Tại tri châu nha môn thuộc Trấn Viễn châu – Hồ Quảng, tri châu Cảnh Phong
Cương Cảnh đại nhân đang làm việc trong thiêm áp phòng.
Châu ở Minh triều có hai loại, gồm thuộc châu và trực lệ châu ( châu trực
thuộc triều đình. Ở thời Minh Thanh bao gồm Bắc Kinh, Thiên An, Hải Nam, 1
phần Sơn Đông…). Thuộc châu có sự đãi ngộ giống như huyện, còn trực lệ châu
thì được đãi ngộ giống như phủ, nhưng phẩm hàm thấp hơn tri phủ. Tri phủ là
quan chánh tứ phẩm, còn tri châu là quan ngũ phẩm.
Lúc này, người gác cổng hoảng loạn chạy vào quỳ xuống thưa: “đại lão gia,
không xong rồi!”
Cảnh tri châu đang cầm một tài liệu thẩm duyệt từ từ, nghe lời này liền không
vui nhướng mắt hỏi người gác: 'Có chuyện gì mà kinh hoàng vậy? Từ từ nói ta
nghe.”
Người gác thở hổn hển một hồi mới đáp: “Tiểu… tiểu thiếu gia không thấy đâu
nữa!”
'Cái gì?” Cảnh tri châu quăng quyển sô trên tay, đứng phắt dậy hỏi. Người gác
vội thưa : “Lão gia, vừa rồi bà mụ nhờ người đưa tin nói tiểu thiếu gia biến
mất rối, các bà mụ đang tìm kiếm xung quanh chỗ mất đó!”
Cảnh tri châu có một thê bốn thiếp, sinh trai sinh gái cả đám, nhưng yêu thích
nhất là đứa con do tiểu thiếp mới sinh được ba tuổi. Hôm nay khí trời đặc biệt
oi bức, bà mụ ẵm tiểu hài Cảnh thiếu gia, dẫn theo người hầu nam tên là Lưu
Song Hỉ đến bên đạo quán Thanh Long động cạnh Vũ Dương hà trong thành để hóng
mát. Không ngờ họ để mất tiểu thiếu gia, tìm kiếm khắp Thanh Long động mà
chẳng có, cho nên mới cuống lên, vừa tìm kiếm xung quanh, vừa nhờ người đưa
tin về báo.
Cảnh tri châu bấy giờ mới hoảng, mang theo người vội vã ngồi kiệu đến đạo quán
Thanh Long động. Vừa hạ kiệu đã thấy bà vú La thị đang ngồi ở bậc đá trước đạo
quán khóc rống lên, còn người hầu nam Lưu Song Hỉ thì mặt mày sầu khổ đứng cúi
đầu bên cạnh.
Cảnh tri châu vội bước lên hỏi: “Có chuyện gì? Tiểu thiếu gia đi đâu rồi”
La thị và Lưu Song Hỉ quỳ sụp xuống đất, dập đầu lia lịa, La thị thưa: “Tiểu
thiếu gia, tiểu thiếu gia không thấy đâu nữa rồi.”
“Làm sao không thấy?”
La thị đáp: 'Vừa rồi tôi và Lưu Song Hỉ ẵm tiểu thiếu gia ra quán hóng gió,
ngồi ở hòn giả sơn trên điện của lão quân, tiểu thiếu gia ở thạch bản ở bên
cạnh. Chúng tôi… chúng tôi mãi mê ngắm phong cảnh bên dưới, khi quay đầu lại
thì tiểu thiếu gia đâu mất rồi. Chúng tôi cho là tiểu thiếu gia chỉ chạy đâu
đó trong sơn động chơi, không ngờ tìm kiếm khắp nơi mà không thấy. Hu hu huh
hu…”
Người hầu nam Lưu Song Hỉ tiếp: “Tiểu nhân và bà vú tìm khắp hòn giả sơn, chỉ
tìm thấy một chiếc giày của tiểu thiếu gia, trong giày còn có một mảnh giấy.”
Nói xong, hắn móc từ trong người ra một chiếc giày đầu hổ của em bé, rồi lấy
từ trong giày ra một mảnh giấy, dâng bằng hai tay cho Cảnh tri châu.
Cảnh tri châu tiếp lấy xem, thấy trên đó có ghi 4 chữ “Phụ trái tử hoàn” ( Cha
thiếu nợ thì con phải trả ) mà trợn mắt điếng người.
Phụ trái tử hoàn? Chẳng lẽ kẻ bắt cóc hài tử cho thù với ta? Cảnh tri châu cố
tìm trong não, làm quan một cõi khẳng định là ít nhiều gì cũng đắc tội với
người, nhưng thù hận thâm sâu cho đến nỗi bắt con trai cùa mình thì Cảnh tri
châu còn chưa nghĩ ra đó là ai.
Bà mụ còn quỳ dưới đất khóc rống. Cảnh tri châu càng thêm phiền loạn, bước tới
đạp ả một cước, khiến cho La thị té lăn ra đất, rồi tức giận mắng: “Con tiện
nhân nhà ngươi! làm mất tiểu thiếu gia rồi mà còn mặt mũi nào ở đó rống như
heo thế kia! Nếu mà không tìm lại được tiểu thiếu gia, ta sẽ lấy mạng của
ngươi thường!'
La thị vội vã quỳ xuống, một mặt vừa khóc một mặt vừa cầu tha mạng, người hầu
nam cũng khổ khổ khẩn cầu.
Cảnh tri châu chuyển thân nhìn các gia đinh, người hầu, nha hoàn ở sau lưng,
rống lớn: “Các ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không đi tìm tiểu thiếu gia mau
lên! Tìm không được tiểu thiếu gia, lão tử cho con ngươi biết thế nào là vô
tích sự!”
Bọn gia định vội vã đáp ứng, chạy khắp nơi tìm kiếm.
Cảnh tri châu ngồi kiệu về nha môn, không còn lòng nào làm việc, trở vào thẳng
trong nội nha.
Mấy thê thiếp của ông ta đã biết được tin tức, ở trong nội nha khóc la thành
một đoàn, đặc biệt là tiểu thiếp nhỏ nhất Vương Vũ Phỉ Vương thị, cũng là mẹ
của tiểu thiếu gia, đã khóc chết lên chết xuống.
Tiểu thiếu gia có thể nói là bảo bối của Vương thị, là thứ để đảm bảo nàng ta
được sủng ái. Hiện giờ trong Cảnh gia, nàng ta muốn gió có gió muốn mưa có mưa
đều là do xuất phát từ hài tử này. Một khi hài tử không còn nữa, thì địa vị
của nàng ta cũng không còn. Hơn nữa, mẫu tử tình thâm, con thơ mất rồi sao mà
không khóc trời khóc đất cho được.
Cảnh tri châu ngồi trong phòng khách nội nha thở dài. Nha môn xảy ra chuyện
lớn như vậy, dường như tất cả mọi người đều ra ngoài trợ giúp kiếm tìm. Nhưng
mà, hết đợt này đến đợt khác người đi rồi trở về với nỗi thất vọng tràn trề.
Tìm kiếm suốt cả ngày, tung tích của tiểu thiếu gia vẫn biền biệt.
Đêm đã khuya, trong phòng khách nội nha đầy chặt toàn là người. Tin tiểu công
tử của trưởng quan thủ tịch Tri châu đại nhân của Trấn Viễn châu bị người ta
bắt cóc nhanh chóng lan truyền khắp thành như ôn dịch. Phán quan, lại mục, ty
lại sáu phòng và hương thân trong thành đều đến thăm viếng. Cả phòng đầy người
đều thở dài than vắn, hoặc mắng nhiếc tên tội phạm bắt cóc đáng muôn chết hoặc
an ủi tri châu đại nhân bớt buồn phiền, nghĩ hết biện pháp để nhanh chóng giải
cứu công tử trở về.
Nói đến giải cứu, Cảnh tri châu thở dài: “Làm cách nào giải cứu? Tên bắt cóc
này không để lại tin yêu cầu tiền tài, cũng không nêu điều kiện, ai…! Từ
mảnh giấy ghi lại mà xét, chỉ sợ hài tử…. chỉ sợ hài tử khó tránh khỏi đại
nạn rồi.”
Trấn Viễn phán quan Triệu Lâm Uyên đang hầu kế bên vỗ đùi thưa: “Trên mảnh
giấy kẻ bắt cóc ghi lại cái gì là “Phụ Trái Tử Hoàn”, mọi người đều biết, tri
châu đại nhân của chúng ta làm quan rất thanh liêm, thương dân như con, có bao
giờ gây ra món nợ tình oan trái nào đâu? Thế thì kết thâm cừu đại hận với
người từ bao giờ thế? Theo ta nghĩ, rõ ràng đây là kẻ bắt cóc bày đặt bày
điều, muốn hỗn hào đánh lạc hướng thôi.”
Mọi người đua nhau gật đầu tán đồng.
Triệu phán quan rất đắc ý, nói tiếp: “Do đó, tên bắt cóc bắt hài tử này nói
cho cùng thì cũng vì tiền! Theo ta thấy, y sớm muộn gì cùng đề xuất điều kiện,
chúng ta yên tâm chờ thử coi y đề xuất điều kiện gì. Bất quản là đòi bao nhiêu
tiền, vì sự bình an của tiểu thiếu gia, chúng ta cứ đáp ứng là được. Mọi người
cùng chung tay gom góp chuộc tiểu thiếu gia trở về!”
Chúng nhân nghe lời trần từ của Triệu phán quan, đều cảm thấy y trượng nghĩa
thập phần, hèn gì Tri châu đại nhân coi y là tâm phúc, cho nên cũng đua nhau
tán đồng.
Cảnh tri châu thở dài: “Đúng a, bổn quan suy nghĩ suốt cả ngày nhưng chẳng
hiểu rốt cuộc đã đắc tội với ai mà họ lại muốn bắt con trai ta. Xem ra, rất có
khả năng như lời của Triệu phán quan nói, người này làm vậy có thể là vì tiền
tài.”
Lại mục Lý Bân thưa: “Ti chức ngu kiến, người này lưu lại giấy nếu như đã ghi
như vậy, chỉ sợ khả năng vì tiền tài hơi nhỏ, mục đích có thể là vẫn để báo
cừu. Cho nên, nếu để chậm thêm một ngày thì sinh mệnh của tiểu thiếu gia thêm
một phần nguy hiểm. Chúng ta chẳng nên ngồi chờ như thế, mà nên chủ động xuất
kích, nghĩ hết biện pháp bắt giữ tên bắt cóc này”
Triệu phán quan nghe lại mục phản bác quan điểm của ông ta, lòng đã không vui,
lại nghe y đề cập đến chuyện chủ động xuất kích bắt người, liền xì một cái
cười hỏi: “Cái này còn cần ngươi nói sao? Ai không muốn phá án chứ? Ai có thể
nhịn được cái tức này chứ”.
“Dạ dạ, ti chức thất ngôn rồi.” Lý lại mục sợ hãi đáp.
Lại mục chỉ thuộc tụng cửu phẩm (Chú: Về quan chế thì chia ra chánh với tụng,
chức tụng cũng giống như chức phó), là cấp thấp nhất trong phẩm trật, quan nào
cũng có thể khi phụ chèn ép. Phán quan là tụng thất phẩm, cho nên nói chuyện
với y không cần khách khí gì, và lại mục chỉ còn biết nhịn nhục nuốt hận vào
lòng.
Cảnh tri châu ngược lại lại nghe ra trong lời này có ý khác, lòng ông ta lo
lắng cho con, từ tờ giấy lưu lại của kẻ bắt cóc đó chỉ sợ con trai hung đa cát
thiểu, không sợ chỉ sợ vạn nhất, lỡ khi kẻ bắt cóc muốn giết hài từ báo thù,
thì quả thật thêm một ngày thì nguy hiểm hơn một phần. Nếu như có hi vọng phá
được án này, tìm được lại hài tử, thì cho dù chỉ có một tuyến hi vọng, ông ta
cũng không thể bỏ qua, cho nên vội hỏi: “Lý đại nhân, ngươi có cao kiến gì? Cứ
nói ra đi mọi người cùng tham khảo”
“Dạ, dạ,” Lý lại mục đáp ứng, lén liếc mắt nhìn Triệu phán quan.
Triệu phán quan trừng mắt: “Ngươi nhìn ta làm cái gì? Tri châu đại nhân bảo
ngươi nói, ngươi còn không mau nói ra!”
“dạ, dạ,” Lý lại mục hơi bối rối, nhưng dường như thứ bắt nạt này y đã chịu
quen rồi, lên tiếng: “Ti chức nghĩ đến một người có thể là phá được án này,
cứu tiểu thiếu gia ra.”
“Vậy à? Là ai?” Cảnh tri châu phảng phất như nhìn thấy một tia hi vọng.
“Cảnh đại nhân còn nhớ đến án của Vương điển sứ trong thời gian ngắn trước đây
không?”
Án của Vương điển sứ Cảnh tri châu dĩ nhiên nhớ rất rõ, vì chính nó mà ông ta
bị đánh tám chục trượng, phạt bổng lộc một năm, vết thương trên mông hiện giờ
mới vừa lành. Ông ta hỏi: “Ý tứ của Lý dại nhân là…?” Đột nhiên, Cảnh tri
châu nhớ tới một người, lập tức phản ứng ngay, “ngài nói là tri huyện huyện
Thanh Khê phá án sai Vương điển sứ vừa rồi, hiện giờ còn kiêm nhiệm chức đồng
tri của châu ta – Dương Thu Trì Dương đại nhân? Thỉnh ông ta đến giúp phá án
này hay sao?”
“Đúng vậy!” Lý lại mục đáp, “Vị Dương đại nhân này không đơn giản, vừa đến
Thanh Khê huyện đã phá luôn án Vương điển sứ gian sát vợ và em trai vợ của Vân
Lăng con trai Miêu trại chủ rồi vu cáo cho Vân Lăng, thành công hóa giải xung
đột Hán Miêu. Nghe nói hiện giờ Miêu trại chủ vì chuyện này mà coi Dương đại
nhân như một vị bồ tát, cung phụng đủ đầy, gặp người là khen, thấy người là
giảng, hai người đã kết thành mối giao tình như khói với lửa rồi.”
“Miêu dân ở Thanh Khê huyện này không phục vương đạo giáo hóa, đã gây sự loạn
cả, khiến cho đại nhân cứ mãi đau đầu. Hiện giờ Dương đại nhân trị lý an ổn
trật tự, Hán Miêu sống với nhau dung hợp. Xem ra, vị Dương đại nhân này có khả
năng không tầm thường a.”
Triệu phán quan xì một cái cả cười: “Nói cái gì vậy? Khen ngợi y giống như
tung hoa lên để ai nghe vậy? Ngươi đừng có quên chính là vì y mà tri châu đại
nhân của chúng ta mới chịu tám chục trượng không không, còn bị phạt bổng lộc
một năm, một năm đó a! Đủ mua đồ ăn thức uống cho cả nhà ngươi suốt năm năm
đấy!”
Lý lại mục gật đầu lia lịa dạ vâng, không dám cãi tiếng nào.
Triệu phán quan càng đắc ý hơn, cười lạnh bảo: “Y chỉ là một huyện lệnh nho
nhỏ, có bản lãnh gì lớn chứ? Theo ta thấy Dương Thu Trì chẳng qua là mèo mù vớ
phải cá rán, chẳng được tích sự gì lớn. Ngươi tâng bốc hắn như vậy để làm gì?
Ngươi muốn giỡn mặt với tri châu đại nhân sao? Chẳng lẽ ngươi không biết tri
châu đại nhân đang muốn tìm hắn xả khí hận hay sao?”
————–o0o————