Nạp Thiếp Ký – Chương 17: Hình tấn bức cung – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 17: Hình tấn bức cung

Trên đại đường, hai tay Hồ Tam đang bị cùm, nằm sấp trên một cái ghế dài,
khố bị kéo xuống đầu gối, mông đít và đùi đã bị đánh bắn máu tươi dầm dề. Bên
cạnh đó còn có mấy tên sai dịch đang cầm thiết bản đánh tới tấp. Đại đường đã
đầy mùi máu. Hồ Tam giờ cũng hữu khí vô lực, không còn kêu thảm nổi nữa.

Sau khi đánh xong một lượt, Tống tri huyện ngồi phía sau án đài có lò sưởi cực
ấm phía sau cất giọng âm sầm tra khảo: “Hồ Tam, bổn quan hỏi, hỏi ngươi một
lần nữa, ngươi, ngươi có khai hay không khai?”

Hồ Tam gian nan ngẩng đầu, cười khổ đáp: “Đại nhân, tôi… tôi quả không có…
không có giết Bạch Tố Mai đại tiểu thư, tôi… tôi chỉ cưỡng gian … Bạch
Tiểu Muội… Lúc đó, đại tiểu thư người… người không có ở hiện trường a!”

Tống tri huyện dùng búa gỗ gõ lên án, oai khí bừng bừng quát: “Giỏi, tiểu tử
giỏi, ngươi, ngươi cứng đầu cứng cổ thế là cùng! Bổn, bổn quan muốn coi xem
xem là miệng ngươi cứng, hay, hay thiết bảng của lão tử cứng!” Lão lấy từ
trong ống ra một thẻ bài, phóng xuống đất thét: “Đưa, đưa hắn lên giáp côn!
(Chú: Giáp côn là cái kẹp gỗ, một dụng cụ tra tấn thời xưa)”

“Dạ!” Sai dịch đứng hai bên dạ vang, kéo từ trong góc ra một cái “Giáp côn”
làm bằng gỗ dương (loại gỗ cao, thẳng, thân thon). Cái giáp côn này do ba cây
gậy gỗ tròn dài ba xích (thước) tạo thành, phía ngoài dùng một vòng sắt để cố
định, hai bên dùng dây xuyên qua, cột chặt cẳng chân của phạm nhân vào giữa.
Khi dùng hình, sai dịch sẽ kéo hai bên, khiến ba cây gậy gỗ ép chặt vào nhau,
ép cẳng chân của phạm nhân. Sự đau đớn lâu dài và kịch liệt này dễ dàng phá
hủy ý chí của phạm nhân. Người hành hình căn cứ theo ý của quan lão gia mà ra
sức, nếu dùng mười phần lực, thì cẳng chân của phạm nhân nhất định bị ép vỡ
nát.

Tên Hồ Tam tự nhiên là biết cái Giáp côn này lợi hại, nên đã sợ đến hồn phi
phách tán, vừa giãy dụa vừa kêu tha mạng. Bọn sai nha không lý gì đến những
lời ấy, một người nhảy lên đè chặt lưng Hồ Tam, khiến hắn không có cách gì
động đậy, những tên còn lại nhanh chóng và thành thạo đưa hai chân của Hồ Tam
cột chặt vào trong Giáp côn. Một mặt chúng chuẩn bị dây thừng, một mặt đi vào
tư thế chuẩn bị, rồi nhìn Tống tri huyện chờ đợi.

Tống tri huyện hô lên: “Hành, hành hình!”

Nha dịch hai bên kéo mạnh Giáp côn, thanh gỗ tròn lẳng ép vào cẳng chân của Hồ
Tam. Sự đau đớn kịch liệt khiến Hồ Tam phát ra một tiếng kêu thảm như heo bị
chọc tiết. Cái đau này vẫn tiếp tục, từ từ phá hủy thần kinh của hắn. Tiếng
kêu thảm của Hồ Tam càng lúc càng nhỏ dần, sự đau đớn không gì chịu nổi đã
khiến ý chí của hắn mơ hồ, cắn chặt môi dưới đến bật máu tươi. Bọn sai nha đối
với chuyện này đã mắt thấy tay nghe quen quá rồi, do đó không hề nhẹ tay, tiếp
tục kéo chặt Giáp côn, khiến dây thừng căng ra kêu phanh phanh vang vọng cả
khắp đại đường. Liều mạng cứng cỏi một hồi, Hồ Tam cuối cùng cũng ngất đi.

Tống tri huyện đưa tay ra một thủ thế. Bọn nha sai bỏ lỏng dây thừng, nhưng
không hạ giáp côn xuống. Một tên bước lên trước cúi xuống xem xét tình trạng
vết thương, thấy Hồ Tam vẫn còn hô hấp, liền thưa: “Hồi bẩm đại nhân, nhân
phạm hôn mê rồi!”

Tống tri huyện hừ lạnh một tiếng: “Tạt nước cho nó tỉnh dậy!”

“Dạ!” Hai tên sai nha sau khi ứng tiếng, liền bước ra phía sau mang đến hai
bồn nước lạnh lớn, ào một cái đổ lên trên người Hồ Tam.

Thân thể Hồ Tam động đậy một chút, phát ra một tiếng rên thống khổ.

Tống tri huyện lại cười lạnh vài tiếng: “Hồ Tam, thế, thế nào? Khai, hay không
khai?”

Hồ Tam đau gần như muốn chết, gian nan lắm mới đáp được: “Lão gia! Tôi… Tôi
khai chính là… là sự thật a!”

“Giỏi! Giỏi! Giỏi! Ngươi giỏi, giỏi lắm Hồ Tam!” Tống tri huyện đưa tay lấy
thêm một cái thẻ bài, thảy ra đại đường, lệnh: “Kẹp tiếp, tiếp cho ta!”

Bọn sai dịch hai bên lập tức kéo rút Giáp côn. Hồ Tam kêu thảm một tiếng, sự
đau đớn kéo dài sau đó khiến hai mắt hắn trợn trừng, dường như muốn bắn ra
ngoài. Hắn tiếp tục liều mạng cắn chặt môi, máu ứa ra hai bên miệng, xem ra,
hắn đã dùng đến chút sức lực nhẫn nại cuối cùng.

“Ca…! Ca!…” Cẳng chân của Hồ Tam bắt đầu phát xuất âm thanh gãy phá. Sự
đau đớn khủng khiếp khiến hắn cuối cùng không chịu đựng được nữa, phát ra một
tiếng kêu thảm: “A…! Ta khai! Ta khai liền!”

Tống tri huyện giơ tay lên, bọn sai nha dụng hình lúc này mới buông tay, Hồ
Tam đau đớn thở vô cùng nặng nhọc, dùng thanh âm khàn khàn thều thào nói: “Ta
chịu khai rồi! Cái gì ta cũng khai hết!”

Tống tri huyện nhướn đầu ra trước: “Ngươi nói, nói xem, Bạch Tiểu Muội có, có
phải là do ngươi giết không?”

“Phải… Là do tôi giết!”

“Giết, giết bằng cách nào?”

“Dùng tay… dùng tay bóp chết.”

“Vậy Bạch, Bạch Tố Mai có phải là do ngươi, ngươi giết không?”

“Là tôi… là do tôi làm!”

“Giết bằng cách nào?”

“Dùng đao… Dùng đao chém chết.”

“Nói, nói bậy!” Tống tri huyện gõ búa, “Rõ ràng, rõ ràng là do ngươi bức gian
không thành, bóp, bóp nàng ta chết!”

“Đúng, đúng… là bóp cổ nàng ta chết.”

“Không dụng hình, ngươi, người quả là không biết thành thật, đem tình hình xảy
ra kể lại hết xem!” Lời của Tống tri huyện tràn đầy sự đắc ý.

Hồ Tam ngồi bệt trên mặt đất từ từ kể lại hết mọi chuyện. Tống tri huyện thỉnh
thoảng vỗ bàn, uốn nắn cho lời khai của hắn. Hồ Tam thuận theo ý của Tống tri
huyện mà khai, hình danh sư gia ngồi kế bên ghi lại hết lời của hắn vào trong
ký lục, sau đó đưa ra trước mặt hắn bắt ký vào.

Dương Thu Trì nguyên đã xem qua không ít chuyện tra tấn bức cung ở Công an
cục, nhưng những biện pháp bức cung ở đó dầu sao vẫn là có tính toán, có tra
khảo đi chăng nữa cũng không dẫn đến chuyện gây cho kẻ hiềm nghi phạm tội phải
chịu tàn tật hay để lại vết thương gì. Dù sao thì cũng có người của viện kiểm
sát được mời tới uống cà phê ngồi xem, do đó không thể sử dụng những nhục hình
dữ dội, có chăng chỉ là những biến tướng của chúng mà thôi.

Những biến tướng này bao gồm không cho ngủ, cho đứng ngồi ở những tư thế cổ
quái trong một thời gian dài, dùng nước lạnh làm ướt y phục cho phạm nhân bị
lạnh cóng trong một thời gian dài… Đối với những hành vi như thế mà Dương
Thu Trì còn cảm thấy chúng vô cùng ác độc, trong tâm lý không khỏi có lòng
chán ghét các nhân viên hình sự.

Sau khi đến Minh triều, chứng kiến Tống tri huyện ngồi giữa đại đường cho nhân
viên công nhiên tiến hành bức cung bằng những trọng hình như thế này mà lại
không có cố kị gì. Hắn cũng biết, trong thời cổ đại, khi thẩm vấn phạm nhân,
luật pháp thường cho phép sử dụng các hình cụ tiến hành bức cung. Có điều,
những văn tử miêu tả chuyện bức cung chung chung đó chẳng thấm vào đâu so với
các khốc hình sinh động và khủng khiếp diễn ra ngay trước mắt.

Từ hiệu quả của việc dùng hình phạt tra tấn mà xét, trên biểu hiện thì Hồ Tam
cung khai toàn bộ, nhưng Dương Thu Trì lại cảm thấy có gì đó bức bối chẳng hợp
lý chút nào. Hồ Tam chỉ thừa nhận có cưỡng gian Bạch Tiểu Muội, nhưng đối với
chuyện sát hại hai tỷ muội họ Bạch thì hắn không hề chịu nhận. Sau khi thụ
hình, hắn mới bắt đầu khai loạn lên, nhận bừa tất cả. Điều này cho thấy, bên
trong đó còn ẩn chứa nhiều ẩn tình có thể xảy ra.

“Ai! Cha ta đã thẩm vấn xong rồi, sao ngươi còn đứng đực ra đó làm gì?” Tống
Vân Nhi khẻ đẩy Dương Thu Trì, sân si nói.

“A, không có gì. Lần đầu tiên ta thấy cảnh thẩm vấn phạm nhân, xem đến nỗi
thất thần luôn.”

Tống Vân Nhi cười khanh khách vui tươi, kéo tay áo hắn bảo: “Đi, đi tìm cha
của ta. Ngươi giúp ổng phá án, ổng nhất định sẽ cao hứng lắm đây!”

Dương Thu Trì dẫn tiểu hắc cẩu theo sau Vân Nhi đến nhị đường (nhà hai) chờ
sẵn. Chẳng mấy chốc sau, Tống tri huyện cũng cười tủm tỉm bước ra khỏi đại
đường, tiến vào nhị đường, vừa thấy Tống Vân Nhi và Dương Thu Trì thì đã cười
bảo: “Con gái ngoan, các ngươi sao lại ở đây?”

Tống Vân Nhi nhảy vọt lại bên Tống tri huyện, kéo tay lão nói: “Chúng con đến
xem cha thẩm án tử đó! Phụ thân ở trên đại đường thật là uy phong!”

Tống tri huyện đắc ý vỗ vỗ cánh tay của Tống Vân Nhi, quay sang nhìn Dương Thu
Trì nói: “Dương ngỗ tác, án tử này đã phá xong, công lớn toàn thuộc về ngươi!
Bổn quan nhất định không xử tệ với ngươi đâu!”

(Hết chương 19)

Nguyên Tác: Mộc Dật.

—————o0o————–

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.