Khi đi qua Cao Bằng khách sạn, Dương Thu Trì nhớ đến cái đùi hổ của mình gửi,
bèn bảo: “Mẹ, tiểu Tuyết, hai người chờ một chút, con vào trong khách sạn lấy
này chút rồi về.”
Dương mẫu vội chụp Dương Thu Trì giữ lại, nói: “Không cần đâu, con à, chỗ này
cái gì cũng mắc. Chúng ta về nhà đi, mẹ và tiểu Tuyết sẽ làm cho con ăn mấy
món ngon mà.”
Dương Thu Trì cười cười đáp: “Mẹ, không phải vậy. Hôm nay con đánh chết một
con hổ, để lại hai cái đùi lão hổ trong khách sạn này, nhờ họ chế biến mấy món
đó mà.”
Vừa nghe con trai nói đánh chết hổ, Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết cùng kinh sợ
nhìn nhau một cái, rồi đưa tay sờ loạn trên trán Dương Thu Trì: “Con bị thương
chỗ nào trên đầu? Để ta coi coi.”
Dương Thu Trì nắm giữ tay hai người lại, nói: “Mẹ, Tiểu Tuyết, con không sao,
hai người đừng có lo mà.”
Trong lúc đang nói, điếm tiểu nhị từ trong khách sạn nghe tiếng đã chạy ra,
vừa thấy Dương Thu Trì, hắn lập tức vui cười hớn hở: “Khách quan ngài đến rồi,
cái món lão hổ cách thủy đã chuẩn bị xong rồi, để tôi gói cho ngài mang về.”
“Cực cho ngươi quá!”
Dương mẫu nghe thế, quả nhiên là có chuyện này thật, bèn bỏ tay con trai ra.
Phùng Tiểu Tuyết ngẩng mặt nhìn Dương Thu Trì, có điểm gì đó sùng bái: “Phu
quân, có thật là huynh đánh chết một con hổ không?”
“Đúng vậy.”
“Huynh dùng cái gì đánh?”
Dương Thu Trì nhìn lên, bị cái bớt đen trên mặt nàng đập ngay vào mắt, lòng
liền cảm thấy không thoải mái tí nào. Hắn không muốn nói chuyện với nàng,
nhưng sợ nàng thương tâm, bèn miễn cưỡng cười đáp: “Sau này sẽ kể cho nàng
nghe a.”
Phùng Tiểu Tuyết phảng phất nhận ra tâm tư của Dương Thu Trì, nụ cười trở nên
gượng gạo, sau đó cúi đầu không dám hỏi nữa.
Dương Thu Trì cũng cảm thấy mình quá đáng, liền nắm lấy tay nàng, giữ chặt
trong hai tay. Bàn tay của Phùng Tiểu Tuyết nhỏ nhắn mềm mại, chỉ có chút da
hơi sần sùi, có lẽ là do làm lụng cực nhọc quá mà ra.
Phùng Tiểu Tuyết thấy trượng phu đối với mình ôn nhu như vậy, liền cao hứng
lên ngay, cũng đưa một tay nữa ra ấp lên tay hắn, ngẩng đầu nhìn trượng phu
của mình, ánh mắt to đen long lanh ánh lệ.
Một chốc sau, điếm tiểu nhị mang ra một cái giỏ. Trong giỏ có một bình sứ to,
chưa đi đến nơi, từ trên nấp đậy hơi hé mở trên đấy đã bốc ra một mùi thịt
thơm lừng, xộc thẳng vào mũi Dương Thu Trì. Cả ngày nay Dương Thu Trì chỉ mới
ăn mấy cái bánh bao, hiện giờ đã đến lúc lên đèn, bụng đã sớm đói meo chẳng
chịu nổi nữa. Hắn ngửi được hương vị thịt hổ, lập tức bụng kêu rồn rột, vội
đưa tay nhấc cái nắp lên xem. Phùng Tiểu Tuyết ở bên cạnh vội dấn tới trước
một bước, bảo: “Phu quân, để thiếp!” Nàng vừa nói, vừa tiếp ấy cái làn từ tay
điếm tiểu nhị.
Dương Thu Trì nói: “Tiểu Tuyết, cái này nặng lắm, hãy để ta mang cho.”
Phùng Tiểu Tuyết nghe lời này, thân người liền rúng động, làn thức ăn suýt
tuột xuống đất. Nàng vội vã lấy hai tay giữ chặt, thở dốc một hồi, dường như
không tin lời Dương Thu Trì, giương mắt ngơ ngẩn nhìn hắn. Một lúc sau, nàng
mới lấy lại tinh thần, nói: “Không có gì, Tiểu Tuyết vẫn mang nổi!”
Dương Thu Trì còn định bước lên giành lấy làn thức ăn, Phùng Tiểu Tuyết vội
khẽ lui một bước, rối rít nói: “Phu quân! Phu quân! Thiếp mang được mà!” Lời
nói của nàng vô cùng kích động, thân người khẽ lắc, một lọn tóc xòa ra trước
trán, che luôn cả mắt.
Chuyện xảy ra Dương đều chứng kiến hết, mắt đột nhiên ướt át, bảo: “Con của
ta…” Nói xong nghẹn lại, không thể tiếp tục được nữa.
Dương Thu Trì có điểm ngạc nhiên, nhìn Dương mẫu, rồi quay sang nhìn Phùng
Tiểu Tuyết, không biết vì sao họ lại phản ứng dữ dội đến như vậy. Bước lên một
bước, hắn nhẹ vuốt lọn tóc lòa xòa trước trán Tiểu Tuyết, lộ ra đôi mắt mênh
mông ánh lệ của nàng. Dương Thu Trì không hiểu nàng vì sao lại rơi lệ, nhẹ
giọng hỏi: “Nàng sao vậy? Không khỏe à?”
Phùng Tiểu Tuyết dùng một tay giữ chặt làn thức ăn, một tay gạt nước mắt, cố
gượng cười nói: “Không có gì, chỉ là, chỉ là phu quân hôm nay đối xử với Tiểu
Tuyết tốt quá, thiếp… thiếp…”
Dương Thu Trì lúc này mới hiểu, thì ra gã ngỗ tác mà mình tá thi hoàn hồn vào
bình thường đối với vợ chẳng ra gì. Hôm nay mình lộ ra cái ý quan tâm chăm
sóc, khiến cho nàng ta thụ sủng mà kinh, nên mới có phản ứng như vậy. Thấy
Phùng Tiểu Tuyết tuy thân thể ốm o, ngoại hình nhu nhược, nhưng mang cái làn
thức ăn có một cái tô thịt hổ to tướng thế này mà xách không thấy có gì cật
lực, liền nghĩ nhất định ngày thường nàng hẳn quen làm mấy chuyện cực nhọc này
quen rồi, do đó không ép chi nữa. Hắn nhẹ vuốt bờ vai gầy ốm của tiểu Tuyết,
bảo: “Vậy khổ cho nàng quá.”
Phùng Tiểu Tuyết lắc lắc đầu, lệ rơi lấp lánh, nhưng lại mỉm cười rất ngọt
ngào.
Điếm tiểu nhị lúc này vẫn còn đứng cạnh bên, nói: “Khách quan, hai cái đùi hổ
của ngài nhiều quá, nếu như nấu hết, tiểu nhân sợ ngài không sao ăn hết, để
hỏng uổng lắm, do đó chỉ nấu một chân hổ, còn một cái vẫn để trong điếm, để
tôi lấy cho ngài.” Dừng lại một chút, hắn nói tiếp: “Nếu ngài cảm thấy không
đủ, thì tiểu nhân lập tức nhờ đại sư ở nhà bếp nấu ngay cho ngài một chân
nữa.”
Dương Thu Trì cười nói: “Đủ rồi đủ rồi, cái tô lớn thịt hổ này, nhà ta ba
người ăn chắc không hết đâu.” Hắn nghĩ một chút, lại nói tiếp: “Như vầy đi,
cái đùi hổ còn lại phiền ngươi nấu cho ngon, rồi mang đến cho Tống tri huyện
dùm ta, được không?”
Điếm tiểu nhị gật đầu cười đáp: “Được chứ, không có vấn đề gì. Tôi sẽ giao cho
nhà bếp làm ngay mấy món. Nấu xong rồi tôi sẽ tự thân mang đến cho tri huyện
lão gia.”
“Nếu vậy thì đa tạ!” Dương Thu Trì mò vào lòng lấy ra hai đồng tiền, đưa cho
điếm tiểu nhị: “Đây là tiền công, ngươi thu lấy đi.”
Điếm tiểu nhị vội xua tay liên tục: “Khách quan ngài quá khách khí rồi, lúc
trưa đã cho tôi hai lượng là đã quá nhiều, giờ nếu tiểu nhân lấy thêm tiền của
ngài nữa, thì quả là không hiểu đạo lý gì!”
Dương Thu Trì cười nói: “Lúc trưa là tiền thưởng, hiện giờ là tiền công, phải
khác nhau chứ! Ngươi giúp ta làm món ngon tuyệt hảo như vậy, tiền công này
phải trả cho ngươi!” Không nhiều lời gì nữa, hắn liền chụp tay điếm tiểu nhị,
nhét hai đồng tiền vào tay y.
Điếm tiểu nhị lại từ chối thêm một lúc nữa, sau thấy mãi không xong, bèn thu
lấy rồi luôn miệng cảm tạ.
Li khai Cao bằng khách sạn, ba người Dương Thu Trì tiếp tục cất bước. Dương
mẫu liếc nhìn Dương Thu Trì, đắn đo một chút, rồi hỏi: “Con à, vừa rồi sao có
chút mà con lại cho điếm tiểu nhị nhiều tiền như vậy a? Hai đồng tiền đó chẳng
phải là hai trăm văn sao, đủ chúng ta chỉ tiêu nửa tháng đấy.” Lời của bà nghe
có vẻ rất đau lòng tiếc của.
Dương Thu Trì cười cười, vừa định trả lời, Phùng Tiểu Tuyết đã nói: “Mẹ, mẹ
đừng để ý, phu quân có thể bình an trở về, chẳng đáng cao hứng sao, chuyện
tiền bạc chúng ta từ từ kiếm.”
“Dù là vậy, nhưng nấu cái món này tiền công giỏi lắm là ba chục văn tiền, còn
hai đồng kia những hai trăm văn a…” Dương mẫu quả vẫn còn đau lòng.
Dương Thu Trì biết có nói nhiều cũng vô ích, liền dừng lại, gọi: “Mẹ!” Con
tiểu hắc cẩu cứ lẽo đẽo theo sau Dương Thu Trì lúc này cũng dừng lại, ngồi
trên đất ngửa cổ nhìn hắn.
Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết ngạc nhiên dừng lại nhìn Dương Thu Trì.
Hắn dùng một tay cầm lấy tay của Dương mẫu, tay còn lại mò vào lòng, rút ra
túi tiền thêu hoa ra, mở miệng túi đổ hết số bạc trong đó vào tay Dương mẫu:
“Mẹ, trong này có mười bảy lượng bạc, mẹ giữ lấy đi.”
Dương mẫu vừa nghe thấy thế liền giật mình cả kinh, vô thức nắm chặt số bạc
trong tay lại, trợn mắt nhìn Dương Thu Trì, rồi quay nhìn Phùng Tiểu Tuyết, từ
từ đưa tay lên, cẩn thận xòe ra, lộ ra vài khối bạc trắng, mượn ánh đèn từ
hàng quán hai bên đường nhìn cho thật kỹ. Phùng Tiểu Tuyết cũng bước lại cúi
đầu nhìn.
——-o0o——-