau hai bước.
Chu Long ôm con của tri châu bước lên mấy bước, đến cạnh con trai của Triệu
phán quan, trừng mắt nhìn về phía Dương Thu Trì và Cảnh tri châu, cảnh giác
quan sát động tĩnh của hai người, nhưng không hề lưu ý gì Tống Vân Nhi ở bên
cạnh.
Nếu như y biết tiểu cô nương 15 tuổi ở bên cạnh đây là đồ đệ duy nhất của
đương kim võ lâm đệ nhất cao thủ Liễu Nhược Băng, thì y sẽ hối hận đến nỗi đập
đầu vào vách tường vì sự sai lầm trầm trọng và trí mệnh này của mình.
Chu Long nhìn thấy Dương Thu Trì chắp tay sao lưng, mỉm cười nhìn y, nên có vẻ
yên tâm, từ từ bỏ tay ra, một tay kéo con của Triệu phán quan vào lòng, mắt
nhìn về phía Dương Thu Trì, lách người ra sau cậu bé, rồi mới cắn răng nhanh
chóng rút đao rời khỏi cổ của con trai Cảnh tri châu, chém về phía cổ của con
Triệu phán quan.
Nhưng cái Tống Vân Nhi chờ chính là khoảnh khắc này.
Một đạo bạch quang lóe lên, cổ tay cầm đao của Chu Long bị một lười liễu diệp
phi đao của Tống Vân Nhi chuẩn xác kích trúng, kêu thảm một tiếng, tiêm đao
trong tay rơi xuống đất.
Chu Long đau đớn có dư, thầm kêu không xong, phản ứng cũng nhanh, vươn tay
trái chụp đao dưới đất.
Nhưng mà, tay của y cơ bản không còn cơ hội chạm đến thanh đao đó nữa, thân
hình nặng hai trăm cân bị một cước của Tống Vân Nhi đá văng đi đụng mạnh vào
tường, khiến cho bụi trần rơi xuống rào rào.
Một cước này suýt khiến cho Chu Long nín thở, trong cơn mông lung, y nhìn thấy
Tống Vân Nhi đã đưa hai tay ra ôm hai đứa bé vào lòng.
Tri châu vui mừng chạy lại, tiếp lấy con trai từ trong tay Tống Vân Nhi rồi ôm
chặt trong lòng, trước hết kiểm tra vết thương trên cổ nó, thấy không sâu
chẳng đáng ngại gì, bấy giờ mới yên tâm hoan hỉ hôn vào mặt nó không ngừng.
Tống Vân Nhi ôm con trai của Triệu phán quan đến cửa, mở cửa bảo Triệu phán
quan đang đứng trong mưa: “Ê! Con của ngươi đây còn không chịu đến ẵm?”
Trong cơn mưa lớn, Triệu phán quan ướt như chuột lột. Y bị các bộ khoái giữa
chặt, vốn cho là con trai tiêu đời rồi, hiện giờ chợt nhìn thấy Tống Vân Nhi
ẵm nó bước ra, miệng chú nhóc còn oa oa khóc không ngừng, liền rú lên một
tiếng, giãy giụa bò xuống dưới đất đầy nước mưa, rồi nhào tới tiếp lấy con từ
tay nàng, ôm chặt vào lòng, vừa khóc vừa cười, cảm tạ không ngớt.
Bọn bộ khoái đã nhìn rõ sự cố trong phòng, phản ứng thần tốc, nhanh chóng xông
vào đè nghiến Chu Long đang nằm không động đậy dưới đất suýt ngất đi, dùng dây
xích sắt trói lại.
Tống Vân Nhi bước đến trước mặt Dương Thu Trì, ngẩng đầu đắc ý nhìn hắn: “Ca,
muội làm thế nào nào?”
“Quá tốt!” Dương Thu Trì thân mật ôm vai nàng, “Vân nhi của ta quả là thông
minh, ai chúng ta có thể đã có điểm tâm hữu linh tê – linh thông về tâm linh
gì đó rồi!”
Tống Vân Nhi nghe hắn nói thân mật gần gũi như vậy, lòng hơi e thẹn, nhưng
cũng tràn đầy sự hoan hỉ.
Cảnh tri châu ôm con trai bước đến trước mặt Chu Long đang bị trói thật chặt,
trầm giọng bảo: “Chuyện của vợ con ngươi ta thật tình không biết, ta rất lấy
làm tiếc.”
Chu Long ho khù khụ liên hồi, phun ra đám đàm đặc, cất tiếng thảm não đáp:
“Không cần đâu, ta biết ta sống không bao lâu nữa, ta sẽ nhanh chóng xuống cõi
âm sống bên cạnh họ thôi.”
Quả nhiên chẳng lâu sau đó, Chu Long bệnh chết trong đại lao.
Cảnh tri châu đối với Dương Thu Trì bội phục sát đất, luôn miệng cảm tạ.
Đến lúc này, Triệu phán quan ở ngoài cũng đã minh bạch Dương Thu Trì không
thật sự muốn dùng mạng con trai y đổi con trai tri châu, chỉ là dùng nó chế
tạo cơ hội để giải cứu con tin mà thôi. Y ẵm hài tử tiến vào phòng, cúi người
cảm tạ Dương Thu Trì và Cảnh tri châu, Cảnh tri châu hừ lạnh một tiếng, không
thèm lý gì đến y.
Triệu phán quan biết đắc tội với thượng ti trên đầu, coi như con đường hoạn lộ
đã kết thúc từ đây.
Án bắt cóc phá giải thành công, cứu được con tin, khiến cho tâm tình Dương Thu
Trì rất sung sướng.
Các bộ khoái che dù hộ tống hắn cùng mọi người lên quan kiệu, khiêng kiệu và
áp giải Chu Long trở về nha môn.
Vừa đến cửa nha môn, trong cơn mưa lớn, mấy bộ khoái thân mang áo quần che mưa
nhanh chóng chạy tới dập đầu báo cáo với Cảnh tri châu: “Khải bẩm đại nhân, vợ
của Triệu phán quan Triệu đại nhân trên đường đi cầu khấn ở tự miếu trở về đã
bị người ta giết chết phân thây rồi!”
Đến lúc này trời đã không còn nổi sấm nữa, nhưng Triệu phán quan ẵm con ngồi
trong quan kiệu nghe tin này mà chẳng khác nào sấm nổ ngang tai, toàn thân
ngẩn ra. Cảnh tri châu quát hỏi: “Có chuyện gì? Mau nói rõ ra coi.”
Một bộ khoái cúi người thưa: “Chúng tôi vừa rồi phụng mệnh Dương đại nhân đi
đến nha môn thỉnh nương tử của Triệu đại nhân là Điền thị, được biết sáng hôm
nay Điền thị dẫn theo một tiểu nha hoàn và một cân ban đi dâng hương ở Bạch
Hồng tự trên Vọng Thành sơn ở ngoài thành rồi. Chúng tôi bèn phái người trở về
bẩm báo, còn lại thì cùng lên núi tìm kiếm, vừa khéo có thôn dân chuẩn bị đến
báo án, nói ở gần sơn lộ lên Bạch Hồng tự phát hiện có người bị hại.”
“Chúng tôi vội vã đến đó, thấy trên cây hoè cạnh đường có treo một nữ thi tàn
khuyết, nhũ phong bị… cắt đi…, đầu lâu đặt trên chạc cây. Chúng tôi vội
đến xem xét, sau khi thông qua biện nhận, thì đó chính là đầu của nương tử
Điền thị của Triệu đại nhân!”
“Ha ha ha, ha ha ha ha!” Chu Long ướt đầm đìa trong mưa gió, bị xích sắt trói
chặt nhưng vẫn ngước đầu lên trời cười lớn: “Đấy mới gọi là 'Lưới Trời Lồng
Lộng, Nhưng Một Sợi Lông Cũng Không Thoát'! Ha ha ha, báo ứng, quả thật là báo
ứng! Ha ha ha ha….”
Triệu phán quan a lên một tiếng cực lớn, ôm hài tử từ trên quan kiệu xông ra,
đội mưa loạng choạng chạy thẳng về phía Vọng Thành sơn ở ngoài thành. Dương
Thu Trì, Cảnh tri châu vội lệnh cho người khởi kiệu đi vội theo.
Mưa lớn dạt dào, ầm ì ồ ạt, phảng phất như rửa sạch mọi thứ trên thế gian, tẩy
sạch mọi vết nhơ trên đời này vậy.
…
Y chính là hung thủ giết chết Điền thị.
Trước đó, y đã đi suốt một đêm trong chốn núi cao rừng thẳm này rồi. Y bị
nhiệt độ của trời đêm làm cho tỉnh lại. Khí trời quá oi bức như thế này, y
biết nhất định sẽ có mưa, và là mưa dông.
Y căm hận mưa dông!
Khí trời như thế này khiến y không thể bình tĩnh được. Y lẩm bẩm mắng chửi, đi
ra khỏi phòng, rồi như một con ruồi nhặng chưa có miếng mồi mục tiêu, chạy
loạn trong chốn rừng rú.
Mỗi lần chuẩn bị có mưa dông, y đều chạy loạn giống như phát điên như vậy.
Y đã không còn nhớ bị như vậy từ khi nào, chỉ nhớ được lúc đó y còn rất nhỏ.
Lúc ban đầu chỉ là chạy múa loạn là có thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở
lại, nhưng từ từ theo sự lớn lên, thứ mưa dông sấm chớp này đã khiến cho y
càng lúc càng không thể chịu nỗi, đặc biệt là không khí oi bức trước khi đổ
mưa dường như đã khiến y phát cuồng, một thứ điên cuồng không thể nào khắc
chế.
Và thế là y bắt đầu đập phá đồ đạc. Đập đồ phá đạc có thể khiến y cảm thấy dễ
chịu hơn, nhưng đó chi là chuyện vài năm, vì dạng bạo lực này sau đó không thể
làm y bình tĩnh được nữa. Và thế là y bắt đầu xông vào dưới mưa tìm người để
đánh, đụng ai đánh nấy, không cần biết đánh thắng hay thua, chỉ cần đánh cho
người ta tơi tả hoặc là bị người khác đánh cho y thê thảm, đều có thế khiến y
bình tĩnh trở lại.
Cha của y chết từ lúc y còn rất nhỏ, y đáng lẽ phải cùng mẹ sống nương tựa vào
nhau. Chỉ có điều, cha của y ngoại tình với vợ người khác bị bắt tại trận, nên
bị đánh chết tươi, do đó mẹ của y hận, và đem mọi cái hận ấy phát tiết lên
người y.