Dương Thu Trì rõ ràng là từ vết đàm phát hiện được đặc điểm cá thể của kẻ bắt
cóc, từ đó thu hẹp phạm vi điều tra. Lúc ấy, khi hắn xem xét mẫu đàm dưới kính
hiển vi, phát hiện kẻ bắt cóc bị hoen suyễn ở khí quàn, từ dấu máu trong đàm
nhớt, biết bệnh của người này đã nghiêm trọng, thậm chí đã biến chứng gây ung
thư phổi. Hắn dựa vào mấu chốt này mà thuận thế lần tới gã mập họ Chu.
Gã Chu mập có chút không tin, hỏi: “Người từ đống đờm ta nhổ ở trên hòn giả
son đó mà biết là ta sao? Dóc tổ vừa thôi chứ?”
Dương Thu Trì mỉm cười: “Ta từ đống đàm đó biết kẻ bắt tiểu thiếu gia của tri
châu đại nhân bị bệnh hen suyễn, từ chỉ điểm này thôi ta không thể nào nhanh
chóng tìm ra ngươi vậy đâu, vì ngươi còn lưu lại một điểm sơ hở khác.”
“Sơ hở gì?” Gã Chu thở nặng nhọc rồi khò khè hai ba tiếng, hỏi tiếp.
Dương Thu Trì từ từ rút trong người ra một mảnh giấy, mở ra, trên có ghi câu
“Phụ trái tử hoàn”, chính là mảnh giấy do gã Chu lưu lại khi bắt cóc đứa bé.
Hắn nói: “Ngươi không nên dùng giấy gói thuốc này để ghi lại lời nhắn.”
“Giấy này thì đã làm sao?”
“Thứ giấy này gọi là tang bì chỉ (giấy làm bằng vỏ cây dâu), rất chắc chắn,
thường để che cửa sổ, che tán, hoặc viết văn khế. Ngoài ra, nó còn có một công
dụng thường thấy khác, đó là dùng để gói thuốc trong mấy tiệm dược.
Gã mập Chu bây giờ mới nhớ lại, hỏi ngay: “Nếu như nó có nhiều công dụng như
vậy, sao ngươi biết được là nó dùng để gói đồ?”
“Giấy gói thuốc rồi thường để lại mùi thuốc trên đó. Hơn nữa, miếng giấy này
vuông vức, khiến người ta nhìn là biết giấy dùng để gói thuốc rồi.” Dương Thu
Trì nói xong lại nhìn qua mảnh giấy cái nữa, chỉ vào các đường hằn trên đó:
“Ngoài ra, điều dễ thấy nhất là các đường hằn do dây gói thuốc tạo thành, dùng
vào việc khác thì không có dấu vết thế này.”
Gã Chu mập chóng mắt nhưng nhìn không rõ, Dương Thu Trì bước lên hai bước đưa
ra cho gã xem, gã lập tức khẩn trương kêu lên: “Lùi lại! Mau lùi lại!”
Người này có độ cảnh giác rất cao, không thể gấp gáp được! Dương Thu Trì tự
nhủ lòng, lùi về chỗ cũ, mỉm cười nói: “Ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Ta
chỉ muốn cho ngươi nhìn rõ thôi mà. Ta là một văn nhân trói gà không chặt, làm
sao có hành động gì được?”
Gã mập bảo: “Dù gì thì ai trong số các ngươi cũng không được đến gần! Cứ đứng
đó nói!”
“Được! Chúng ta không qua là được chứ gì.”
Gã mập Chu nhìn họ trừng trừng, thả lỏng một chút, tay trái nhất mực ôm đứa
bé, đứa bé tuy nhẹ, nhưng ẵm một lúc lâu dĩ nhiên là mỏi, cho nên gã từ từ cúi
người xuống, đặt đứa bé xuống đất, lưỡi đao vẫn kề sát vào cổ em bé.
Người này có mức cảnh giác rất cao, không dễ đối phó. Dương Thu Trì thầm nghĩ,
cần phải tận hết khả năng nói chuyện với gã, vuốt ve xoa dịu tư tưởng của gã
dẫn dắt lực chú ý của gã đi mới có cơ hội xuất thủ.
Con người ai cũng có lòng hiếu kỳ, tuy lòng hiếu kỳ đôi khi sẽ hại chết người,
nhưng gã mập Chu vẫn vậy, hơn nữa y thấy mình có hài tử ở trước cản trở, tâm
tình hơi lơi lỏng đi, nên hỏi Dương Thu Trì: “Cho dù ngươi nhìn ra miếng giấy
này là thứ dùng để gói thuốc đi, nhưng toàn thành có nhiều hiệu thuốc như vậy,
bằng vào cái gì mà tìm ra được ta?”
Dương Thu Trì hơi yên tâm vì lòng hiếu kỳ này của y, vì từ đó sẽ không tránh
khỏi được sơ hở. Hắn cười đáp: “Không sai, trong Trấn Viễn thành có ít nhất
mười mấy tiệm thuốc lớn nhỏ, ta trước hết phải tìm được nhà nào mà ngươi đến
mua thuốc, sau đó mới tìm được ngươi.”
“Đúng a, trên tờ giấy đó không ghi tên hiệu thuốc, ngươi làm cách nào phân
biệt được đó là nhà nào?”
“Tuy không viết danh tự, nhưng giấy gói thuốc của mỗi nhà đều do họ tự cắt
lấy, nên sẽ khác hẳn nhau, hơn nữa các tiệm thuốc kinh doanh nhiều năm, kích
cỡ gói giấy bao đã tự hình thành quy cách của mỗi nhà, ta chỉ cần cầm giấy này
đi so sánh với các tiệm thuốc là thuận lợi tìm ra tiệm ngươi mua. Tiệm thuốc
này chính là ở chỗ đối diện nơi ngươi cư trú, tên gọi là “Tế thế dược đường”,
ta nói có đúng không nào?”
Gã mập Chu không khỏi thể hiện sự bội phục trên nét mặt, tiếp theo đó nói:
“Cho dù ngươi tìm được hiệu thuốc này, nhưng mỗi ngày họ đều xem bệnh cho rất
nhiều người, ngươi làm sao biết ai là người bắt cóc chứ?”
Dương Thu Trì mỉm cười: “Bất kỳ phạm tội gì đều để lại dấu vết chỉ cần ngươi
có tìm thấy được dấu vết đó hay không thôi. Rất tiếc là người bắt cóc hài tử
này đã lưu lại một dấu vết khác nữa, khiến cho ta sau khi tìm ra đã có thể
chuẩn xác tìm ra ngươi.”
Gã mập Chu cả kinh, ngẫm nghĩ một hồi, không hề thấy bản thân để lại dấu vết
gì sơ hở, cho nên nghi hoặc nhìn Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì lúc lắc tờ giấy gói thuốc, bảo: “Ngươi viết bốn chữ này với bút
lực rất hùng hậu lão lạt, tiêu sái khoan thai, vừa nhìn là biết do một kẻ có
học vấn viết ra. Trong Trấn Viễn châu này, lão bá tánh đều sống rất kham khổ,
người có tiền biết đọc sách không nhiều, có thể viết ra những chữ đẹp như thế
này càng ít hơn. Như vậy, có thể loại trừ những người rõ ràng là dân đen đến
khám bệnh tại dược đường, thu hẹp phạm vi đến những người có học vấn mà thôi.”
“Bội phục!” Gã mập Chu khen ngợi một câu, xong hỏi tiếp: “Nhưng mà, chỉ dựa
vào điểm này còn không thể biết được ta là ai mà?”
“Còn không thể,” Dương Thu Trì lại lắc lắc tờ giấy trên tay, “Nhưng mà, ngươi
còn lưu lại thêm một dấu vết nữa, khiến cho chúng ta có thể chuẩn xác tìm ra
ngươi.”
“Dấu vết gì?”
“Dấu tay của ngươi.”
“Dấu tay?” Gã mập Chu ngẩn người.
“Đúng! Có biết điều đó không? Tay người đều có dấu mồ hôi không thấy, còn dính
thêm lớp bụi nhỏ cũng không thấy nốt, cho nên, khi sờ chạm vào chỗ nào sẽ để
lại dấu ở chỗ đó, chỉ là do những dấu mồ hôi này vô sắc, cho nên chúng ta khó
nhìn thấy bằng mắt thường. Nhưng ta có biện pháp có thể nhìn rõ những dấu tay
này, ta dùng biện pháp đó quan sát trên mảnh giấy lưu lại dấu tay của ngươi
này.”
Gã mập Chu không tin, cười khẩy: 'Sao lại có thể được chứ? Cho dù ngươi có
biện pháp phát hiện dấu tay trên đó, nhưng bao thuốc bị nhiều người sờ vào,
ngươi làm sao mà biết được đâu là dấu tay của ta?”
“Người khi viết chữ thì có thói quen dùng tay dằn giấy, từ chỗ đó mà xét đoán,
dấu vết để lại mép bên trái của tờ giấy là do người viết lưu lại.”
Chu bàn tử không phục: “Cho dù ngươi tìm được thủ ấn ta áp lên giấy, nhưng thủ
ấn đó không có tên của ta, làm sao ngươi lại biết đó là ta?”
“Nhân vì ta còn có một bản lãnh khác, đó là ta có thể từ dấu tay của người ta
lưu lại mà phán đoán độ tuổi và độ to béo của người đó.”
“Thật không ngờ ngươi còn biết đoán mệnh a.” Chu bàn tử trào phúng.
Dương Thu Trì không hề bực mình, mím cười: “Sau khi ta quan sát tử tế, phát
hiện người viết giấy này có dấu tay khuyếch đại, dấu chỉ thưa, rãnh cũng lớn,
lại có có nếp nhăn, là do một người từ trung đến lão niên lưu lại. Hơn nữa,
dấu tay này lớn, bờ tròn, cho thấy người này là một người mập mạp.
Dương Thu Trì ngừng một chút, tổng kết: “Tổng hợp những dấu vết này lại, chúng
ta có thể phán đoán, người bắt cóc này là một kẻ mập trung niên hoặc lão niên,
có học vấn, viết chữ rất dẹp, lại có bệnh hen suyễn nặng, trong đàm có máu,
mấy ngày nay đã từng xem bệnh trong dược đường. Ngươi nghĩ thử coi, tuy lượng
người đến dược đường xem bệnh mỗi ngày không ít, bọn họ không thể nhớ nỗi
ngươi. Nhưng bằng những tư liệu do chúng ta cung cấp, lang trung xem bệnh bốc
thuốc lẽ nào không nghĩ ra người đó là ai?”
Dương Thu Trì lại móc từ trong lòng ra một tờ giấy, bảo: “Đây là dược phương
do lang trung ghi lại khi ngươi đến dược đường xem bệnh, trên có ghi tên
ngươi: Chu Long!
Ngươi thường đi xem bệnh ở nơi gần nhà, do đó, chuyện còn lại chỉ là tìm Lý
Chánh tra ra người, biết ngươi ngụ ở đây, cái này gọi là lưới trời lồng lồng
mà một sợi lông cũng không thoát!”
Chu Long thở dài: “Bội phục! Chu mỗ rất bội phục!” Nhưng sau đó lạnh lùng hỏi:
“Các ngươi tìm thấy ta rồi thì đã làm sao? Hài tử trong tay ta, các ngươi làm
gì được ta?”
Tống Vân Nhi thấy vết thương do đao rạch trên cổ của tiểu hài vẫn đang chảy
máu, phẫn uất bảo: “Ê! Ngươi có phải là nam nhân không? Bắt một đứa bé làm con
tin à? Ngươi không thấy cổ nó còn chảy máu sao? Lòng của ngươi làm bằng sắt
hay sao vậy? Nếu là con của ngươi, ngươi có thể đối đãi với nó như vậy sao?”
Chu Long bật cười ha hả, nhưng giọng cười vô cùng thê lương: “Lòng ta làm bằng
sắt đấy, ha ha, tiểu cô nương, Cảnh Phong Cương Cảnh tri châu đại nhân ở bên
cạnh ngươi cũng có trái tim làm bằng sắt đấy!”
Tống Vân Nhi kỳ quái hỏi: “Cánh đại nhân thì có liên quan gì đến ngươi?”
Chu mập hậm hực đáp: “Ngươi đi hỏi lão ta đi, hỏi tên Cảnh Phong Cương lòng dạ
sắt đá ấy đấy!”
Tống Vân Nhi quay sang nhìn Cảnh tri châu.
Cảnh tri châu ngạc nhiên không hiểu thế nào, hỏi Chu mập: “Ta làm gì người
nào, năm xưa ngươi ăn của đút lót, ta bắt ngươi hỏi tội đó là chuyện đương
nhiên, sao lại lòng sắt dạ đá chứ?”
“Ha ha, ta ăn đút lót làm trái luật, tội đáng phải trị, nhưng còn vợ con ta
thì sao? Bọn họ có tội sao? Bọn họ đáng chết sao?” Gã chu mập đó phừng mặt, do
kích động nên toàn thân đầy thịt run bần bật đao bén trong tay hoạt động, lại
cứa thêm một vết nhỏ lên cổ của tiểu hài.
Dương Thu Trì phất tay ngăn Cảnh tri châu, rồi vội nói với Chu mập: “Đừng!
Đừng có gấp! Từ từ nói, rốt cuộc là có chuyện gì, ngươi từ từ nói, chúng ta
nói cho công bằng, xem coi chuyện này rốt cuộc là ai sai.”
Chu Long thở gấp rút một hồi, rồi ho khù khù, sau đó phun ra một búng đàm xanh
đặc, hô hấp thông trở lại, bấy giờ mới nói: “Được, ta nói, năm xưa ta là một
tiểu thư lại trong lục phòng của tri châu nha môn, nhất thời hồ đồ tham của
đút lót bị tố cáo, Cảnh tri châu bắt ta hỏi tội, ta chẳng có câu oán thán nào,
nhưng lúc đó có phán ta đi đày một nghìn dặm, giam lỏng ở nhà ba năm. Hình
phạt lưu đày này phải chờ hình bộ thẩm định xong báo thỉnh Đại lý tự phê
chuẩn, rồi chờ đại lý tự phán quyết xong thì nương tử ta đã mang thai chín
tháng rồi, sắp sửa lâm bồn.”
“Ta cầu lão chờ cho nương tử của ta sinh sản xong, lo lắng cho mẹ con họ, rồi
ta sẽ đi chịu hình. Ta không ngờ tâm của Cảnh tri châu bị chó ăn rồi, ta ở
trong đại lao đệ thư xin mà như đá chìm biển lớn, sau đó ta bị cường hành giải
đi, không nhìn được nương tử và hài tử chưa xuất thế của ta lần nào.”
“Sau đó, ta ở chỗ bị đày nhận được thư của lý chánh, mới biết ta đi được mấy
ngày, vợ ta ở nhà một mình đột nhiên sinh sản, nhà kế bên không biết, kết quả
bị băng huyết chết đi… và đứa con mệnh khổ của ta, hu hu… cũng vì đói mà
chết… hu hu… khi hàng xóm nghe mùi thối phá cửa vào, mới phát hiện thi thể
của hai mẹ con nó đã bắt đầu rữa nát rồi… hu hu hu….” Chu Long sụt sùi vừa
khóc vừa bi thảm kể.