Tống tri huyện đã thức dậy rửa ráy xong xuôi, đang ngồi trên một ghế thái sư
trước cửa sổ, tay nâng một chung trà, khạt khạt một cái cho thông cổ rồi từ từ
thưởng thức.
Hôm qua phá được hai đại án, trong đó có một trọng án liên quan đến chuyện mưu
phản, khiến Tống tri huyện cao hứng đến nỗi trằn trọc suốt đêm không ngủ,
nhất mực mơ tưởng đến tương lai tốt đẹp. Làm người mỗi khi vận đến, dù là
thành tường cao vút chắn ngang, cũng không thể cản được con đường hoạn lộ.
Tống tri huyện làm quan ở Quảng Đức huyện này đã lâu năm rồi. Dân tình trong
huyện đơn thuần chất phác, chưa kiếm được món nào ngon đáng để kiếm chác cả,
do đó lòng lão chỉ mong một ngày nào đó có thể thuyên chuyển đến một nơi béo
bở khác. Nếu như có thành tích ưu tú, thậm chí có thể được Lại bộ trực tiếp
thuyên chuyển đến chỗ tốt hơn, không cần tham gia những vụ tuyển chọn ba năm
một lần nữa. Hai kiện án này là do một tay lão lo toan, xem ra, chuyện thăng
quan là không thể tránh khỏi rồi.
Uống nước nhớ người đào giếng, ăn quả nhớ kẻ trồng cây, Tống tri huyện đương
nhiên không quên hai án kiện này của mình được phá như thế nào. Tên tiểu ngỗ
tác ấy quả thật là người có phúc tướng, hôm qua lão đã định tống cổ hắn ra
khỏi cửa, rất may là đã không làm như thế.
Tối hôm qua sau khi thẩm vấn Hồ Tam xong, Kim sư gia tìm gặp riêng Tống tri
huyện, kiến nghị lão nhất định phải lung lạc cho được Dương Thu Trì, nếu không
sẽ ảnh hưởng lớn đến tiền trình tương lai. Tống tri huyện cũng tự có ý tưởng
này, phi thường tán đồng ý kiến của Kim sư gia, nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách
nào hay để lung lạc Dương Thu Trì cả. Kim sư gia còn chỉ ra một chuyện, tuy
nhỏ nhưng nếu nhìn nhận cho đúng, đối với Tống tri huyện mà nói, thì đó lại là
chuyện không nhỏ chút nào. Chuyện này có liên quan đến lúc Tống tri huyện muốn
thả Tạ quả phụ ngày hôm qua.
Án kiện của Tạ quả phụ liên quan đến Kiến Văn đế, là chuyện đương kim hoàng
thượng bận lòng nhất. Cẩm y vệ nhất định sẽ không dễ dàng tin lời báo cáo từ
một phía của lão, nhất định phải điều tra cho rõ ràng mọi thứ. Một khi tra ra,
ngày đó có rất nhiều người ở tại đương trường, bản thân lão rõ ràng là đã tha
cho Tạ quả phụ, rồi tên tiểu ngỗ tác này đã kịp thời ngăn lại, rồi chính vì
hắn phát hiện điều ẩn bí bên trong mới có thể tìm được phong mật tín này.
Chỉ đơn thuần chuyện muốn thả Tạ quả phụ ra mà xét, nếu nhận định cho rõ ràng,
chỉ sợ lão chẳng có công mà còn có tội. Đương kim hoàng thượng là một kẻ lấy
tâm ngoan thủ lạt làm chủ, tuyệt không dung cho quan lại của mình phạm bất cứ
sai sót gì liên quan đến Kiến Văn đế. Chuyện lão muốn tha Tạ quả phụ mà bị bại
lộ, đến lúc đó, chỉ sợ cẩm y vệ sẽ trịnh trọng mời lão lên “uống trà”. Mà thủ
đoạn của cẩm y vệ thì lão biết quá rõ rồi, đừng có nói là con ma con quan
huyện thất phẩm tép cám như lão, cho dù là hầu tước vương hầu ở kinh thành thì
số lượng chết hay chịu khổ trong tay cẩm y vệ đếm mãi không hết. Bọn chúng mà
muốn cho lão chết, thì nhất định sẽ khiến cho lão còn thua con trùng hôi bị
đạp nát nữa. Tất cả cũng tại ả đàn bà hư hỏng đó quấy nhiễu, nên đầu óc lão
mới mê man như thế!
Tống tri huyện cùng Kim sư gia bàn mưu tính kế một hồi, đều cảm thấy chuyện
này nhất định phải lo trước sao cho ổn thỏa, đến lúc đó mọi người khai cùng
một kiểu, cẩm y vệ nhất định sẽ không hay biết. Thủ hạ của lão thì dễ đối phó
rồi, chỉ còn tên tiểu ngỗ tác ấy là có điểm phiền phức. Hôm qua lão còn nghe
hắn còn chửi thẳng lại sư phụ, xem ra, người này không phải là dễ dàng bị
thuần phục. Muốn bịt miệng hắn, nếu không khiến hắn tiếp tục làm việc cho
mình, thì chỉ sợ mất công vô ích mà thôi.
Để tìm được mấu chốt đột phá, Tống tri huyện liền phân phó Cân ban trưởng tùy
ngay trong đêm đi thám thính gia cảnh của Dương Thu Trì. Sau khi có được hồi
báo, Tống tri huyện và Kim sư gia lại hợp kế tìm biện pháp lần nữa.
Hiện giờ, Tống tri huyện đang trầm tư suy nghĩ, thì cô vợ năm tên Mị Nương của
lão tay cầm một cái quạt gấm tròn uyển chuyển bước đến bên cạnh lão, nghiêng
người dựa vào ghế, dùng một giọng nói thỏ thẻ ngọt như đường phèn hỏi: “Lão
gia của thiếp, vẫn còn cảm thấy tuyệt ư? Cao hứng cả đêm vẫn không đủ sao à?”
Dứt lời, liền dùng quạt tròn đánh nhẹ lên người Tống tri huyện (Chú: Theo quy
định của luật pháp cổ, tiểu thiếp trong nhà không được phép gọi chồng là phu
quân, mà phải gọi là lão gia. Tiếng gọi “Phu quân” chỉ có vợ chính thức
(nguyên phối) mới được phép dùng).
Tống tri huyện thấy Mỵ Nương ra đến, liền cười ha ha, kéo tay nàng, bảo nàng
ngồi trên đùi mình.
Nàng Mỵ Nương này là tiểu thiếp thứ năm mà lão mới cưới, năm nay mới mười bảy
tuổi, người thì nhỏ mà gan thì to, không có mánh lới kỹ xảo trong chăn gối
nào là không thành thạo, khiến ông lão đầu râu sáu chục tuổi như Tống trị
huyện nhanh chóng bị vắt cạn khô. Nhưng chuyện này dù sao vẫn khiến Tống tri
huyện cũng khoái chí, nhân sinh sống đến tuổi này thế mà còn có nhuệ khí như
vậy, không khỏi khiến lão cảm thấy rất tự hào. Từ khi cưới được Mỵ Nương, toàn
bộ tinh thần của lão hầu như đặt trên người tiểu yêu tinh này, phảng phất như
lão được quay về thời trai tráng vậy.
Tống tri huyện đưa bàn tay phải khô quắt ra, vuốt nhẹ nhũ phòng cao vút của Mỵ
Nương. Mỵ Nương lách người tránh né: “Lão gia ứ à… đêm qua chàng sờ suốt cả
đêm rồi, vẫn chưa sờ đủ hay sao?”
“Cục, cục cưng nhỏ bé của ta ơi, ta, ta làm sao mà sờ đủ được.” Tống tri huyện
rút tay về, cười híp mắt.
Mỵ nương õng ẹo thân người ép tới lần nữa. Tuổi nàng tuy nhỏ, nhưng công phu
“dục cầm cố túng” chuyên dùng đối phó với nam nhân (Một trong ba mươi sáu
chiêu trong binh pháp Tôn tử, có ý nghĩa vờ tha để bắt thật, lạt mềm buộc
chặt.) thì nàng đã sử dụng đến mức lô hỏa thuần thanh, thành thục lắm rồi.
Nàng cúi người xuống, một nửa thân dựa hẳn vào người Tống tri huyện, thỏ thẻ
hỏi: “Lão gia, tên tiểu ngỗ tác kia lợi hại đến vậy sao?”
“Đúng vậy, một ngày phá liên, liên tiếp hai đại án, toàn là nhờ hắn.” Tống tri
huyện cảm thán, rồi vừa giống như thương lượng với Mỵ Nương, lại như vừa tự
nói với chính mình, “Làm sao ta có thể khiến, khiến hắn làm việc cho ta đây?”
Mị Nương phe phẩy quạt hỏi: “Vậy còn không ổn à? Thưởng cho y thêm ít bạc nữa
thì được chứ gì!”
Tống tri huyện lắc đầu: “Tên, tên tiểu ngỗ tác này không đơn giản, chỉ dựa vào
bạc sợ, sợ vẫn chưa đủ.”
Mỵ Nương hỏi: “Vậy nên làm thế nào bây giờ?”
“Đừng có gấp,” Tống tri huyện cười ha ha tiếp, “Lão gia ta tự nhiên có biện
pháp.”
Lúc này, bên ngoài truyền vào ba tiếng mõ. Sau đó, từ ngoài xa lại truyền đến
những tiếng mõ giống như vậy, điều này biểu đạt đây chính là lúc trưởng quan
rời nội nha ra công đường làm việc, thông tri cho các nha môn thư lại lập tức
nghênh tiếp.
Tống tri huyện đứng dậy, chỉnh lại quan phục trước tấm kính bằng đồng, rồi
bước ra khỏi phòng.
Cân ban trưởng tùy đã đứng chờ sẵn ở cửa, thấy lão gia bước ra liền vội vã
cung thân thi lễ.
“Cha! Cha thức dậy rồi!” Tống Vân Nhi giống như tiểu yến tử bay tới bên cạnh
Tống tri huyện, “Cha, con với mẹ đều khen món thịt hổ Dương ngỗ tác mang đến
tối qua, thật là tuyệt!”
Tối qua Dương Thu Trì nhờ Cao bằng khách sạn đem một đùi hổ làm mấy món thật
ngon mang đến nha môn, cả nhà Tống tri huyện cùng quây quần thưởng thức, tấm
tắc khen.
“Cái đó đương nhiên, thịt, thịt hổ mà không ngon, thì, thì thịt gì mới ngon
chứ a?” Tống tri huyện hiền từ nhìn con gái của mình. Mấy tiểu thiếp đều sinh
con trai cho lão, duy chỉ có vợ chính là sinh được một cô con gái. Của hiếm là
của quý, Tống trị huyện đặc biệt yêu thương cô con gái này, để lại bọn con
trai lại hết ở quê nhà, chỉ mang theo đứa con gái này cùng mình đến Quảng Đức
huyện nhậm chức.
Tống Vân Nhi từ nhỏ đã được nuông chiều, lại cùng các ca ca đệ đệ ở chung một
chỗ chơi đùa ẩu đả từ nhỏ, nên tính cách chẳng khác gì con trai.
“Cha, con đi tìm Dương ngỗ tác chơi, được không?” Tống Vân Nhi là thiên kim
của huyện thái lão gia của Quảng Đức huyện, ngày thường những người khác gặp
nàng đều phải cung cung kính kính. Hôm qua, khi gặp Dương Thu Trì, hắn căn bản
chẳng coi nàng ra gì, nhưng ngược lại lại khiến cho Tống Vân Nhi vô cùng hứng
thú. Đến khi Dương Thu Trì phá liên tiếp hai án, càng khiến cho Tống Vân Nhi
khâm phục đến rạp đầu xuống đất. Ngày hôm nay, mới vừa sáng đã xin cha cho đi
tìm Dương ngỗ tác chơi.
Tống tri huyện cũng đang chuẩn bị cử người đi gọi Dương Thu Trì đến nha môn
gặp mặt nói chuyện, chính lúc Tống Vân Nhi muốn đi, bèn nói: “Được a, cha đang
muốn gặp Dương ngỗ tác, con đến kêu hắn đến đây, cha có chuyện nhờ hắn.”
“Được! Con thay cha đi gọi hắn! Nhưng mà, xong việc rồi thì cho con chơi với
hắn nghe!”
“Nói gì thế!” Tống tri huyện cười nói, “Con, con là một tiểu cô nương mà lại
tìm một nam nhân lớn tuổi chơi, có, có gì đáng chơi chứ?”
“Cha đừng quản! Dù gì thì con cũng muốn đi chơi một chỗ với hắn! Được không
à…!” Tống Vân Nhi giữ chặt tay Tống tri huyện, lắc lắc liên tục.
“Được được được! Chỉ cần không có chuyện công, con, con cứ mặc tình tìm hắn
chơi! Vậy, vậy được chưa?”
“Dạ…!” Tống Vân Nhi cao hứng dạ một tiếng dài, rồi như con chim nhỏ phóng đi
mất.