Cảnh tri châu làm quan nhiều năm, sao lại không biết phân lượng trong lời nói
này, đã sớm nghĩ cách nịnh nọt kết thân với Dương Thu Trì, chỉ là vô duyên
chưa được gặp. Hơn nữa, lần trước trong án sai đối với Vương điển sứ, vốn là
sự sai lầm của ông ta, làm sao có thể trách được người khác. Rất may là Dương
Thu Trì có thể dưới đao tha người, giữ lại được mạng của Vân Lăng, chứ nếu
không đã chém lầm người rồi, thì cái mũ ô sa trên đầu lão nhất định là không
giữ được, chứ không phái chỉ đánh đòn nát đít hay mất chút ít tiền là có thể
kết thúc mọi chuyện đâu.
Nhưng Triệu phán quan không biết nội tình bên trong, còn lại theo hướng ngược
lại mà nịnh nọt loạn cả lên, không ngờ đã sờ trúng vào đuôi ngựa!
Cảnh tri châu trầm mặt: “Triệu đại nhân, không được nói loạn!”
Triệu phán quan sửng người, vội vã cung thân thưa: “Dạ, ti chức thất ngôn
rồi.”
Cảnh tri châu muốn mượn điểm này thức tỉnh Triệu phán quan và các thuộc hạ,
hương thân bên dưới, để tránh khỏi phải đắc tội Dương Thu Trì, liên lụy đến
ông ta, nên nghiêm mặt nói với Triệu phán quan: “Dương đại nhân là tri huyện
huyện Thanh Khê, chánh thất phẩm, hiện giờ lại là đồng tri của bốn châu, tụng
lục phẩm, cấp quan đã trên cả ngươi. Ông ta tuy hiện giờ còn kiêm nghiệm tri
huyện huyện Thanh Khê, không có thời gian đến châu này thượng nhiệm, nhưng dù
gì cũng đã là thượng của ngươi, sao có thể vô lễ như thế được!”
Triệu phán quan lúc này mới biết mình đã vuốt mông ngựa sai, vội vã cúi đầu
luôn miệng nói là lỡ lời, lần sau không dám nữa. Tuy vậy, trong lòng ông ta
thì phiền muộn, không biết vì sao cảnh tri châu lại bảo hộ Dương Thu Trì như
vậy, dù gì hắn cũng là quan phó của châu này, lại còn khiến cho Cảnh tri châu
bị xử phạt nữa.
Cảnh tri châu nói tiếp: 'Dương đại nhân vừa đến Thanh Khê huyện vậy, làm sao
có thể dùng từ đại loại như mèo mù… để hình dung, nếu để bổn quan nghe được
nữa, nhất định sẽ trách phạt thật nặng.
“Dạ dạ dạ, ti chức biết tội rồi!” Cảnh tri châu trước đây nhất mực đối với
người ôn hòa, quan tâm lo lắng cho thuộc hạ. Triệu phán quan trước giờ chưa
từng thấy tri châu đại nhân nghiêm giọng la mắng thuộc hạ như thế, cho nên sợ
đến nỗi toát đầy mồ hôi trán.
Điều này không những khiến Triệu phán quan, mà cả các thuộc hạ cùng hương thân
đều biết vị Thanh Khê tri huyện kiêm tri châu đồng tri Dương đại nhân ở trong
lòng Cảnh đại nhân có vị trí như thế nào, đều đoán được quan hệ của hai người,
cho nên bắt đầu nghiên cứu làm cách nào để làm quen đả thông quan hệ.
Cảnh tri châu nói tiếp: “Những ngày trước, Dương đại nhân lại phá thêm án sát
nhân tại am ni cô trên Nhất Chỉ phong. Hồ Quảng đề hình án sát sứ Thi đại nhân
còn hạ lệnh đem những án liên quan đến các vụ giết người chặt thây liên hoàn
giao cho Dương đại nhân phá, cho thấy Thi đại nhân coi trọng Dương đại nhân
như thế nào. Thỉnh ông ta đến giúp bổn quan phá giải án này, chính là tuyển
chọn thượng sách.”
Triệu phán quan vừa rồi nói lời không phải, bị mắng rát mặt, nhưng da mặt cũng
dày, nắm bắt cơ hội rất nhanh, lập tức đứng lên thưa: “Ti chức nguyện thế đại
nhân đi trong đêm đến Thanh Khê huyện cung thỉnh Dương đại nhân đến phá án!”
——–o0o——–
Huyện nha Thanh Khê huyện, Trấn Viễn châu. Trời vừa mông lung sáng, Dương Thu
Trì đã cùng Tống Vân Nhi ra hậu hoa viên trong nội nha luyện công.
Đêm ấy sau khi giao đàm với Hồng Lăng, Dương Thu Trì không thể không đối diện
với một vấn đề nghiêm trọng: đó là làm sao an bày thê thiếp của mình đều chịu
ơn mưa móc công bình, ai ai cũng vừa ý.
Hiện giờ Dương Thu Trì chính thức có một vợ hai thiếp: vợ là Phùng Tiểu Tuyết,
thiếp là Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình, còn có thông phòng đại nha hoàn Hồng Lăng,
một địch bốn. Hắn hiện chỉ ngoài hai mươi, như vậy còn chưa kể cái gì, nhưng
sau này già đi một chút, thành tích dĩ nhiên giảm thiểu thì làm sao đây? Bốn
cô vợ này đều còn là thiếu nữ xuân sắc, sau này tới tuổi họ như hổ như lang,
trong khi đó sức khỏe hắn suy giảm, thì chỉ sợ có tâm mà không có lực thôi.
Ngoại trừ bốn cô này, còn có Bạch Tố Mai ba năm sau sẽ rước về, vậy là 1 đối
5, đó là còn chưa kể tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền ngoài mặt và trong lòng đều
biểu hiện mong chờ hắn lâm hạnh! lại còn có Tống Vân Nhi đối với hắn nhất mực
tình thâm, và Liễu Nhược Băng khiến lòng hắn áy náy không biết ngày nào sẽ
quay về. Nếu tính hết tất cả thì là một đối tám rồi!
Những nữ tử này đều mặt đẹp như hoa, hắn muốn khắc chế bản thân cũng vô cùng
khó. Hơn nữa, bọn họ năm ngày một vòng đã là quá ủy khuất rồi, nếu đến lúc hắn
lực bất tòng tâm, chẳng còn sức bạt núi phá rừng nữa thì quả là rất không phải
với các nàng.
Cho nên, ngay sáng hôm sau, Dương Thu Trì đã hạ quyết tâm học tập phương pháp
làm thân thể khỏe mạnh với chỗ Tống Vân Nhi.
Dương Thu Trì vừa đề xuất chuyện này, Tống Vân Nhi cao hứng đáp ứng ngay, kéo
tay hắn ra hậu hoa viên, muốn dạy hắn từ những bước cơ bản trước, như là làm
cách nào đứng theo mã bộ, dạng chân, xoay lưng, hạ eo v..v… Dương Thu Trì
nghe mà đầu to như cái đấu, vội vã nói bản thân không muốn học võ công, mà là
muốn học nội công, mục tiêu chỉ là làm sao cho kim thương bất đảo, khiến cho
tiểu đệ đệ lúc nào cũng hành động theo lời chỉ huy của đại ca ca.
Dương Thu Trì giấu giấu diếm diếm, vòng vo tam quốc một hồi cũng khiến Tống
Vân Nhi hiểu ý, khiến cho nàng đỏ hồng cả hai má, trợn mắt nhìn hắn giận dỗi,
rồi bỏ hắn ở đó bỏ chạy về phòng.
Hôm đó Dương Thu Trì kiếm cớ tìm Tống Vân Nhi nói chuyện, nhung nàng chẳng
thèm lý gì tới hắn. Nhưng sáng sớm hôm sau, nàng lại gọi hắn dậy, bảo đi luyện
công. Dương Thu Trì mừng rỡ, biết Tống Vân Nhi nhất định là nghĩ thông, dù gì
sau này nàng cũng là tiểu thiếp của hắn, phải đối diện với vấn đề này. Nếu như
phải luyện, thì luyện sớm hơn một chút rõ ràng hay hơn luyện trễ!
Tống Vân Nhi thẹn thùng dạy hắn một pho nội công. Dương Thu Trì là người thông
minh, học rất nhanh, nên luyện tập được mấy ngày đã thấy công hiệu, khiến cho
Tống Tình, Hồng Lăng đêm đêm đầu bù tóc rối, mặt mày rũ rượi đi muốn không
nổi. Một mình Tống Tình không thể ngăn chống thế công của hắn, nên cho dù
chẳng có tháng cũng phải kêu gọi sự trợ giúp của Hồng Lăng, hai vị giai nhân
đều hoan hỉ vô cùng.
Dương Thu Trì đương nhiên càng dương dương đắc ý, đối với Tống Vân Nhi vừa cảm
kích vừa áy náy, vì để cho một người con gái thầm yêu mình dạy mình cách làm
thế nào để đối phó các cô gái khác, thì rõ ràng là rất không phải với cô ta.
Tống Vân Nhi đương nhiên rất uất ức trong lòng, nhưng cũng cam tâm tình nguyện
dạy cho hắn, nhân vì nàng đích xác có suy nghĩ qua, đại loại cũng là câu “ông
sướng thì bà cùng khen” vậy. Tuy Tống Vân Nhi chưa bao giờ nghe qua những lời
quảng cáo như vậy, nhưng đạo lý bên trong rõ ràng là nàng biết. Vì Dương Thu
Trì, vì hạnh phúc tương lai của nàng, Tống Vân Nhi cuối cùng quyết định nghĩ
biện pháp giúp cho hắn.
Nhưng mà, võ công tâm pháp mà Liễu Nhược Băng dạy cho nàng chẳng có công pháp
nào để luyện tiểu lão nhị! Chỉ có điều, võ công tâm pháp là thứ có thể nắm
vững quy tắc về sự vật gì đó rồi suy luận ra những vật cùng loại, cho nên với
sự thông minh của Tống Vân Nhi, nàng nghiên cứu xoay chuyển suốt đêm cũng đã
chuyển hoán được mục tiêu chăm sóc của pho võ công Liễu Nhược Băng dạy cho
nàng này, rồi dạy cho Dương Thu Trì luyện thử, không ngờ nhất cử thành công.
Tống Vân Nhi lại lo Dương Thu Trì đêm nào cũng mưa mưa gió gió, thân thể không
chịu được, bèn cưỡng bức dạy cho hắn một pho nội công tâm pháp chuyên môn làm
cho thân thể khỏe mạnh. Thứ tâm pháp này có nhiều chỗ tương đồng với pho
trước, mỗi ngay chỉ cần tập luyện một đoạn thời gian là có thể làm cho thần
thanh khí sảng, ăn ngủ đều cải thiện, nên Dương Thu Trì biết là đồ tốt, từ đó
luyện tập rất chuyên cần.
Tống Vân Nhi lại dạy cho hắn một pho quyền pháp và một pho đao pháp. Nhưng mà,
Dương Thu Trì không phải là người thích hợp tập võ, đánh quyền múa đao giống
như quảng bá thể thao vậy, hơn nữa cũng chẳng hứng thú như luyện nội công, ba
ngày đánh cá mà có tới hai ngày phơi lưới rồi. Tống Vân Nhi thấy hắn thật sự
không phải là nhân tài luvện võ, cho nên coi như cho qua, rất may là pho võ
công tâm pháp luyện lâu dần, không nhưng có thể làm cơ thể khỏe mạnh, mà còn
tăng thêm lực khí, cho nên khiến cho hắn đánh đấm chém đao đều rất ra trò, đem
đi thử với các lưu manh đầu đường xó chợ không thành vấn đề nữa.
Tống Vân Nhi dù sao khóc không được mà cười cũng không xong khi nghĩ đến pho
võ công của tuyệt đỉnh cao thủ Liễu Nhược Băng sư phụ này lại bị hắn sử dụng
vào mục đích như vậy.
Sáng sớm ngày hôm đó, khi Dương Thu Trì đang cùng Tống Vân Nhi luyện tập, thổ
nạp luyện công trong hoa viên, rồi múa may pho quyền cước quảng bá thể thao
kia, luyện một vòng đao pháp, cảm thấy thần thanh khí sảng, thì Trương mụ gác
cổng nội nha môn chạy vào báo: “Lão gia, Trấn Viễn châu phán quan là Triệu Lâm
Uyên Triệu đại nhân cầu kiến, đang ở hoa phòng chờ”
“Ạ?”Dương Thu Trì ngạc nhiên, thay quan bào, rồi mang theo cân ban, trưởng tùy
Thường Phúc cùng thiếp thân hộ vệ đi thẳng đến hoa phòng. Chạy vào hoa phòng
trước, cân ban Thường Phúc đứng ngay cửa cao thanh hô khi Dương Thu Trì bước
tới: “Tri huyện Dương đại nhân đến! Nghênh!”
Triệu phán quan nhất mực đứng ở cửa hoa phòng chờ, thấy Dương Thu Trì tiến
vào, bước lên một bước gập người làm lễ: “Hạ quan Triệu Lâm Uyên bái kiến
Dương đồng tri Dương đại nhân”.
Dương Thu Trì nhìn trên nhìn xuống đánh giá Triệu Lâm Uyên, thấy ông ta khoảng
bốn chục tuổi, miệng cười tươi rói, đối với mình lễ tiết rất cung kính, liền
gật gật đầu bảo: “ Thỉnh Triệu đại nhân ngồi”
Triệu Lâm Uyên chờ Dương Thu Trì ngồi trước, mới ngồi nép bên ghế, gật đầu
khom người cười ha ha nói: “Chúng tôi đã sớm biết đồng tri đại nhân ngài phá
án như thần, lòng mong gặp đã lâu nhung chưa có cơ hội, nghe nói lão nhân gia
ngài được cử làm Trấn Viễn châu đồng tri xong, thì từ tri châu Cảnh đại nhân
trở xuống, ai ai cũng đều hân hoan cổ vũ, trông mong lão gia ngài sớm đến nhận
nhiệm sở.”
“Lão nhân gia?” Dương Thu Trì cười ha hả, “Ta còn chưa già đâu mà.”
“Dạ, dạ, hạ quan thất ngôn rồi, đồng tri đại nhân thiếu niên tài tuấn mà đã
làm quan tới hàm lục phẩm, sau này xuất tướng nhập tướng là chuyện đương
nhiên.” Nói xong cười rạng rỡ, ca ngợi luôn mồm.
Trùm bợ đít đây rồi! Dương Thu Trì nghĩ thầm, cười bảo: “Triệu đại nhân quá
khen rồi. Bổn quan được bổ nhiệm làm đồng tri của Trấn Viễn châu xong, vốn cứ
muốn đến nơi nhiệm mệnh xem qua, nhưng có điều sự vụ bận bịu, không nhìn được
chút thời gian rảnh nào, cho nên chưa biến thành hành động, không ngờ các vị
lại đến thăm ta trước, thật là khiến bổn quan xấu hổ quá.”
Triệu phán quan luôn miệng xưng không dám.
Dương Thu Trì lại khách sáo nói: “Triệu phán quan đi đường mệt nhọc, chờ tối
nay bổn quan thiết yến đãi Triệu đại nhân tẩy trần!”
Làm gì có chuyện thượng quan thiết yến mời hạ quan dùng cơm tẩy trần chứ.
Dương Thu Trì nói lời này chẳng qua là một câu khách khí chơi chơi mà thôi,
Triệu phán quan làm gì không biết, vội vã nói không dám, lại luôn miệng nói
lời cảm tạ.
Dương Thu Trì không thích loại nịnh hót này, liền hỏi thẳng: “Triệu đại nhân
đi suốt đêm đến đây, nhất định là trong châu phái sinh đại án gì đó khẩn cấp
rồi phải không? Nếu như ta đoán không lầm, thì ở nhà của tri châu đại nhân đã
xảy ra điều gì đó, cần hạ quan đến giúp đỡ, đúng không?”
Dương Thu Trì phán một câu đã trúng đích, khiến cho Triệu phán quan không khỏi
giật mình cả kinh, lòng thầm tán thán vị Dương đại nhân này quả nhiên danh bất
hư truyền, đáp: “Đúng vậy, đồng tri đại nhân liệu sự như thần, hạ quan bội
phục, bội phục. Nhưng không biết làm sao mà Dương đại nhân đoán được như
vậy?”.
————-o0o———–