Nạp Thiếp Ký – Chương 18: Cô vợ trẻ – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 18: Cô vợ trẻ

Dương Thu Trì lúc thường rất thích đọc “Hậu Hắc Học”, biết rõ trong quan
trường, những vị quan trên rất úy kỵ cấp dưới tranh công, cho dù là ngươi có
lập công, thì công lao đó chẳng có quan hệ gì đến quan trên, khi đó nếu biết
đem toàn bộ công lao quy lên người quan, như vậy quan trên mới coi ngươi là
tâm phúc.

Quả nhiên, nghe Dương Thu Trì nói như thế, Tống tri huyện càng cao hứng hơn,
vuốt bộ râu dê tủm tỉm gật đầu cười: “A a a…, các người còn có chuyện gì nữa
không?”

Dương Thu Trì vốn muốn nói vụ án này có khả năng còn có ẩn tình, nhưng theo
bản thân suy đoán hiện giờ, tuyệt không có một dấu vết thực thực tại tại nào,
nói ra có vẻ không ổn. Nghĩ vậy bèn tùy tiện thưa: “Tôi định hỏi lão gia thêm
một chút, Tạ quả phụ kia có phải là đồng mưu với Hồ Tam hay không?”

Đề cập đến Tạ quả phụ, Tống tri huyện càng thêm cao hứng: “Hiện giờ thì không
biết, nhưng mà, giá trị của Tạ quả phụ đó so với án tử này còn cao hơn! Con
đường hoạn lộ tương lai của bổn quan nói không chừng là dựa trên người của phụ
nhân này, ha ha ha!”

Dương Thu Trì thấy Tống tri huyện cao hứng như vậy, xem ra án kiện của Tạ quả
phụ còn lớn hơn án tử. Do đó, hắn không dám hỏi nhiều, yên lặng chờ Tống tri
huyện nói tiếp.

Cười thoải mái một hồi, Tống tri huyện lúc này mới vuốt râu nói: “Ngươi, ngươi
không phải là người ngoài, vậy ta mang, mang sự thật nói cho ngươi biết vậy.”
Xong lão hạ giọng nói tiếp: “Vật tìm được từ trên người Tạ quả phụ đó chính,
chính là một phong thư, và là, là một phong thư mưu phản!”

Dương Thu Trì giật mình. Hắn đương nhiên biết, trong thời cổ đại, mưu phản có
ý nghĩa là như thế nào, biết được người khác mưu phản đi báo cáo có ý nghĩa
gì, hèn chi lão già dê này lại cao hứng như vậy.

Tống tri huyện đắc ý tiếp tục nói: “Phong thư này là, là do Giám sát ngự sử
Diệp Hi Hiền của Kiến Văn(*) trước đây viết cho người khác, nội dung cụ thể
như thế, thế nào thì không thể cho ngươi biết được.” Dừng lại một chút, lão
hơi có chút bồi hồi: “Rất tiếc, người nhận, nhận thư này tên là Đức Càn, chẳng
biết đó là người nào.”

“Kiến Văn đế? Diệp Hi Hiền?” Đối với hai cái tên này, Dương Thu Trì không có
bất cứ khái niệm gì, do đó không tự chủ lập lại lần nữa.

Thấy Dương Thu Trì có vẻ đầy nghi hoặc, Tống tri huyện có điểm hơi ngạc nhiên.
Chẳng lẽ tên tiểu ngỗ tác này lại không biết hai người ấy? Lão tuy nghĩ vậy
nhưng cũng tiện thể giải thích: “Kiến Văn đế chính là hoàng, hoàng thái tôn
của khai, khai quốc hoàng đế Chu Nguyên Chương của Minh triều ta. Sau khi tiên
hoàng trọng bệnh mất, mất đi, y lên kế vị. Rất tiếc y lại trọng, trọng dụng
Diệp Hi Hiền cùng bọn gian thần, làm bại, bại hoại triều cương. Đương kim
hoàng thượng liền khởi, khởi binh thanh tảo nịnh thần, phát động chiến dịch
'Tĩnh Nan', công, công đánh hoàng thành, nhưng sau đó Kiến Văn đế không biết
hạ, hạ lạc nơi nào. Theo truyền thuyết thì đã bị thiêu, thiêu chết. Nhưng
phong thư này đã, đã cho thấy rõ, Kiến Văn không hề, hề chết, đang chuẩn bị
mưu phản, Đông Sơn tái khởi đây!”

Dương Thu Trì lúc này mới hiểu rõ, thì ra Kiến Văn đế là hoàng đế bị lật đổ
trước đây, Diệp Hi Hiền là đại thần của y. Hiện giờ lão Tống tri huyện bắt
được thư tín của họ, đương nhiên giống như bắt được vật chí bảo. Hắn đột nhiên
nghĩ đến một chuyện, liền hỏi: “Một thư tín quan trọng như thế này làm sao rơi
vào tạy Tạ quả phụ được?”

Tống tri huyện lắc đầu: “Ta, ta còn chưa thẩm vấn Tạ quả phụ, không, không rõ
được.”

Tống Vân Nhi đang đứng bên cạnh chợt xen lời: “Sao cha không thẩm vấn? Là bận
quá hả?”

Tống tri huyện có chút bối rối, đáp: “Không, không phải vậy. Với loại, loại
đại án mưu phản này, cần phải báo cẩm, cẩm y vệ đến thẩm vấn. Chúng ta không
thể tra hỏi được. Ta, ta đã phái người khẩn cấp báo cáo đến nha môn Cẩm y vệ ở
Trữ quốc phủ rồi.”

Dương Thu Trì giờ đã minh bạch. Án kiện mưu phản ở Minh triều thuộc phạm vi
quản hạt của Cẩm y vệ. Nó cũng giống như Cục an ninh quốc gia hiện nay vậy.
Quan quân địa phương không có quyền thẩm vấn những án như thế này.

Lúc này, một người chịu trách nhiệm canh cửa của huyện nha tiến vào thưa: “Lão
gia, lão mẫu và vợ của Dương ngỗ tác chuyển lời thưa, bọn họ nhất mực ở trước
cửa huyện nha chờ Dương ngỗ tác cùng trở về nhà, hy vọng lão gia làm xong công
chuyện, cho phép Dương ngỗ tác sớm quay về.”

Dương Thu Trì vừa nghe nói cô vợ của mình đang đợi ngoài cửa, muốn lập tức
biết nàng có hình dạng như thế nào, chắc là đẹp lắm. Nghĩ đến điều đó, nhiệt
huyết toàn thân hắn như bốc lên đỉnh đầu.

Tống tri huyện nghe vậy cười cười rồi phất tay: “Dương ngỗ tác, ngươi hôm nay
khổ cực nhiều rồi, về nghỉ sớm một chút đi.”

Dương Thu Trì cúi người đáp ứng, liếc mắt thấy sắc mặt của Tống Vân Nhi vô
cùng lạnh nhạt, chẳng biết là đang nghĩ gì, liền xá xá cáo từ đi ra ngoài.

Hai bên cửa nha môn có treo hai ngọn đèn lồng lớn màu đỏ, chiếu sáng rõ khoảng
trống phía trước. Trên đường còn có khá nhiều người đi bộ, ở cạnh cửa đã thấy
có hai phụ nhân đứng chờ sẵn, một già một trẻ. Người trẻ tuổi khoảng hai mươi,
mặc một cái váy dài màu xanh nhạt, đang dùng một tay đỡ lão thái thái bên
cạnh. Hai người đang thân mật nói điều gì đó. Dương Thu Trì nghĩ: Hai người
này nhất định là mẹ và vợ của tên ngỗ tác mà mình tá thi hoàn hồn vào đây.

Dương Thu Trì mang theo tiểu hắc cẩu, từ từ bước ra nhà trước đại đường, cẩn
thận quan sát thiếu phụ ấy. Hắn nhận thấy nàng có vóc dáng thon thả, “điện
nước đầy đủ”, xinh đẹp mười phần, lòng liền mừng rỡ. Xem ra cô vợ của mình quả
là không tệ a, diễm phúc của mình thật không thấp chút nào!

Trong lúc Dương Thu Trì còn đang sung sung sướng sướng, thì hai người phụ nữ
đã phát hiện ra hắn. Một người thì la “Con ơi!”, một người thì gọi: “Phu
quân”, cả hai cùng bước lên đón lấy hắn.

Cô vợ trẻ không tệ, giờ phải coi xem mẹ già như thế nào. Dương Thu Trì quay
sang quan sát lão phụ nhân tử tế, thấy bà cỡ năm mươi, đầu đã hoa răm, khắp
mặt nhăn nheo đầy tang thương. Bà đã nhào tới ồm chầm lấy Dương Thu Trì, miệng
la: “Con của ta ơi!” Giọt lệ già rơi rơi lã chã: “Con ơi, trận cuồng phong đó
cuốn con đi đâu vậy? Mẹ đã nghĩ… đã nghĩ con đã… Đa tạ lão thiên gia a!”

Dương Thu Trì kỳ quái hỏi: “Con cũng không biết a, khi con tỉnh lại đã ở bên
một dòng suối nhỏ… Bà, bà là mẹ của con?”

Lão phụ đó gạt lệ, nhìn lên nhìn xuống Dương Thu Trì, hỏi: “Con, con sao vậy?
Cả mẹ mà không nhận ra hả?”

Thiếu phụ bên cạnh cũng kéo tay áo Dương Thu Trì, nước mắt chảy dài hỏi: “Phu
quân, huynh có sao không? Sao ngay cả mẹ mà cũng không nhận ra?”

Dương Thu Trì quay sang nhìn thiếu phụ, lập tức giật mình. Vừa rồi hắn chỉ mới
nhìn nửa bên mặt thiếu phụ, phía ấy thì thập phần xinh đẹp. Nhưng hiện giờ mới
phát hiện, phía mặt còn lại còn có cái bớt đen to khoảng ly rượu, nổi rõ trên
gương mặt trắng mịn nõn nà. Một gương mặt xinh đẹp như thế mà tự nhiên nổi một
cái bớt đen kinh khủng đó, khiến người ta nhìn mà phát hoảng.

Dương Thu Trì ngơ ngẩn nhìn thiếu phụ, lòng như cùng lúc nếm đủ vị chua, cay,
mặn, đắng, ngọt, vừa chua cay vừa ngọt ngào, chẳng biết là vị đạo gì nữa. Thì
ra cô vợ của mình có vóc dáng thật đáng sợ. Đúng rồi, một tiểu mỹ nhân có vóc
dáng thanh tao như vậy, nếu không phải vì có một vết bớt đen xù xì to như
trứng ngỗng đáng sợ như vậy, làm sao mà lại đi gả cho một tên ngỗ tác học đồ
hạ cấp và cùng khốn này?

Thiếu phụ ấy thấy phu nhân của mình nhìn mình như nhìn người dưng không quen
không biết vậy, lòng cũng quặn thắt lên, nắm chặt ống tay áo của Dương Thu Trì
lắc lắc: “Phu quân, huynh không phải ngay cả Tiểu Tuyết cũng không nhận ra
sao? Muội là vợ Phùng Tiểu Tuyết của huynh nà!”

Dương Thu Trì lắc lắc đầu, bộ dạng rất ngơ ngẩn hỏi: “Các người có thiệt là mẹ
và vợ ta không? Sao ta không nhớ gì hết vậy.”

Dương mẫu vội nắm chặt tay Dương Thu Trì: “Không hề gì, con ạ, con nhất định
là bị luồng quái phong đó cuốn đi mà sợ hãi rồi quên hết mọi thứ rồi. Không
sao, từ từ sẽ nhớ ra thôi, chúng ta về nhà trước vậy. Đa tạ ông trời! Đã cho
con tôi bình an trở về rồi!”

Thấy mẫu thân của ngỗ tác thương xót mình như vậy, Dương Thu Trì cảm thấy lòng
ấm áp vô cùng, mắt suýt chút nữa là ướt nhòe. Hắn gật gật đầu, kéo tay Dương
mẫu, rồi cầm tay Phùng Tiểu Tuyết, bảo: “Được, chúng ta về nhà trước đã! Nhà
chúng ta ở đâu?”

Dương mẫu khẽ giật mình, con trai mình cả nhà cũng không biết ở đâu, xem ra
sau khi bị gió cuốn đi đã sợ quá mà quên hết rồi. Thiệt là xót mà! Nước mắt bà
nhạt nhòa, khẽ vỗ lên tay Dương Thu Trì, bảo: “Con của ta, đi với mẹ nào,
chúng ta cùng về nhà.”

———–

Chú thích:

(*) Kiến Văn là hoàng đế đời thứ hai Minh triều, là cháu nội của Minh Thái Tổ
Chu Nguyên Chương, cháu trai của Minh Thành Tổ Chu Lệ. Sau khi lên ngôi Kiến
Văn tiêu diệt các thế lực hoàng tộc, bị Chu Lệ mượn cớ mang quân về làm phản,
chiếm ngôi. Chu Lệ đốt hoàng cung, không tìm được xác Kiến Văn. Có nhiều sử
liệu nói Kiến Văn chết cháy, nhiều sử liệu khác lại nói Kiến Văn bỏ trốn được.
Chu Lệ nghi ngờ Kiến Văn bỏ trốn, nên thực hiện các cuộc tra xét và tàn sát
rất dã man.

——o0o—–

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.