Phùng Tiểu Tuyết đã để gạo vo xong trên bàn, đang đi qua bỏ thêm củi vào lò,
thấy Dương Thu Trì vỗ đầu bứt tai, vội bước lại nắm tay Dương Thu Trì: “Phu
quân, chàng bị quái phong cuốn đi nên mới sinh bệnh, cái gì cũng quên hết mà.
Từ từ sẽ tốt lên thôi.” Tuy là nói như vậy, nhưng trong tâm lý của nàng lại
mong phu quân đừng có nhớ gì đến khoảng thời gian ăn uống say xỉn rồi về đánh
lão bà lúc trước nữa.
Dương mẫu cũng nói: “Đúng rồi, hài nhi đừng có gấp, mẹ và con từ từ nhớ lại,
sau này sẽ nghĩ ra hết thôi.” Tuy miệng thì nói vậy, nhưng lòng Dương mẫu lại
nghĩ, con trai trước đây trong nhà có thứ nào có giá trị đều đem bán sạch đi
cờ bạc, căn bản chẳng khiến bà yên tâm, hôm nay con trai quay về giống như trở
thành người khác, chẳng những hiếu thuận lại biết nghe lời, lại loáng cái đã
đưa cho mình bao nhiêu là bạc. Trong lòng Dương mẫu thật ra lại hy vọng hài tử
tốt nhất là đừng nhớ những chuyện trước đó nữa, cứ là một đứa con trai ngoan
thế này thì chẳng còn gì tốt hơn nữa.
Dương Thu Trì kéo Phùng Tiểu Tuyết để cho nàng ngồi xuống. Phùng Tiểu Tuyết
biết khối bớt đen trên mặt trái rất dễ sợ, liền ngồi bên trái để Dương Thu Trì
để che nó đi. Nàng muốn như thế phu quân sẽ không thấy nửa bên mặt có bớt đen
của mình nữa.
Quả nhiên, không có bớt đen, nhìn Phùng Tiểu Tuyết thập phần xinh đẹp. Lòng
Dương Thu Trì liền dậy lên một chút nhu tình, nhẹ ôm bờ eo của nàng, nhẹ nhàng
hỏi: “Tiểu Tuyết, mẹ nói chúng ta kết hôn bốn năm rồi, sao nàng cứ mãi không
hoài thai?”
Vừa đề cập đến chuyện này, thần sắc của Phùng Tiểu Tuyết ảm đạm lại ngay, nhẹ
lắc đầu không nói.
Dương mẫu ngồi một bên than: “Ai! Đã tìm nhiều thầy lang xem qua rồi, thuốc
cũng uống nhiều rồi, các miếu Bồ Tát quanh đây cũng đi lễ bái hết rồi, thế mà
không có tin tức gì, Dương gia chúng ta sau này sao đây a! Ai”
Phùng Tiểu Tuyết khẽ đưa mắt nhìn Dương mẫu, rồi cúi đầu, khẽ nói: “Mẹ, chúng
ta chẳng phải đã bàn kỹ rồi sao, chờ có tiền rồi, nạp cho phu quân một người
thiếp, để cho Dương gia truyền tông tiếp đại đó sao?”
Nạp thiếp?! Dương Thu Trì giật mình, nạp thiếp? Nhớ đến những tiểu thiếp trong
phim chuyên nghề hiểu biết lòng người, khôn ngoan xinh đẹp, nhiệt tình như lửa
trên giường, thỏ thẻ ưỡm ờ, vừa nóng bỏng vừa ngoan hiền mà lòng hắn lập tức
dậy sóng.
“Ai…!” Dương mẫu thở một hơi dài , nói: “Nói thì nói như vậy, chứ nhà ta làm
gì có nhiều tiền a?”
Dương Thu Trì tận lực ổn định lại tâm sự trong lòng, giả vờ làm vẻ chẳng có
gì, nói: “Mẹ, vì sao nhất định phải nạp thiếp? Chúng ta xin một đứa con nuôi
chẳng phải là tốt rồi hay sao?”
“Nói bậy!” Dương mẫu trừng mắt, “Con nói cái gì thế? Sao có thể tùy tiện nuôi
con người khác được? Đó là hài tử của người ta, chứ không phải huyết thống của
Dương gia, dù sao thì cũng không phải hương hỏa chính tông a. Chỉ có khi không
còn biện pháp nào nữa mới đành như thế!' Dừng một chút, bà lại nói tiếp, “Con
không phải là không thể sinh! Năm ấy con tư thông với nha hoàn nhà người ta,
người ta đã mang thai con của con hết ba tháng rồi còn gì!”
A? Ta còn là kẻ như thế nữa sao? Dương Thu Trì vô cùng kinh dị, xem ra, bản
thân gã Dương ngỗ tác này chẳng đơn giản tí nào, thậm chí nha hoàn nhà người
ta mà cũng rù quến cho được, còn khiến người ta có bầu bụng to ra nữa, lợi
hại! Dương Thu Trì hỏi: “Vậy sao không để người ta sinh con cho chúng ta vậy?
Như thế chẳng phải chúng ta có hậu nhân rồi sao?”
“Đó chẳng qua cũng là số mệnh a!” Dương mẫu hồi tưởng lại, có chút thương cảm,
kể: “Con chắc là không nhớ được gì, mẹ kể cho con nghe, lúc đó chúng ta không
có tiền để giúp nữ tử đó chuộc thân. Hạ gia cũng không muốn nhượng bộ, thậm
chí còn cố ý làm khó nữ tử đó, hại cho người ta, người ta không có đường
thoát, phải đâm đầu vào giếng tự tận luôn rồi, sau đó được mai táng ở hậu
sơn… Ai…! Một lúc cả hai mạng a!”
“Họ muốn bao nhiêu bạc? Chúng ta có thể mượn mà!” Dương Thu Trì phẫn uất nói.
Dương mẫu nhìn Dương Thu Trì, đau lòng nói: “Nếu lúc đó con có cái tâm như giờ
thì tốt quá.”
“Vậy lúc đó con thế nào?”
“Ai! Coi như xong rồi, nhiều năm rồi, không nên đề cập đến nữa.”
“Mẹ, mẹ nói đi!”
Dương mẫu nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nói cho con trai rõ: “Lúc đó con
hầu như không quan tâm gì nữ hài tử đó. Trong nhà bán hết đồ đạc được chút
ngân lượng định chuộc thân cho nó, con lại lén lấy đi xài loạn hết sạch. Như
vậy còn ai thân thích có thể cho chúng ta mượn tiền chứ?” Nói rồi, bà đưa tay
áo lau mắt đầy lệ.
Dương Thu Trì cúi đầu, dáng vẻ rất thống khổ: “Mẹ, trước đây hài nhi có thực
là dạng người như vậy không? Nếu vậy, sau này hài nhi nhất định học cho tốt,
không để cho lão nhân gia người thương tâm nữa.”
“Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!” Dương mẫu run run cầm tay Dương Thu Trì, mắt đầy
lệ xúc động nói.
Dương Thu Trì nghĩ ngợi một chút, rồi hỏi: “Mẹ, muốn nạp thiếp thì cần bao
nhiêu tiền a?”
Phùng Tiểu Tuyết nghe Dương Thu Trì nói đến chuyện này, thần sắc lại ảm đạm
cúi thấp đầu xuống.
Dương Thu Trì biết rất rõ, cô nàng này rõ ràng là đang ghen. Tuy Dương ngỗ tác
đối với nàng không tốt, nhưng dù gì y cũng là phu quân của nàng. Phu quân muốn
nạp thiếp, thê tử dù có rộng lượng đến đâu đi chăng nữa thì tâm lý cũng không
tránh khỏi khó chịu ít nhiều. Dương Thu Trì ôm chặt eo Tiểu Tuyết, dùng đầu
cụng nhẹ vào đầu nàng.
Phùng Tiểu Tuyết khẽ xoay mặt lại, thoáng nhìn Dương Thu Trì, gượng mỉm cười
rồi cúi đầu xuống tiếp.
Dương mẫu nói: “Khuê nữ không giống nhau, tiền nạp thiếp cũng không giống
nhau. Năm đó Hạ gia yêu cầu ba trăm lượng, bởi vì người ta là hoàng hoa khuê
nữ, lại cố ý làm khó chúng ta. Nếu là những nữ tử khác, thì không cần dùng đến
số tiền nhiều như thế.” Dương mẫu lại thở dài một hơi rồi nói tiếp, “Năm nay
cuộc sống khó khăn, có nhiều nhà không nuôi được con gái, muốn tìm người tốt
có thể giúp vượt qua những ngày tháng khó khăn này cũng là tốt rồi. Những nữ
tử thuộc dạng như thế dù không cần nhiều tiền, nhưng tối thiểu cũng cần đến
năm sáu chục lượng a.”
Năm sáu chục lượng? Vậy bằng năm sáu vạn nhân dân tệ, dùng số tiền này mà cưới
được một cô vợ nhỏ quả thật chẳng mắc. Hắn lại hỏi: “Năm sáu vạn nguyên (Nhân
dân tệ), à không, năm sáu chục lượng bạc là có thể cưới được một hoàng hoa
khuê nữ sao?”
“Con đang mộng mị cái gì đó?” Dương mẫu cười nói, “Năm sáu chục lượng cưới
được tiểu quả phụ đã là không tệ rồi, nhưng dù sao tướng tá cũng hơi khó coi
một chút, giống như năm xưa con cưới Tiểu Tuyết vậy, cũng phải mất tới năm
mươi hai lượng sính lễ.”
Dương Thu Trì cảm giác thân thể của Phùng Tiểu Tuyết hơi run, biết lời vừa rồi
của Dương mẫu làm thương hại nàng, liền nói: “Chúng ta có thể cưới được Tiểu
Tuyết là phúc khí nhà ta. Tiểu Tuyết ôn nhu biết chuyện, lại cần mẫn nhanh
nhẹn, tốn năm trăm lượng cưới về cũng đáng!”
Phùng Tiểu Tuyết nghe Dương Thu Trì nói thế, ngẩng đầu cảm kích nhìn hắn một
cái.
Lúc này, cơm đã sôi ùng ục, Phùng Tiểu Tuyết nhẹ thoát khỏi vòng tay Dương Thu
Trì: “Cơm sắp chín rồi!” Dứt lời nàng đứng lên đến bên bếp mở nắp nồi dùng
đũa khuấy, vừa làm vừa dỏng tai hóng chuyện.
Dương mẫu cũng phát giác lời vừa rồi nói có điểm không ổn, liền phụ họa nói
theo: “Thì vậy! Tiểu Tuyết hiếu thuận vô cùng, nhà ta cưới được nó đúng là
phúc khí. Điều khả tiếc là…”
Dương Thu Trì biết Dương mẫu lại định nói đến chuyện Phùng Tiểu Tuyết không
thể sinh con, bèn nhanh chóng chuyển đề tài: “Mẹ! Không nạp thiếp không được
sao?”
“Đương nhiên không được!” Dương mẫu xụ mặt nói, “Con quên rồi sao, tiết thanh
minh năm rồi chúng ta về quê lão gia để con viếng mồ mả cha, nhưng vì năm đó
con chưa có con cái, Dương gia lão thái gia không cho con vào từ đường tế tổ!
Dương lão thái gia còn nói, nếu con không sinh cho được một đứa con, thì sau
này đừng có mong gì bước vào từ đường của Dương gia nửa bước!”
“Có chuyện nghiêm trọng vậy sao? Sao lại có đạo lý bức người ta sinh con chứ!
Họ khi dễ con không sinh được đứa nào sao? Con quyết định sanh luôn mười đứa
dẫn đến cho họ biết mặt!” Dương Thu Trì giả vờ bi phẫn, kỳ thật trong bụng cao
hứng gần chết!
Thì là vậy, tam thê tứ thiếp là chuyện nam nhân nào chẳng mơ ước, chỉ là không
dám chính miệng nói ra mà thôi. Hiện giờ có hiệu lệnh của “Dương Thị Tổ Tông”,
chính là cái cớ vừa lớn vừa tuyệt diệu, diễm phúc này xem ra hắn được hưởng là
cái chắc rồi! Bụng Dương Thu Trì thì cười hề hề như tặc tử nhưng chẳng dám lộ
ra, cố nặn ra một bô dạng hết cách trên gương mặt.
“Mười đứa? Ai! Nhà chúng ta chỉ cần có tiền để cho con cưới một cô vợ nhỏ,
sinh được một đứa con thì ta đẹp mặt rồi, cũng phải đạo với phụ thân nơi chín
suối của con rồi. Ai…!” Dương mẫu than dài và nói như thế.
—————o0o—————–