Ta chưa chết sao? Ta đang ở nơi nào thế này? Dương Thu Trì ráng sức nhìn ngó
chung quanh, cảm giác đầu như muốn vỡ ra, chỉ biết nằm yên một chỗ.
Một ngọn gió mát thổi tới, quả là sảng khoái. Một làn nước mát chảy vờn nhẹ
qua đầu. Dương Thu Trì mở miệng, một dòng nước suối lành lạnh len lỏi vào đôi
môi khô khốc.
Uống vài ngụm nước suối, Dương Thu Trì cảm thấy lấy lại chút tinh thần, đầu
cũng không còn đau lắm. Mở mắt ra, đập vào mắt hắn chính là triền núi xanh
thẫm, rừng cây xanh tươi rậm rạp. Quả là một phong cảnh tuyệt vời!
Dương Thu Trì cố gắng gượng ngồi dậy, nhìn ngó khắp bốn phía. Bên trái là vách
núi cao hơn mười trượng, núi non trùng điệp, một dòng suối nhỏ từ đó chảy ra.
Bản thân hắn đang ngồi trong lòng con suối đó, nước suối lạnh tanh đã làm ướt
hết quần áo. Gió núi thổi qua, lạnh đến nỗi hắn chợt nổi da gà.
Chỗ này là chỗ nào hắn chưa hề biết, nhưng, rừng cây xum xuê rậm rạp trên dãy
núi kia tố cáo cho hắn rõ, đây tuyệt đối không phải là ở trong cái lốc xoáy
không đáy ấy, cũng không phải là trên thảo nguyên đầy tuyết ở Tây Tạng A Lý
nữa rồi.
Cách đó không xa, chiếc tạp xa giờ giống như một ông lão tuổi về chiều, nằm
dúm dó đáng thương trong đám loạn thạch. Một bánh xe không biết đã văng đi chỗ
nào.
Dương Thu Trì khó nhọc đứng dậy. Hắn cảm thấy không ổn chút nào, liền cúi
đầu nhìn, giật phắt cả mình. Bộ y phục ướt nhẹp trên người không phải của hắn,
lại có hình thức vô cùng cổ quái, dường như chưa từng thấy qua. Đúng rồi, các
phim điện ảnh cổ trang thường xuất hiện những lão bá tánh thường mặc loại quần
áo như thế này: quần nâu áo ngắn, khố dài vừa to vừa rộng, một đôi giày vải đế
bằng. Đầu cũng có vẻ không ổn, hắn đưa tay rờ, cảm thấy đầu mình sao lại có
tóc dài cột thành búi thế này, lại còn có hai cái khăn trên đầu đang bay bay
theo gió.
Thế này là sao thế? Sao ta lại mặc một bộ y phục cổ trang? Kỳ quái thì kỳ
quái, Dương Thu Kỳ chỉ lầm bầm nói một mình, nhưng vẫn lảo đảo đi lại gần bên
chiếc xe. Hắn mở cửa xe ra, bên trong đó loạn tung cả lên, cơ số đạn và cây
súng K49 lên sẵn một viên đạn không thấy đâu. Dương Thụ Trì tìm kiếm khắp nơi,
cuối cùng thấy chúng đang nằm dưới chỗ ngồi của hắn.
Dương Thu Trì lấy súng và bao đạn lên để trên ghế, cảm giác cực kỳ mệt nhọc,
buông mình ngồi xuống, dựa vào lưng ghế trên xe thở dốc. Đột nhiên, hắn sững
người, bởi vì từ chỗ kính chiếu hậu gắn nơi đầu xe, hắn chợt thấy một gương
mặt đầy máu. Trước đây hắn đã từng nhìn thấy những gương mặt khủng khiếp chết
ở trên xa lộ do tai nạn, có lẽ bây giờ chúng chợt kéo về trong não hắn, giống
như tia chớp vậy. Có quỷ!
Hắn vội quay đầu, ở sau lưng không có gì, nhìn phải nhìn trái, cũng không có!
Hắn lại ngẩng đầu, gương mặt đầy máu đó đang lạnh lùng nhìn hắn.
Trong đầu Dương Thu Trì như chợt nổ đánh oành một tiếng, cảm thấy toàn thân
lông tóc đều dựng đứng hẳn lên. Quỷ nhát dù sao thì cũng chỉ thế mà thôi!
Nhưng hiện giờ đang là ban ngày, ánh mặt trời đang chiếu sáng chói lọi, sao
hắn lại gặp quỷ được chứ? Do kinh khủng quá, cổ của Dương Thu Trì như cứng
lại. Tuy nhiên, vốn là một viên pháp y, hắn đã giải phẫu qua không biết bao
nhiêu thi thể, xem ra không nên sợ quỷ mới đúng. Nhưng vì vừa rồi bản thân hắn
vừa kinh qua tử vong, hiện giờ gặp chuyện quái dị thế này, hắn đã biến thành
con chim sợ tên.
Không động đậy được, hắn chỉ biết nhìn trừng trừng vào con người dễ sợ trong
kính đó. Người đó cũng nhìn hắn. Cứ thế mà dằn co một hồi. Cơ thịt trên gương
mặt của Dương Thu Trì tự động giật giật, gương mặt đầy máu của con người xa lạ
trong kính đó cũng giật giật theo. Một ý niệm như chớp lóe lên trong đầu hắn,
con người xa lạ kia có phải là mình?
Hắn chớp chớp mắt, người trong kính cũng chớp theo. Hắn nhe răng cười, lộ ra
hàm răng trắng muốt vô cùng tề chỉnh. Người trong kính cũng đồng dạng như thế,
cũng chìa hàm răng trắng nhởn ra. Dương Thu Trì thở dài một tiếng, người trong
kính không phải là quỷ, mà chính là mình.
Là chính mình? Ý nghĩ này khiến Dương Thu Trì vừa nhẹ nhõm người, chợt tim
quặn lên, đập thình thịch. Con người xa lạ đó sao lại là mình chứ? Gương mặt
của mình sao lại biến thành dạng như thế? Lại còn đầy máu tươi, a….!
Dương Thu Trì chộp lấy kính chiếu hậu, soi phải trái trên dưới, dùng tay áo
lau máu trên mặt, lộ ra bản sắc chân thật. Gương mặt này hoàn toàn xa lạ, một
gương mặt mà hắn chưa từng thấy bao giờ! Đây là ai?
Ta làm sao lại biến thành dạng như thế này? Huyết trên mặt là từ đâu đến vậy?
Dương Thu Trì ngơ ngẩn nhìn chính mình trong gương, một lúc lâu mà chưa phản
ứng được gì. Hắn hồi ức lại tình cảnh đã trải qua trước lúc bị hút vào xoáy
trốt, cảm thấy dường như hồn mình đã lìa khỏi xác rồi. Nếu thế thì hắn đã chết
nhăn răng rồi, làm sao lại sống lại như thế được? Nhớ lại rồi, dường như thấy
có một người nằm thẳng trong một cái ngọc đái màu trắng, bản thân hắn phóng về
phía y, sau đó không biết gì nữa. Cái ngọc đái (thắt lưng) màu trắng kia không
biết có phải là dòng suối nhỏ này không? Người đó khắp người toàn máu, nằm bất
động, nhất định là một cái thi thể. Nói không chừng y đã từ trên vách núi trên
suối đó té ngã xuống đây chết, chẳng lẽ… Nghĩ đến đây, một ý nghĩa quỷ quái
thường có khi đọc tiểu thuyết kinh dị lóe lên trong đầu gã: tá thi hoàn hồn!
Chẳng lẻ hắn đã dùng thân thể của người này để sống lại? Có khả năng người này
sau khi rớt xuống vách núi chết, cũng vừa lúc mình bị cơn trốt khổng lồ đó hút
xuyên qua không gian và thời gian đi đến nơi này, mượn nhờ cái xác của y mà
hoàn hồn sống dậy. Tuy nhiên, chuyện tá thi hoàn hồn trọng đại như thế này
nhất định phải thông qua Diêm La vương phê chuẩn a. Sao bản thân hắn chẳng gặp
tên ngưu đầu mã diện nào thế này? Chẳng lẽ hắn đã uống phải Mạnh Bà thang, cái
gì cũng quên hết rồi sao? Không đúng, bản thân hắn còn nhớ như in mọi chuyện
trước đây, thế chuyện này là cái quái gì thế?
Cúi đầu đánh giá lại bộ y phục cổ đại trên cơ thể mình, hắn tự hỏi chẳng lẽ
mình đã xuyên qua thời gian, tá thi hoàn hồn trở về thế giới cổ đại? Chợt nghĩ
đến trong tiểu thuyết và điện ảnh thường xuất hiện những chuyện đại loại như
thế này, đầu óc Dương Thu Trì lại oành một tiếng, vừa kinh vừa mừng, chẳng lẽ
bản thân hắn lại gặp may như thế sao? Bay một mạch thẳng đến thời cổ đại luôn
sao? Vậy hắn đã đến triều đại nào thế này? Nếu như hắn đến một thời đại chiến
loạn liên miên, chưa gì hết đã bị chém đứt đầu chết nghẻo, hoặc là đến thời
đại hoang tàn đầy thiên tai, bị chết đói thì quả thật là xui xẻo. Cần phải tìm
một người hỏi cho ra lẽ là mình đã đến được triều đại nào mới được!
Bản thân mình mượn thi thể của ai đây? Nhìn bộ đồ đang mặc, rõ ràng không phải
là một vị quan. Trong phim, quan lại thường mặc quan phục, đội mũ ô sa. Hắn
hiện giờ cũng không giống người đọc sách có công danh, vì trí thức cổ đại
thường mặc trường bào, đó là kiến thức từ việc đọc tiểu thuyết của Lỗ Tấn mà
ra. Cũng từ tiểu thuyết đó, hắn còn biết tên Toan tú tài Khổng Ất Kỷ gì đó là
người vừa mặc trường sam vừa đứng uống rượu. Đúng rồi, trong phim tú tài đi
thi thường đội mũ, hai bên lất phất hai cái cánh chuồng. Bản thân hắn tá thi
hoàn hồn vào một thi thể trên đầu có quấn khăn. Tiêu rồi, nhất định là một vị
bá tánh bình thường!
Là người làm ruộng cũng tốt, tìm được đất rồi có thể làm ruộng. Nếu như là một
đầy tớ hoặc thằng chăn trâu thì lại thảm… Cũng có thể là người buôn bán.
Nhưng, nhìn toàn thân bố y thô kệch thế này là biết, không thể nào là một đại
phú thương rồi. Hay là kẻ bán rau bên đường? Hay là một kẻ mới khai trương
tiệm tạp hóa?
Nhưng, cho dù người này có hai mẫu ruộng vườn, hoặc có một tiệm tạp hóa, nhưng
y là ai hắn nào hay biết? Một chút gì để đoán cũng không có, thì làm sao mà
lần mò về ruộng vườn hay tiệm tạp hóa của y chứ? Ý nghĩ cứ xoay vòng vòng
trong đầu hắn: “Nếu tìm được thì sẽ ra sao, vạn nhất người này thiếu một món
nợ kếch xù, hoặc là có một bà vợ vừa xấu vừa ác, cùng mấy đứa nhóc đầu to đói
meo khóc loạn thì mình có thế sống tiếp đời còn lại hay không? Nếu thế thì
chẳng phải là thảm lắm sao?”
(Hết chương 2)