“Thiếp đi lấy nước rửa chân cho chàng, chàng ngồi yên nha.” Phùng Tiểu Tuyết
nhẹ đỡ Dương Thu Trì ngồi vững lại, khẽ khàng bảo.
Dương Thu Trì gật đầu, nỗ lực coi như nàng không có cái bớt đen nơi má, tủm
tỉm nhìn nàng cười.
Phùng Tiểu Tuyết thấy Dương Thu Trì ngồi lại rất vững, thần sắc khôi phục vẻ
tự nhiên như thường, không lắc lư nghiêng ngả như vừa rồi nữa liền cảm thấy
yên tâm. Nàng chuyển người rời khỏi phòng, lát sau mang vào một bồn nước nóng
đặt cạnh giường rồi cúi xuống cởi hài cho Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì cúi xuống đỡ vai Phùng Tiểu Tuyết lên, bảo: “Tiểu Tuyết, tự ta
rửa được mà.”
“Một người làm việc nhà quan như chàng sao lại làm mấy chuyện nhỏ này được, để
Tiểu Tuyết giúp chàng rửa chân.”
Khi Dương Thu Trì cúi người, ít nhiều cảm thấy đầu choáng váng, xem ra bình
rượu Thiêu đao tử đó thập phần lợi hại. Vì thế, hắn chỉ còn biết ngồi im để
cho Phùng Tiểu Tuyết giúp rửa chân cho tử tế, rồi dùng vải bố lau khô cho hắn,
mang bộ đồ vải bông treo gần cửa sổ cho Dương Thu Trì thay. Xong xuôi mọi
chuyện, nàng lại mang bồn nước ra ngoài, cầm một hồ trà cùng hai cái ly lên,
thưa với Dương mẫu: “Mẹ, ngủ thôi, con thổi đèn nha.”
Dương mẫu đã nằm xuống cái phản ở phòng ngoài, chỉ ừ một tiếng. Phùng Tiểu
Tuyết chốt chặt cửa ngoài, thổi tắt đèn rồi bước vào phòng, đặt bình trà lên
đầu bờ tường thấp cạnh giường, nói với Dương Thu Trì: “Phu quân, chàng uống
rượu nhiều như vậy, khuya nhất định sẽ khát nước. Nước trà thiếp đặt ở đây
nghe.” Sau đó nàng lại lấy cái đặt dầu trên bàn đem lại đặt đầu tường, lấy gối
bày ra, trải chăn quét giường.
Dương Thu Trì thấy Phùng Tiểu Tuyết nhanh nhẹn cần mẫn như vậy, lòng vui sướng
vô cùng. Hắn bình thường rất lười, lười tắm, lười thay y phục, lười mắc mùng,
lười ăn cơm, lười động đậy… Những ngày nghỉ ngơi, hắn chỉ biết nằm một chỗ
coi phim suốt ngày. Hiện giờ có một cô vợ ngoan hiền tháo vát như vậy, ít ra
về khoảng sinh hoạt cũng có người lo toan, không còn phiền lòng nghĩ ngợi nữa.
Phùng Tiểu Tuyết chỉnh lý giường ngủ xong, đến bên cạnh Dương Thu Trì, đưa tay
giúp hắn cởi y phục. Dương Thu Trì cười nói: “Cái này thì để ta làm cho, nàng
mệt rồi, cởi đồ ngủ đi.”
Phùng Tiểu Tuyết hiện vẻ thẹn thùng, khe khẽ gật đầu, quay người lại, từ từ
tháo dây buộc váy áo, lộ ra bờ vai và cái lưng trắng như tuyết. Nàng lại cúi
xuống, cởi phắt áo váy, chỉ còn lại tiết y và tiết khố màu hồng nhạt. Trong
tiết y màu hồng ấy có một cái bạch lăng (Chú: Bạch lăng: dây vài màu trắng,
dùng để nâng đỡ ngực của phụ nữ ngày xưa, có tác dụng như áo ngực bây giờ)
quấn quanh ngực.
Dương Thu Trì nhìn mà cảm thấy cổ họng khô hốc, phải nuốt nước miếng đánh ực
một cái, rồi cảm giác mình có chút thất thái, liền nhẹ ho khẽ một tiếng.
Phùng Tiểu Tuyết dường như biết phu quân đang nhìn mình từ phía sau, nghe vậy
cười híc híc hai tiếng, có hơi ngập ngừng, rồi cũng vòng tay ra sau, nhè nhẹ
cởi bỏ cái hồ điệp kết (dây buộc theo hình cánh bướm, nơ) của tiết y màu hồng.
Tiết y vì thế mà rớt xuống trước ngực của Phùng Tiểu Tuyết.
Dương Thu Trì cảm giác bộ não của mình mông lung toàn sao, giống như đang đi
gặp Thái Bạch Kim Tinh vậy. Hắn lại gian nan nuốt ực thêm một miệng đầy nước
bọt nữa.
Phùng Tiểu Tuyết nghe phu quân phát ra âm thanh đó, vừa ngượng vừa buồn cười,
lòng thầm nghĩ phu quân hôm nay sao ấy. Trong dĩ vãng, mỗi khi phu quân của
nàng muốn thì lập tức như một con hổ phóng ào tới, xé áo xé quần rồi thô bạo
dày vò nàng. Hôm nay chàng ngoài chuyện ngồi đó ngu ngu khờ khờ mà nuốt nước
bọt, còn thì chẳng có động tĩnh nào khác cả.
Phùng Tiểu Tuyết hơi xoay lại, đưa tay cởi sợi bạch lăng đang buộc chặt gò
ngực ra. Một đôi nhũ phòng vừa tròn vừa căng như hai con thỏ bạch rung rinh
xuất hiện. Một chút nhũ đầu màu hồng phấn hiện thân như lén đưa con mắt thơ
ngây nhìn Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì lập tức cảm giác máu huyết chạy ngược lên đỉnh đầu. Ngoại trừ
nhìn thấy thân thể nữ nhân trong các phim người lớn mà hắn lén coi trên mạng,
hoặc những thi thể nữ nhân ít nhiều đã sình thối khi hắn giải phẫu, thì đây là
lần đầu tiên hắn chân chân thật thật nhìn gò ngực căng tròn của một nữ nhân
bình thường. Tuy chỉ có thể nhìn được nửa ngực của nàng, nhưng cũng đủ làm cho
máu huyết toàn thân hắn sôi trào.
Dương Thu Trì đứng dậy, bước lại sau lưng Phùng Tiểu Tuyết, hơi hơi do dự,
nhưng rồi cũng lấy đủ dũng khí ôm lấy người nàng. Chỉ có điều, hắn vẫn còn
không đủ dũng khí đưa hai tay đặt lên nhũ phòng của nàng, mới chỉ dám giữ nhẹ
bờ eo. Phùng Tiểu Tuyết có da thịt mềm mại, sờ vào tay có thể cảm giác được
như có cái gì đang lưu động.
Phùng Tiểu Tuyết lúc này đã cởi nội khố, Dương Thu Trì áp sát vào bờ mông tròn
trịa căng vung của nàng, cảm thấy phản ứng sinh lý dâng lên như làn sóng thủy
triều. Hắn cố hết sức khắc chế bản thân, khẽ rời khỏi bờ mông chắc nịch của
nàng.
Nàng cảm thấy hai bàn tay của phu quân ôm nhẹ bờ eo mình đang khe khẽ run,
liền biết tâm ý của chàng. Nàng và phu quân đã kết hôn được bốn năm, sớm đã
hết rồi những tháng ngày kích tình vồ vập. Nhưng không hiểu sao, đêm nay nàng
lại cảm thấy phu quân có cái gì đó rất đặc biệt. Nàng nhẹ nhàng xoay thân hình
trần trụi lại, hai tay ôm chặt eo của Dương Thu Trì, hơi ngượng ngập hỏi: “Có
cần thiếp giúp chàng cởi y phục không?”
Dương Thu Trì lắc đầu.
“Vậy thiếp lên giường trước, chàng cởi mau đi.” Dứt lời, Phùng Tiểu Tuyết khẽ
tránh vòng tay của Dương Thu Trì, người như con li miêu trắng như tuyết chui
vào trong chăn, chỉ chừa lại chút tóc đen dài mượt ló ra ngoài.
Tim Dương Thu Trì đập thình thịch. Hắn tuy đã có vài cô bạn gái, nhưng chưa
kịp nắm tay thì đã bị cái nghề nghiệp của hắn dọa xỉu mất rồi. Do đó, dù hắn
đã trải cả chục mối tình, thế mà chưa bao giờ được ngủ với nữ nhân.
Dương Thu Trì cởi y phục. Hắn cảm thấy cổ khô khốc, liền với tay lấy bình trà
hớp mấy hớp. Sau đó cắn răng cắn lợi thổi tắt đèn rồi chui tọt vào trong mền.
Hiện giờ trời đã giữa thu, trong mền thật ấm. Ánh trăng thanh lạnh chiếu qua
cửa sổ, xuyên đến bên chăn mền. Phùng Tiểu Tuyết nằm xoay lưng lại Dương Thu
Trì, thân thể uốn thành một đường cong vô cùng mỹ lệ.
Dương Thu Trì từ từ đưa tay qua, nhẹ đặt lên eo nàng. Phùng Tiểu Tuyết ư hừ
một tiếng, xoay người lại, rồi giống như con mèo nhỏ rúc vào lòng Dương Thu
Trì, một mùi hương nhè nhẹ ngập tràn trong mền ấm.
Dương Thu Trì nhẹ vuốt ve sống lưng nhẵn bóng của nàng, cố gắng đối kháng lại
vẻ dụ hoặc vô cùng vô tận ấy.
Cho dù là trên mặt của Tiểu Tuyết có vết bớt đen to, phá hỏng vẻ đẹp của
nàng, nhưng màn đêm đã che lấp hết mọi thứ. Trong thế giới của xúc giác, nàng
hiện giờ là nữ thần hoàn mỹ. Nàng biết phu quân muốn làm gì. Nàng đã đụng chạm
tới nơi cần phải chạm, nhẹ nhàng vuốt ve.
Dương Thu Trì đưa một cánh tay đến cổ của Phùng Tiểu Tuyết. Nàng vô cùng ngoan
ngoãn cất đầu lên, để cho phu quân xuyên cánh tay qua vai, kéo sát nàng vào
người chàng.
Nàng ôn nhu nép chặt vào bờ ngực rắn chắc của trượng phu, cánh tay nhỏ nhắn
khẽ vuốt ve eo lưng của chàng. Phu quân hiện tại của nàng đã tốt hơn dĩ vãng
gấp trăm nghìn lần. Nàng ngẩng đầu nhìn phu quân, không còn điều gì bất mãn
nữa. Phùng Tiểu Tuyết nhắm chặt mắt lại, ôm chặt phu quân, phảng phất như sợ
chàng biến mất.
Dương Thu Trì dùng một tay ôm chặt Phùng Tiểu Tuyết, do dự một hồi, rồi cũng
từ từ đưa tay còn lại lần đến gò nhũ phòng mịn màng đầy đặn của nàng.
Phùng Tiểu Tuyết khẽ nhích người, hơi rời xa thân thể của phu quân một chút,
dường như muốn bàn tay của phu quân hoạt động thuận lợi hơn.
Bàn tay của Dương Thu Trì nhẹ chạm vào nhũ phòng tròn trịa của Phùng Tiểu
Tuyết, dục vọng lại dâng trào như lửa cháy sóng dâng. Hắn không dám động đậy,
sợ bản thân bị thiêu cháy trong luồng lửa đỏ dập dồn ấy.
Chờ một chốc nữa, Dương Thu Trì hít sâu một hơi, lần các ngón tay từ rìa ngực
của Phùng Tiểu Tuyết lên trên, cuối cùng cũng ấp trọn đỉnh Vu sơn.
Hình bán cầu cao vòi vọi, mịn màng, chắc nịch, nhũ đầu như búp anh đào…
Dương Thu Trì khẽ vò nắn, thân thể đã sớm hoành đao lập mã, đứng trên bờ vực
bị hỏa thiêu tới nơi.
Phùng Tiểu Tuyết phát xuất một tiếng rên say người, thân thể ép sát vào người
Dương Thu Trì, khe khẽ uốn éo, bàn tay nhỏ nhắn trượt từ ngực xuống bụng dưới,
điêu luyện thổi khúc xuân tiêu.
Cuối cùng, Dương Thu Trì cũng phóng người lên yên ngựa, đâm thẳng vào bờ vực
dục vọng trầm trầm vô biên vô tế ấy.
Đêm đó, Dương Thu Trì không biết mệt mỏi là gì, quất ngựa vung gươm. Phùng
Tiểu Tuyết thì như đóa miên hoa mới biết mùa xuân, thiết tha dâng hiến. Hai
người cứ nhất mực oanh đi yến lại, đến trời tờ mờ sáng mới rã rời đi vào giấc
ngủ.
——-o0o——-