Nạp Thiếp Ký – Chương 301: Gã Chu mập – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 301: Gã Chu mập

Dương Thu Trì đứng dậy nhìn bốn phía, không phát hiện được điểm dị thường gì
khác, liền phân phái bộ khoái đi hỏi đạo sĩ trong đạo quan, coi có phát hiện
gì khác không.

Hắn cùng mọi người xuống hòn giả sơn, được Thanh long động hạc chù bồi đồng
tùy tiện tham quan Lão quân điện một lúc, sau đó bộ khoái trở lại bẩm báo đã
tra qua bọn đạo sĩ trong hạc, đều đáp là ngày đó quá nóng bức, người đến hóng
mát rất nhiều, bọn họ cũng không chú ý đến người nào nổi bật, càng không thấy
ai có ẵm tiểu thiếu gia.

Thanh Long động này là nơi giao thoa tung hoành các đại lộ tiểu lộ, có rất
nhiều con đường có thể đi ra, kẻ bắt cóc chỉ cần lẻn vào Trung Nguyên thiện
viện nhiều người là có thể dễ dàng thoát khỏi. Như vậy, kẻ này nhất định không
phải là mới phát sinh ý tưởng, mà là có dự mưu, và mảnh giấy ghi “Phụ trái tử
hoàn” là thứ chứng minh tốt nhất.

Nghĩ đến mảnh giấy này, đôi mắt Dương Thu Trì sáng lên, xem ra, chỉ có thể từ
mảnh giấy này mà tìm kiếm manh mối!

Đến lúc này, mây đen đã kéo đến trên đầu như từng cuộn khói cuồn cuộn xà
xuống, sấm nổ ì ầm, xem ra trời sắp mưa lớn.

Dương Thu Trì khẽ hít một hơi dài, bảo: “Được a, trận mưa này có vẻ hay dây,
khí trời nóng bức này cứ như muốn hấp người ta vậy!”

Trong lúc nói thì từng hạt mưa to như hạt đậu đã rơi lộp độp xuống.

“Mưa rồi! Mưa dông, chỉ sợ trận mưa này không nhỏ đâu!” Dương Thu Trì nói.

“Đúng a! Lâu rồi chưa mưa, nếu không mưa nữa thì chắc sẽ nóng chết mất!” Cảnh
tri châu cũng cười phụ họa theo.

Mọi người rời khỏi hòn giả sơn, đội mưa trở về nha môn.

Dương Thu Trì yêu cầu Cảnh tri châu đưa mảnh giấy ghi lời nhắn ra, nhờ sắp xếp
một phòng để tự tiến hành kiểm nghiệm nghiên cứu.

Dương Thu Trì mở rương pháp y ra, mang một đôi găng tay vào, cẩn thận cầm tờ
giấy, rồi mang theo các vật chứng vào phòng tiến hành kiểm nghiệm. Đối tượng
tập trung của hắn là khối đàm và mảnh giấy.

Khi bước ra, ánh mắt của Dương Thu Trì lắp lóe vẻ vui mừng của sự thành công,
bảo: “Ta nghĩ ta đã phát hiện tung tích của kẻ bắt cóc rồi!”

Tiếng ì ầm tiếp tục vang lên liên tiếp trên đầu. Ngoài sân, mưa đang đổ xuống
như trút nước.

Trong một căn nhà dân bình thường bên cạnh Vũ Dương Hà, gã Chu mập đang há to
mồm khò khè thở. Y ngồi bên cửa sổ, phe phẩy cái quạt mo to phành phành tạo
gió, thỉnh thoảng ho khù khụ vài cái, phun ra một búng đàm đặc.

Ngoài cửa sổ vốn là Vũ Dương hà sóng xanh trong vắt, nhưng giờ này đã nước mưa
dày đặc che phủ, mịt mờ, mông lung.

Cho dù ở ngoài có sấm chớp mưa gió ào ạt thế nào, trong căn phòng này vẫn nóng
bức y như cũ.

Cũng có thể là gã Chu mập quá béo, cho dù có quạt phành phạch thế nào, toàn
thân đầy thịt cũng tứa đầy mồ hôi, cái áo ngắn trên người đã ướt sũng. Cái
quạt rách lọt gió cứ kêu phành phạch, dường như cũng đang thở không ra hơi.

Gã Chu mập dường như đang tâm phiền ý loạn, đứng phắt dậy mắng mỏ: “Con mẹ nó,
ông trời già này đã đổ mưa rồi mà vẫn nóng bức thế này, khí trời này bộ không
muốn người ta sống nữa hay sao?!”

Trong lúc này, chen lẫn vào khoảng lặng giữa hai tràng sấm chớp, tiếng con nít
khóc truyền ra từ trong một cái chum gạo lớn, âm thanh rất khàn, dường như là
miệng đang bị cái gì đó lèn chặt.

Gã Chu mập càng phiền hơn, bước đến cạnh chum gỡ bỏ vật nặng đè lên đó ra, lầu
bầu mắng: “Khóc con mẹ ngươi! Khóc nữa! Khóc nữa lão tử bóp chết mẹ oắt con
ngươi bây giờ!”

Trong chum gạo có một cậu bé khoảng hai ba tuổi, đôi mắt to đen láy đầy nước
mất, miệng bị nhét chặt một mảnh vải bố, hai tay bị trói, chân cũng vậy. Nó
kinh khủng nhìn gã Chu mập.

Gã Chu mập đưa ngón tay to bè chỉa chỉa lên trán nó: “Cha ngươi hại ta nhà phá
người chết, ta muốn lấy mạng nhóc con ngươi cũng đâu có gì quá độc ác?”

Tiểu hài chớp chớp đôi mắt to đầy nước, muốn khóc nữa nhưng không dám.

Gã Chu mập cúi đầu nhìn, úi chao một tiếng rồi tiếp: “Vốn ra lão tử muốn cho
ngươi chết đói giống như cha ngươi đối với con ta vậy, nhưng mà mạng ngươi
thật là lớn, bỏ đói cả một ngày một đêm rồi, không đói chết cũng khát chết
chứ, không ngờ oắt con ngươi không sao cả!” Ngẫm nghĩ một chút, gã tự bảo:
“Như vậy không biết bao giờ mới bỏ cho ngươi chết đói chết khát được. Nếu như
lão cha quỷ của ngươi tìm đến quả là không hay, hay là thẳng thừng đeo đá vào
người quẳng ngươi xuống sông dìm chết cho rồi!”

Gã đưa tay vào trong chum, xách đứa bé kéo ra ngoài, cột vào cổ một sợi dây,
rồi cúi đầu tìm kiếm vật nặng xung quanh.

Chính vào lúc này, chợt ngoài cửa có tiếng động cực lớn, bụi bay mù mịt, nhưng
cửa không bị đẩy ra, vì Chu bàn tử đã dùng một cây cài cửa ngăn lại từ phía
bên trong.

Tiếp theo đó, cửa lớn lại vang lên tiếng va đập cực mạnh, phanh một tiếng, nó
cuối cùng cũng bị phá vỡ ra, một đám bộ khoái toàn thân ướt nhèm cầm đao xông
vào, nhìn thấy gã Chu mập đang dùng lực túm cổ đứa bé, đều cả kinh dừng phắt
lại.

Đi sát sau đó là Cảnh tri châu, rồi Dương Thu Trì cùng Tống Vân Nhi và các
thiếp thân hộ vệ che dù bước vào, theo họ vào phòng còn có lý chánh của vùng
này.

Cảnh tri châu vừa nhìn thấy đứa bé trong tay gã Chu mập, đã cả kinh hô lên:
“Con trai ta!”

Đứa bé nhìn thấy Cảnh tri châu, tuy miệng còn bị nhét mảnh bố dày nhưng vẫn
chi chi nha nha gọi không thành lời.

Cảnh tri châu nhìn gã Chu mập, cả kinh quát hỏi: “Chu lợn? Quả nhiên là ngươi!
Vì sao ngươi lại muốn bắt cóc con trai ta?”

Gã Chu mập cười lạnh mấy tiếng: “Tri châu đại nhân, thật hiếm khi ngài còn nhớ
tới tên mập tôi đây, tôi không chết có phải là vượt ngoài ý liệu của ngài?”

Dương Thu Trì vừa nhìn tình hình này lòng đã trầm xuống. Hắn đã đoán được hung
thủ sẽ giết hài tử, do thời gian khẩn bách, cho nên không thể kịp chế định kế
hoạch chi tiết để giải cứu con tin, và cũng không kịp nhận định rõ tình hình
và cách bố trí bên trong phòng, chỉ đành quyết định dùng cột gỗ phá cửa, ý đồ
đột nhiên tập kích, khống chế gã Chu mập.

Không ngờ gã Chu đã dùng một cây chèn cửa rất chắc để chèn cửa lớn, nên trong
lần phá cửa đầu cửa không bị vỡ, giúp cho gã Chu mập có thời gian cầm đao bắt
em bé khống chế làm con tin. Nhưng dù sao cũng may là họ đã kịp thời xông vào
phòng, nếu không chờ thêm chút nữa, gã Chu mập sẽ đeo vật nặng vào em bé quẳng
xuống Vũ Dương hà.

Dù sao thì hiện giờ em bé vẫn sống và bình an.

Cảnh tri châu vội nói: “Có chuyện gì từ từ thương lượng, ngươi bỏ tiểu hài ra
trước!”

“Hắc hắc, ngươi bảo ta bỏ ra là ta bỏ hay sao?” Gã Chu mập đưa đao bén cứa vào
cổ tiểu hài, cổ đứa bé lập tức bắn máu.

Gã nhìn quanh, bọn bộ khoái đã nhanh chóng vây bịt ngoài cửa sổ, không còn
cách gì nhảy xuống Vũ Dương hà thoát đi. Gã ôm chặt em bé, đao bén đặt sát cổ
nó, lùi vài bước về phía sát cửa số, xốc lại đao bảo: “Các ngươi không được
động, nếu không hay chờ thu thây công tử của Tri châu đại nhân đi!”

Các bộ khoái sợ đánh chuột vỡ đồ, cầm chặt đao kiếm nhưng không dám bước lên.

Gã Chu mập nhanh chóng liếc mắt nhìn ra Vũ Dương hà, thấy trên sông có mấy con
thuyền chỉ chở toàn bộ khoái mang toàn đao kiếm, lòng trùng xuống, quay đầu
lại trừng mắt hận thù nhìn Cảnh tri châu: “Các ngươi tránh ra, nếu không ta
giết con chó con này của ngươi!”

Dương Thu Trì nói: “Ngươi sẽ không giết nó đâu, ít nhất là hiện giờ không thể,
vì nếu giết nó, ngươi sẽ lấy cái gì uy hiếp chúng ta?”

Gã Chu mập ngẩn người, rồi rống lên: “Các ngươi không tin thì thử coi?” Lưỡi
đao trong tay gã lại ép khẩn, cứa vào cổ hài tử. Hài tử chỉ ú ớ được hai
tiếng, do bị nhét chặt miệng nên không kêu khóc được gì.

Gã Chu túm chặt nó, bước ngang hai bước, trốn vào trong góc, trong tình trạng
khẩn trương này càng ho mạnh hơn, không ngừng nhổ ra từng búng đàm đặc, nhưng
đao trong tay thì chẳng rời cổ em bé một li nào.

Lòng Dương Thu Trì trầm xuống, tên mập này thật cơ trí, vừa rồi y ở cạnh cửa
sổ còn có thể nghĩ biện pháp chế phục y từ bên ngoài, nhưng hiện giờ y đã rời
khỏi đó, đao trong tay lại đặt trên chỗ yếu hại của em bé, cho dù dùng ám khí
giết được y, nhưng trước khi chết y chỉ cần cứa một cái cũng tiêu đời con tin.
Hiện giờ cách tốt nhất là phải lôi kéo sự chú ý của y sang hướng khác, rồi mới
nghĩ biện pháp khác.

Dương Thu Trì bảo: “Ngươi đừng kích động! Có chuyện gì chúng ta cứ thương
lượng, ta cho bọn chúng lui ra ngoài, chúng ta từ từ nói, có được không?” Nói
xong, liền lệnh cho bộ khoái lùi ra hết, ngay cả sáu thiếp thân hộ vệ của bản
thân cùng cho lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Cảnh tri châu, Dương Thu
Trì và Tống Vân Nhi.

Trong phòng chớp mắt đã ít đi rất nhiều người, chỉ còn lại hai vị quan và một
tiểu cô nương, đều tay không tấc sắt, khiến cho gã Chu mập yên tâm hơn một
chút. Y thấy Dương Thu Trì chỉ huy mọi chuyện ở đây, dường như chức quan còn
to hơn so với Cảnh tri châu, nên nghi hoặc hỏi: “Ngươi là ai?”

Lời lẽ cùa Dương Thu Trì rất hòa hoãn: “Ta là đồng tri tân nhiệm của Trấn Viễn
châu, kiêm tri huyện huyện Thanh Khê. Ta tên là Dương Thu Trì.” Dừng lại một
chút, hắn tiếp: “Ngươi trốn ở đây đích xác là rất ẩn bí, nhưng ngươi không kỳ
quái là vì sao chúng ta là tìm được ngươi hay sao?”

Dương Thu Trì buộc phải tìm cách dẫn sự chú ý của y đi chỗ khác, tìm kiếm cơ
hội.

Hiện giờ uy hiếp đã giảm, gã Chu mập không còn khẩn trương nữa, gã đối với vấn
đề này cũng rất hiếu kỳ, cho nên hít hơi khò khè hai tiếng giống như kéo ống
bể, rồi nhìn chằm chằm vào Dương Thu Trì, hỏi: “Là ngươi phát hiện rồi tìm ra
ta?”

“Đúng.”

“Ta có chỗ nào sơ hở chứ?”

“Bệnh hen suyễn của ngươi!” Dương Thu Trì nhất mực mỉm cười.

Nói đến hen suyễn, tên mập lập tức không kèm được ho lên hai tiếng, cổ họng
kéo rột rột một hổi, rồi húc hắc vài tiếng nữa, khặc ra trên đất một đống đờm
xanh lè.

Tuy nhiên, mũi đao bén trên tay y vẫn kề sát cổ hài tử, không lộ sơ hở nào.

Dương Thu Trì cúi đầu nhìn đống đờm trên mặt đất, thấy trong đó có dướm tia
máu, liền thân thiết bảo: “Ta căn cứ vào đống đàm ngươi để lại ở Thanh Long
động lúc ngươi lén bắt tiểu công tử của tri châu đại nhân đi mà tìm được
ngươi… bệnh suyễn của ngươi thật nghiêm trọng.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.