Dương Thu Trì nhìn lên quần áo trên người Triệu phán quan, cười đáp: “Cái này
không khó đoán, từ Trấn Viễn châu đến Thanh Khê huyện, đường đi những nửa
ngày, sáng sớm mà ngươi vội vội vàng vàng tới đây, người đầy bụi đất, mặt
không thèm rửa, trên giày còn dấu bàn đạp của ngựa – đó chính là dấu hiệu
trường đồ bạt thiệp lưu lại, nếu như không có chuyện gì khẩn cấp, ngươi sao
lại vội vội vàng vàng để mặt mũi như vậy bái kiến thượng ti?”
Triệu phán quan phủi phủi bụi trên người, áy náy nói: “Đích xác là hạ quan quá
gấp, hạ quan thất lễ rồi, thỉnh đồng tri đại nhân thứ tội!”
Dương Thu Trì gật gật đầu, nói tiếp: “Nếu quả là công vụ, cho dù có khẩn hơn
chăng nữa cũng đã có hỏa tốc bát bách lý, chẳng lẽ một phán quan có thể chạy
nhanh hơn bát bách lý hỏa tốc hay sao? Thế mà ngươi cứ đi, tự nhiên là vì
chuyện riêng rồi.”
Triệu phán quan cười: “Dương đại nhân phân tích quả thật như tận mắt thấy
vậy.”
Dương Thu Trì nói tiếp: “Nếu là chuyện của hạ quan khác hay là hương thân, chỉ
sợ không cần động đến vị phán quan thất phẩm đường đường như ông phải đi suốt
đêm. Do đó, ở Trấn Viễn châu ngoại trừ tri châu đại nhân ra, ta thật không
nghĩ sẽ còn ai có thể khiến phán quan đại nhân ông lao nhọc như vậy.”
Triệu phán quan càng cả kinh, buột miệng tán: “Đồng tri đại nhân quả nhiên cao
minh, chính là tri châu đại nhân phái hạ quan đến đây.”
“Tri châu đại nhân phái phán quan đại nhân đến đây không phải vì công vụ, tính
đi tính lại có lẽ là do chút bản lãnh phá án của ta được tri châu đại nhân
nhìn trúng mà thôi, ắt là muốn ta đến giúp phá án. Chuyện này đối với tri châu
đại nhân khá trọng yếu, lo ta sẽ không đi, còn bản thân ông ấy thì không thể
tách ra được, cho nên chỉ có phán quan ông là thích hợp nhất, và chuyện ở nhà
của tri châu đại nhân nhất định không nhỏ.”
Triệu phán quan vốn cho Dương Thu Trì là mèo mù vớ cá rán, hiện giờ xem ra có
điểm nghe danh không bằng mắt thấy rồi, thậm chí gặp mặt còn hơn cả nghe danh.
Y đứng dậy cung kính thi lễ: “Đúng vậy, tiểu thiếu gia của tri châu Cảnh đại
nhân đã bị bắt cóc, lưu lại 1 tờ giấy nhỏ ghi 'Phụ trái tử hoàn”. Tri châu đại
nhân lo cho tiểu thiếu gia có gì đó bất trắc, đặc mệnh hạ quan đến cung thỉnh
ngài đến phá án.”
Dương Thu Trì gật gật đầu, chuyển thân ra lệnh cho cân ban trưởng tùy Thường
Phúc chuẩn bị ngựa.
Triệu phán quan mừng rỡ: “Dương đại nhân sẽ đi chứ?”
“Ta thân là Trấn Viễn châu đồng tri, là phó quan cho tri châu đại nhân, chuyện
này là chuyện nghĩa bất khả từ!”
Rất nhanh sau đó, ngựa đã chuẩn bị xong. Dương Thu Trì cũng nhân chút thời
gian này trở vào nội nha đem chuyện nói lại cho Tống Tình nghe. Tống Tình hay
Dương Thu Trì phải đi xa lo chuyện, chỉ còn biết dặn dò hắn cẩn thận. Tống Vân
Nhi vốn là thiếp thân bảo tiêu kèm luôn cái đuôi, đương nhiên sẽ theo hắn.
Chuẩn bị xong xuôi, Dương Thu Trì dẫn theo Tống Vân Nhi và Nam Cung Hùng cùng
các thiếp thân hộ vệ, cân ban trưởng tùy Thường Phúc và Kim sư gia, có cả tiểu
hắc cẩu theo cùng xuất phát đến Trấn Viễn châu.
Sau giờ ngọ, mọi người đã đến nơi.
Tri châu Cảnh đại nhân hay tin đã ra cửa nha môn nghênh tiếp.
Triệu phán quan dẫn kiến xong, Dương Thu Trì thấy Cảnh tri châu khoảng năm
chục tuổi, đầu tóc đã hơi chuyển màu trắng, chòm râu dê mọc lỏm chòm, giữa hai
mày hiện nếp nhăn u sầu, mặt dẫu cười nhưng rõ ràng là cố gượng do không muốn
thất lễ, rõ ràng làm quan thật khó a! Dương Thu Trì vội bước lên cúi người làm
lễ: “Hạ quan Dương Thu Trì, tham kiến tri châu Cảnh đại nhân!”
Cảnh tri châu cũng vội vã hoàn lễ: “Dương đại nhân quá khách khí rồi, được
biết ngài nhận chức đồng tri của trấn Viễn châu, ta đã sớm chờ mong được
gặp…”
Dương Thu Trì ngắt ngang lời ông ta: “Tri châu đại nhân, chúng ta phá án trước
đi thôi, sau khi tìm được lệnh công tử xong rồi, nhưng chuyện khác từ từ nói.”
Cảnh tri châu không bị mất mặt và cũng cảm kích vô cùng, xá dài nói: “Đa tạ
Dương đại nhân, nhất thiết đều mong nhờ Dương đại nhân.” Nói xong, ông ta
nghênh tiến Dương Thu Trì vào trong nha môn của mình.
Dương Thu Trì tuy còn chưa chính thức thượng nhiệm, không ngờ là Cảnh tri châu
đã sửa chữa nội nha của đồng tri ngay trong đêm, cho nên đã trực tiếp đưa hắn
vào giới thiệu luôn.
Trấn Viễn Châu là thiên niên cổ trấn, tự nhiên so vói Thanh Khê huyện hương
cùng thủy tận tốt đẹp hơn nhiều. Cho nên, nha môn này rất có khí thế, tuy
không so được với nha môn tri phủ của Ninh Quốc phủ, nhưng có thể nói là ngang
ngửa với huyện nha Quảng Đức huyện.
Dương Thu Trì chẳng thể tham quan nội nha của mình làm gì, vừa dẫn kiến xong
là bắt đầu tra án.
Bà mụ sau khi được đưa vào đã quỳ mọp xuống kể lể sự tình đã qua.
Dương Thu Trì nghe xong hỏi: “Lúc tiểu thiếu gia không thấy đâu, ngươi và hầu
nam Lưu Song Hỉ đang làm gì?”
“Chúng, chúng tôi ngồi trên hòn giả sơn nhìn ngư dân đánh cá ở Vũ Dương hà.”
“Các ngươi không chú ý đến người khác sao?”
“Không, không chú ý đến.” Bà mụ ấp úng trả lời.
Dương Thu Trì nhìn bà vú chằm chằm, sau đó bảo: “Đi, chúng ta đến hiện trường
ở Thanh Long động xem qua coi có manh mối gì không.”
Mọi người cùng đến đạo quan Thanh Long động.
Tuy gọi là Thanh Long động, kỳ thật chỉ là một quần kiến trúc có phong cách
của nho (nho giáo), thích (đạo phật), đạo (đạo giáo, đạo lão), phía trên có
một cái đình trăm gian vẽ cảnh đánh bắt cá ở Vũ Dương hà, đền đài sắp bày theo
mẫu hình hải sơn lộc. Báo điện hùng vĩ cao ráo, đài cao hành lang uốn khúc,
phía sau là một vách núi cao đầy dây leo xanh mướt, đằng sau số cổ thụ um tùm
ẩn hiện của một sơn động.
Hạc chủ đạo quan Thanh Long động biết tri châu đại nhân cùng các thuộc hạ đến
tra án, cũng biết tiểu công tử của tri châu bị bắt trong khu do mình quản, cho
nên lo sợ vô cùng, dẫn theo các lão đạo sĩ ra sơn môn nghênh tiếp.
Bây giờ đã qua chánh ngọ, thấy bầu trời đầy mây đen kéo tới phía này, thấp
trầm giống như muốn phù lấy đỉnh núi, tiếng ì ầm không ngừng vang lên ở trời
xa.
Mặt Cảnh tri châu sậm sì như mây đen trên trời. Con trai của ông ta mất tích ở
đây, lòng giận vô cùng, không thèm lý gì Không Linh tử, phất tay áo lên trên
núi. Không Linh tử chỉ còn biết lo sợ đi theo sau.
Sau khi xuyên qua Lữ tổ điện, quan âm điện, Trung vô thiện viện đến Lão quân
điện, trên đó nữa chỉ là những tảng quái thạch trống trơn, không có đình đài
cũng không có cây cối, một lớp phủ mỏng không đủ che ánh thái dương lại có màu
đỏ, cho nên nhìn nóng bức vô cùng.Dương Thu Trì chuyển thân hỏi mụ vú và hầu
nam Lưu Song Hỉ: “Hai ngươi lúc đó đang ở đâu?”
Mụ vú lén nhìn Lưu Song Hỉ, song chỉ vào một khối đá xanh cực to phía trước
mặt: “Ở đó.”
“Lúc đó tiểu thiếu gia ở đâu?” Dương Thu Trì hỏi tiếp, dừng lại một chút rồi
bổ sung: “Ta cảnh cáo các ngươi cần phải nói thật ra, chuyện này quan hệ đến
vấn đề có tìm được tiểu thiếu gia hay không, không được làm hỏng cơ hội tìm
thấy thiếu gia, các ngươi sẽ khó chạy khỏi trách nhiệm!”
Bà vú run rẩy, không dám giấu, chỉ vào một khối đá to ở xa xa: “Lúc đó tiểu
thiếu gia ở đằng kia.”
Dương Thu Trì nhìn vào thạch bản đó, hừ lạnh: “Như vậy thì không đúng rồi, hai
ngươi ngồi trên tàng đá xanh kia, tiểu thiếu gia ở trên thạch bản, chính là
trong tầm mắt của các ngươi, chỉ xa mấy bộ, có người ẵm tiểu thiếu gia đi, các
ngươi sao lại không thấy được?”
Mụ vú cúi đầu đáp: “Chúng tôi…. chúng tôi nhìn ngư thuyền phía dưới đánh cá
đến mải mê..”
“Như vậy càng không đúng nữa!” Dương Thu Trì bước đến cạnh hòn giả sơn nhìn
xuống, lạnh lùng nói: “Các ngươi muốn nhìn thuyền đánh bắt cá, ở quan âm điện
bên dưới không nhìn rõ hơn hay sao? Vì sao lại chạy lên trên này, nơi này ngay
cả người cũng không nhìn rõ, nhìn gì được cá chứ?”
“Tôi… tôi nói sai rồi… chúng tôi lên đây hóng mát, nơi này gió lớn mát
rượi, cho nên lên trên này…”
“Mát lắm sao?” Dương Thu Trì ngẩng đầu nhìn lên trên, thấy đỏ lòm nóng bức,
“Nơi này chẳng có cái cây, toàn là đá, ngồi một hồi là mồ hôi đầy đầu, làm sao
hóng mát chứ? Ngươi muốn hóng mát, sao lại không ẵm tiểu thiếu gia xuống dưới
điện bên dưới hoặc là dưới gốc cây, chạy lên trên này làm cái gì?”
“Chúng tôi… chúng tôi….” Mụ vú ấp úng không biết trả lời như thế nào.
“Vừa rồi lúc lên đây chúng ta đã thấy, người đến Thanh long động này hóng mát
đều tập trung ở Trung Nguyên thiền viên. Nơi đó có đại thụ, đất đai rộng rãi,
gió thổi từng trận rất thoải mái, còn nơi này thì cao, ai lại đổ mổ hôi trán
ván mồ hôi đầu leo lên trên này hóng mát? Các ngươi rõ ràng là có vấn đề!”
Cảnh tri châu đã nghe lời khai của mụ vú, đột nhiên đại nộ: “Nhất định là tiện
nhân này cùng Lưu Song Hỉ làm trò bắt cóc con trai ta. Người đâu, mau bắt đôi
cẩu nô tài này lại, hỏi cho ra lẽ!”
Dạ! Bọn bộ khoái phía sau dạ rang, kéo rốc lên bắt người.
Mụ vú và Lưu Song Hỉ hoảng sợ quỳ mọp xuống, kêu ca oan uổng.
Dương Thu Trì phẩy phẩy tay, ngăn các bộ khoái lại, hỏi mụ vú: “Ngươi còn
không chịu khai, e rằng sẽ bị đại hình chăm sóc!”
Mụ vú hoảng loạn khai ngay: “Tôi nói, tôi nói.” Nhìn về phía Lưu Song Hỉ một
cái, ả ta tiếp: 'Hai chúng tôi lên trên này … là vì nơi này không có người,
chúng tôi để tiểu thiếu gia lên trên thạch bản đó, trốn ra đằng sau sơn
động… gần gũi với nhau… ai ngờ xong xuôi ra ngoài thì đã không thấy tiểu
thiếu gia đâu nữa…”
Cảnh tri châu bước vụt lên đá vào mỗi người một cước, mắng: “Đôi cẩu nam nữ
các ngươi! Chờ ta làm xong chuyện này rồi, sẽ thu thập các ngươi cho đáng!”
Hai người lại luôn miệng xin tha.
Dương Thu Trì hiện giờ không rảnh, cẩn thận tránh né những chỗ có thể để lại
dấu vết trên đất, từ từ tiến đến bên thạch bàn đã đặt tiểu thiếu gia ở đó,
phát hiện ở trên mặt đất có một khối đàm khô, nhưng dựa vào ngoại hình mà xét,
thì mới được nhổ gần đây.
Hòn giả sơn này ở phía sau Lão quân điện, do không có cây, trong ngày nóng bức
thế này chỉ có vú em và người hầu nam lên chứ khó có ai khác, khối đàm này rất
có thể là do kẻ bắt cóc lưu lại.
Dương Thu Trì lấy mẫu khối đàm, đem về chuẩn bị kiểm tra.