“Còn bao nhiêu tiền? Lúc cưới vợ cho con trong nhà còn có cái gì đều gom góp
bán sạch rồi. Sau đó, con còn hại nha hoàn nhà người ta, Hạ gia muốn đưa con
lên quan trị tội, để tránh con khỏi lên quan, bao nhiêu điền địa của nhà chúng
ta phải bán sạch, khuynh gia bại sản mới được tám chục lượng bạc đền bù Hạ
gia. Nếu không hiện giờ chúng ta đâu có khổ như thế này, bây giờ còn có bao
nhiêu tiền đâu!?”
“Vậy hiện giờ chúng ta dựa vào cái gì mà sống? Còn có đất không?”
“Đất? Xảy ra những chuyện sống chết như vậy, đất đai gì đều bán sạch, cha con
cũng vì vậy mà tức chết. Ba người chúng ta vì thế mà rời Dương gia thôn lên
đến huyện thành, mướn mấy mẫu đất trồng rau sống. Bình thường, mẹ cùng vợ con
giúp người ta may vá giặt giũ cũng kiếm được mấy văn đồng tiền, những ngày hụt
ăn thì lão trượng (cha vợ) của con cũng tiếp tế cho ít gạo củi mắm muối gộp
lại cũng sống qua ngày a.”
“Cha vợ của con? Ở đâu cà?” Dương Thu Trì liếc nhìn Phùng Tiểu Tuyết đang bận
rộn trong bếp, hỏi.
Dương mẫu định đáp nhưng lại thôi, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng nói: “Cha
vợ con ở Phùng gia thôn, cũng làm ruộng sinh nhai… Cuộc sống của họ cũng
gian nan lắm.” Cha vợ mà tiếp tế cho con rể, xem ra chuyện này nói cũng hơi
ngượng mồm, nên Dương mẫu mới có dạng như vậy.
Dương Thu Trì an ủi: “Mẹ, mẹ đừng lo, sau này con sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi
gia đình, không để lão trượng cười nữa đâu!”
Dương mẫu miễn cưỡng cười nói: “Vậy thì tốt!” Nhưng trong lòng lại nói: “Sau
này ngươi không gây chuyện nữa là a di đà phật rồi.”
Phùng Tiểu Tuyết chợt nói: “Cơm nước xong xuôi rồi, chúng ta ăn thôi!” Dứt
lời nàng vội dọn cơm lên, Dương Thu Trì định trợ giúp, nhưng bị Phùng Tiểu
Tuyết cười đẩy ngồi xuống.
Cơm bới ra xong, Dương mẫu cầm đũa lên, nhìn thấy Dương Thu Trì vẫn ngồi ngơ
ngẩn bất động nơi đó, liền bảo: “Con à, mau lại ăn đi, cơm ăn nóng mới ngon.”
Dương Thu Trì nhìn quanh bàn: “Sao không có tí rượu nhỉ?”
Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết đưa mắt nhìn nhau, nụ cười trên mặt chợt cứng
lại. Sắc mặt của Phùng Tiểu Tuyết xanh lè. Dương Thu Trì cảm giác rất rõ là
nàng đang khẽ run.
Dương mẫu nói: “Được được được, con ta hôm nay bình an trở về, đáng ra nên
uống chút rượu mừng!” Rồi quay sang nói với Phùng Tiểu Tuyết: “Tiểu Tuyết, con
đi mua một hồ tửu nhanh rồi về!” Rút tiền Dương Thu Trì vừa mới đưa, bà đếm
lấy hơn mười đồng đưa cho Phùng Tiểu Tuyết.
Phùng Tiểu Tuyết ơ hờ vâng dạ một tiếng, đứng lên đi ra sau lấy một cái tửu hồ
lô.
Dương Thu Trì nói: “Để ta đi với nàng, một mình nàng đi không an toàn.”
Phùng Tiểu Tuyết miễn cưỡng cười: “Không quan hệ gì, thiếp quen đường rồi,
chàng ở nhà nói chuyện với mẹ đi.”
Con tiểu hắc nãy giờ cứ nhất mực nằm yên bên cạnh Dương Thu Trì. Hắn vuốt vuốt
đầu nó, bảo: “Nào, hãy để cho Tiểu hắc đi cùng với nàng, cũng coi như có bạn.”
Hắn vỗ vỗ mông con tiểu hắc cẩu, rồi chỉ Phùng Tiểu Tuyết. Con chó mực ấy hiểu
ý của Dương Thu Trì, ngồi bật dậy chạy tới bên cạnh Phùng Tiểu Tuyết ngẩn đầu
nhìn nàng, cái đuôi nhỏ vẫy liên hồi.
Phùng Tiểu Tuyết hơi sợ: “Nó sẽ không cắn thiếp chứ?”
Từ biểu hiện của tiểu hắc cẩu suốt ngày hôm nay mà xét, thì Dương Thu Trì có
thể khẳng định nó có linh tính phi thường, có thể phân biệt được ai là người
thân ai là kẻ địch, liền cười đáp: “Không đâu, nàng là chủ nhân của nó, nó sao
có thể cắn nàng chứ? Ta bảo chứng!”
Phùng Tiểu Tuyết gật gật đầu, mở cửa bước ra ngoài, tiểu hắc cẩu ngúc ngoắc
đuôi theo sát bên nàng.
Dương Thu Trì đóng cửa lại, nói: “Mẹ, nếu biết nhà không còn rượu, vừa rồi
trên đường đi chúng ta nên mua rồi, khỏi để Tiểu Tuyết phải chạy đi mua như
vậy.” Nhớ lại vừa rồi Phùng Tiểu Tuyết hơi run run, hắn tiện thể hỏi: “Mẹ,
dường như Tiểu Tuyết rất sợ con uống rượu phải không?”
Dương mẫu nhìn Dương Thu Trì, thở dài một tiếng: “Ai…! Con à, con không nhớ
gì rồi, trước đây con uống rượu say rồi như phát điên vậy, cứ rượt đánh Tiểu
Tuyết. Do đó vừa rồi Tiểu Tuyết nghe con muốn uống rượu nên mới sợ đến như
vậy.” Ngừng một chút, bà cầm tay Dương Thu Trì khuyên, “Hôm nay con uống rượu
rồi đừng có đánh nó nữa, nó sống với chúng ta đã chịu khổ quá nhiều rồi.”
Trời ạ, tên ngỗ tác chết bầm này uống rượu xong rồi đánh vợ, thiệt không phải
là người mà. Dương Thu Trì vừa bực vừa thẹn, sao mình lại thế vào nhục thể của
một người như vậy chứ, ông trời thiệt là không có mắt mà!
Chẳng mấy chốc sau, cửa phòng bị đẩy bật ra, một đạo hắc ảnh phóng vào. Dương
Thu Trì vừa định coi xem là thứ gì, thì hắc ảnh đã nhào lại cạnh hắn. Thì ra
đó là Tiểu Hắc. Nó chạy vòng quanh Dương Thu Trì, cái đuôi nhỏ ngúc ngoắc loạn
lên, mũi khịt đầy khí. Dương Thu Trì thân mật vuốt đầu nó.
Phùng Tiểu Tuyết cầm hồ lô rượu cũng tiến vào: “Mua hai cân Thiêu đao tử,
chưởng quỹ nói loại rượu này lợi hại lắm, nên uống từ từ.” Nói xong lấy một
cái ly nhỏ rót đưa cho Dương Thu trì.
Dương Thu Trì đưa ly rượu lên mũi ngửi, mùi rượu khá nồng, quả nhiên lợi hại,
bèn nói: “Mẹ, Tiểu Tuyết, hai người cũng nên uống một chút, hôm nay có thịt hổ
mà! Chưa bao giờ ăn qua”
Tiểu Tuyết miễn cưỡng cười: “Phu quân, thiếp không biết uống rượu.”
“Không quan hệ gì, uống một chút, có ta đây không có gì đâu! Phu quân kêu nàng
uống, nàng không uống mà được à?” Phùng Tiểu Tuyết không dám kháng lệnh. Nàng
không biết phu quân hiện giờ chẳng phải là phu quân lúc trước nữa, lòng vẫn
còn nơm nớp lo sợ phu quân uống say xong rồi cái khổ của mình lại bắt đầu tiếp
tục. Nàng im lặng cầm hai ly rượu lên rót cho Dương mẫu và cho bản thân.
Dương Thu Trì nhìn Phùng Tiểu Tuyết rót rượu, thấy điệu bộ lo lắng của nàng,
biết nàng bị những lần đánh đập của ông chồng ngỗ tác trước đây làm cho hoảng
sợ, liền bước đến cạnh nàng, nhẹ giọng bảo: “Tiểu Tuyết, nàng yên tâm, sau này
ta không đánh nàng nữa, không quản là có uống rượu hay không, ta đều sẽ không
làm cái chuyện như súc sinh đó nữa. Ta xin thề!” Nói xong, hắn liền nghiêm túc
giơ cánh tay lên.
Cánh tay đang rót rượu của Phùng Tiểu Tuyết khẽ chao đảo một chút. Nàng giương
mắt nhìn Dương Thu Trì, dường như muốn từ trong mắt hắn tìm xem được bao nhiêu
phần chân thành. Dương Thu Trì ôn nhu nhìn nàng, khe khẽ gật đầu, dường như
muốn biểu thị sự quyết tâm của mình. Nếu như trên mặt Phùng Tiểu Tuyết không
có khối bớt đen đó, quả thật là một người vợ hoàn mỹ. Trong tâm khảm, Dương
Thu Trì bắt đầu yêu thích cô vợ nhỏ nhắn nhu thuận này rồi.
Phùng Tiểu Tuyết cảm thụ sự chân thành của phu quân, ánh mắt liền lộ vẻ vui
mừng, miệng khẽ nở nụ cười ngọt ngào. Nàng khe khẽ gật đầu, cảm kích nhìn phu
quân, rồi cúi đầu rót rượu vào ly.
Dương Thu Trì nâng chung rượu lên: “Mẹ, Tiểu Tuyết, trước giờ con làm đều là
chuyện xấu, sau này con nhất định hối cải, làm người tốt, thỉnh hai người tin
con.” Nói rồi nâng ly uống cạn.
Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết đưa mắt nhìn nhau, lòng vô cùng cao hứng, nâng
ly uống cạn.
Phùng Tiểu Tuyết không biết uống rượu, mới uống vào được một chút cổ họng đã
nóng rần, không tránh khỏi bị sặc ho lên liên tục. Dương Thu Trì vội vã gắp
một miếng thịt hổ ngon lành đưa đến trước miệng nàng, ra ý bón cho nàng. Phùng
Tiểu Tuyết thụ sủng mà kinh, do dự một lúc, má ửng hồng khẽ há miệng ra cắn
một miếng thịt hổ.
Dương Thu Trì không bỏ đũa ra, há lớn miệng, ý tứ bảo Phùng Tiểu Tuyết mở
miệng to ra một chút. Phùng Tiểu Tuyết chỉ còn biết mở to cái miệng anh đào
nhỏ xíu, hắn nhanh chóng đưa đũa bón miếng thịt hổ to vừa vào trong miệng của
nàng. Phùng Tiểu Tuyết từ từ nhai, quay đầu nhìn Dương mẫu đang đưa mắt hiền
từ nhìn mình, má càng lúc càng hồng.
Dương Thu Trì lại gắp bón cho Dương mẫu hai cục thịt hổ, sau đó chọn một cục
có xương định quẳng cho tiểu hắc cẩu. Phùng Tiểu Tuyết vừa nhai cục thịt hổ,
vừa chỉ cục xương trong đũa của Dương Thu Trì, đưa tay lắc lắc, hàm hồ nói
cái gì đó. Dương Thu Trì không hiểu nàng nói gì, bèn hỏi: “Tiểu Tuyết, sao?”
———-o0o————