Nạp Thiếp Ký – Chương 16: Bí mật trọng đại – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 16: Bí mật trọng đại

Con tiểu hắc cẩu cứ nhất mực đứng bên cạnh Dương Thu Trì. Lời Tống Vân Nhi rõ
ràng là có ý khen nó. Nó dường như nghe được điều này, cao hứng vẫy đuôi liên
tục.

Chó nghiệp vụ có thể truy tung, trong xã hội hiện đại ai mà chả biết? Tuy nói
là con tiểu hắc cẩu này chưa kinh qua huấn luyện chính quy, nhưng khứu giác
của loài chó cực kỳ linh mẫn, hơn gấp vài chục lần so với người. Truy theo mùi
vị vốn chính là năng lực bẩm sinh của chó. Con tiểu hắc cẩu này lại không phải
là giống chó cỏ bình thường. Hung phạm để lại tinh dịch, vốn là thứ vừa có
mùi đậm đặc lại vừa nồng. Do đó, chó theo đó mà truy ra hung phạm thì chẳng có
gì là kỳ. Nhưng làm sao Dương Thu Trì có thể giải thích dài dòng với nàng như
vậy, bèn đáp một cách ứng phó: “Đoán mò vậy mà! Hãy khoan nói đến chuyện đó
vội, cô giúp ta làm cái này được không?”

Vừa nghe Dương Thu Trì muốn nhờ nàng giúp đỡ, đây rõ ràng là cơ hội hiếm có
của bản thân, Tống Vân Nhi liền phấn chấn tinh thần: “Được a! Nói đi, giúp
việc gì?”

“Cô đem Tạ quả phụ vào phòng, lột khố ả ra…”

“A! Ngươi muốn làm gì? Cởi khố ả ra? Ta không làm đâu!” Tống Vân Nhi lắc đầu
nguầy nguậy.

“Hơ! Cô đừng có ngắt lời, nghe ta nói xong cái đã!”

Tống Vân Nhi a lên một tiếng, ngoan ngoãn nghe Dương Thu Trì nói.

“Ta muốn cô tra khám một chút, xem chỗ kín của ả có giấu vật gì!”

Nghe đến điều đó, Tống Vân Nhi còn chưa phản ứng, thì Tạ quả phụ đã biến hẳn
sắc mặt, đưa hai tay về chỗ kín, nhưng giữ lưng chừng thì dừng lại, sau đó
nhanh chóng rụt lại.

Thấy thần sắc của Tạ quả phụ như thế, mắt Dương Thu Trì sáng rực lên, bản thân
hắn đoán quả không sai, nhất định là có vấn đề!

Tống Vân Nhi nhìn chỗ kín của Tạ quả phụ, rồi nhìn Dương Thu Trì, vẫn chưa
hiểu vì sao mình phải đi cởi khố của vị quả phụ này xuống kiểm tra. Dưới khố
của nữ nhân ngoài “món ấy” thì còn có thể có thứ gì nữa đây?

Tống tri huyện vốn đã “phi thường bội phục” bản lĩnh của Dương Thu Trì, nghe
hắn nói như vậy, nhất định là có thâm ý, bèn không thèm hỏi gì nữa, phân phó:
“Nhi nhi, sao còn không theo lời của Dương công tử mà làm đi!”

Há! Chẳng mấy chốc mà đã biến thành Dương công tử rồi! Dương Thu Trì cảm thấy
lòng mình lâng lâng.

Nghe cha già nói như thế, Tống Vân Nhi không hỏi gì thêm, một mình chộp mạnh
cánh tay của Tạ quả phụ, lội xệch ả vào phòng.

Đừng nhìn tiểu nha đầu này mới mười bốn mười lăm tuổi mà khinh nhờn. Dù sao
cũng là người đã tập qua công phu, không cần nói gì nhiều, chỉ cần kể về lực
khí, thì rõ ràng là nàng không kém cạnh một tráng hán phổ thông là bao nhiêu.

Một lúc sau, một tay Tống Vân Nhi cầm một vật, một tay kéo Tạ quả phụ từ phòng
ra đến sân. Sau khi nàng ném phốc Tạ quả phụ xuống đất, Tạ quả phụ không còn
chút huyết sắc nào trên mặt, toàn thân co rút, nằm mềm oặt trên mặt đất.

Tống Vân Nhi đưa vật trong tay cho Dương Thu Trì xem trước: “Nà, đây là thứ
tìm ra được từ trong đáy trong khố của ả, dường như là một phong thư.”

Dương Thu Trì tiếp lấy, không dám mở ra, cúi người dâng thư cho Tống tri
huyện.

Tống tri huyện tiếp lấy xem qua, quả nhiên là một phong thư, ngoài bì có ghi
“Đức Càn thân khải” (Đức Càn tự thân mở đọc). Lão xé bìa thư, rút từ bên trong
ra một tờ giấy, cẩn thận đọc, càng đọc càng kinh, sắc mặt lúc âm lúc ám, lúc
trắng lúc hồng, hai tay khô quắt cầm bức thư cũng từ từ rung rung. Kim sư gia
bước lại định xem coi là cái gì, nhưng Tống tri huyện lại nhanh chóng cất thư
tín vào lòng.

Thấy tình cảnh như vậy, Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi đưa mắt nhìn nhau, rồi
cùng nhìn Tống tri huyện, không biết là lão đang bị “mát dây” gì.

Qua một lúc lâu, Tống tri huyện mới từ từ bình tĩnh lại. Lão dùng âm thanh run
run bảo Lôi bộ khoái: “Mấy đứa các ngươi mau đem người đang bà này về giam
trong đại lao của nha môn, rồi canh chừng cho cẩn thận!”

Lôi bộ khoái cùng mấy người cùng lên tiếng đáp ứng. Tống tri huyện lại nói:
“Phái nhiều người một chút, nhất định phải canh giữ cực kỳ cẩn thận!”

Lôi bộ khoái và mấy người khác lại lớn tiếng dạ vang. Họ nâng Tạ quả phụ lên
định đi, Tống tri huyện lại đưa tay chộp lấy cánh tay của Lôi bộ khoái, không
yên tâm dặn đi dặn lại: “Đưa vào lao phòng dành cho trọng phạm. Nhất định phải
canh giữ cẩn thận. Nhớ cho kỹ! Ngàn vạn lần đừng để sơ xuất điều gì! Nhớ lấy!”

Lôi bộ khoái thấy thần sắc của Tống tri huyện rất khác so với bình thường, xem
ra phong thư vừa rồi có bí mật rất trọng đại, nên Tống tri huyện mới dặn tới
dặn lui hai ba lần như vậy. Y vội vã thưa: “Chúc hạ rõ rồi, thỉnh lão gia yên
tâm. Chúc hạ sẽ tự thân dẫn chúng huynh đệ áp giải về nhà giam, tuyệt không để
sơ sẩy điều gì!”

Tống tri huyện lúc này mới bỏ tay Lôi bộ khoái ra. Lôi bộ khoái đưa tay ra dấu
với các bộ khoái khác. Hai tên bộ khoái liền bước tới nâng Tạ quả phụ lên,
những tên khác rút yêu đao, nâng cao thiết bảng, cẩn thận cảnh giới xung
quanh. Lôi bộ khoái cầm cương đao dẫn đầu, hai bộ khoái đi trước quát bảo
người tránh đường, Tống trị huyện đi phía sau. Dương Thu Trì dẫn tiểu hắc cẩu,
cùng Tống Vân Nhi, Kim sư gia và những người khác đi đoạn hậu. Tất cả mọi
người đều hướng về huyện nha.

Trên đường tuy không xảy ra chuyện gì, nhưng Dương Thu Trì thấy Tống trị huyện
trịnh trọng như vậy, biết chuyện này không phải tầm thường, không dám hỏi
nhiều.

Trở về huyện nha, Tống tri huyện phân phó người thẩm tra Hồ Tam trong đêm, và
khiến Dương Thu Trì tiếp tục đến hiện trường khám tra.

Dương Thu Trì trở về nhà Ân gia, thấy những người xem náo nhiệt không còn một
mống, cả lão mẫu và con dâu kêu la trước cửa cũng không thấy. Dương Thu Trì
giờ không thể nghĩ gì nhiều. Hắn buộc phải tiếp tục kiểm nghiệm thi thể, không
thể chậm trễ được. Có điều sắc trời giờ đã tối đen, không thể nào kiểm nghiệm
thi thể cho tử tế. Án chiếu theo quy định, chỉ có thể đem thi thể của người bị
hại chuyển về đặt trong liệm phòng ở huyện nha trước mà thôi, rồi sau khi hoàn
thành trình tự liên quan, sẽ đem thi thể trả lại cho khổ chủ đi mai táng.
Dương Thu Trì cùng vài gia nô khiêng thi thể của Bạch Tiểu Muội và Bạch Tố Mai
vận chuyển về nha môn.

Trong liệm phòng, Dương Thu Trì đốt đèn tiếp tục khám xét. Hắn rất muốn giải
phẫu tra cho rõ tình trạng của người chết, nhưng Tống Vân Nhi cứ nhất mực ở
bên cạnh hiếu kỳ quan sát, đuổi thế nào cũng không đi, khiến hắn chẳng còn
biện pháp nào, cũng không có cơ hội động thủ giải phẫu.

Dương Thu Trì kiểm tra kỹ càng lần nữa hai thi thể, phát hiện Bạch Tố Mai
không hề có dấu vết bị xâm phạm, còn hai mắt của Bạch Tiểu Muội trợn tròn,
dường như có điều oán hận gì đó cực lớn không thể yên nghỉ. Dương Thu Trì đưa
tay vuốt hai mắt của Bạch Tiểu Muội, thầm bảo: “Mỹ nữ, nàng yên tâm đi, Dương
Thu Trì ta nhất định cố hết sức lực giúp nàng báo thù rửa hận.”

Kiểm tra lần nữa thi thể của Bạch Tiểu Muội, hắn phát hiện ở trong móng tay
của nàng có một lớp gì đó mong mỏng. Dương Thu Trì dùng một cái nhíp cẩn thận
rút ra xem, dường như đó là lớp da người, chẳng lẽ khi Bạch Tiểu Muội và hung
thủ vật lộn, đã cào rách từ người đối phương ra? Điều này cho thấy trước khi
chết Bạch Tiểu Muội đã trải qua sự chống trả kịch liệt, nếu có thể kiểm nghiệm
hết một lần thì hay quá. Rất tiếc là thiết bị kiểm nghiệm đều nằm trong cái
rương ở phía sau chiếc tạp xa bỏ lại cạnh dòng suối rồi.

Dương Thu Trì cẩn thận nhớ lại mọi sự, vừa rồi khi bắt Hồ Tam, thấy da mặt và
phần cổ lộ ra ngoài của hắn không hề có dấu vết gì. Hồ Tam lại nhiều lần nói
mình không hề bóp chết Bạch Tiểu Muội, nói rằng khi bỏ đi Bạch Tiểu Muội vẫn
còn hô hấp, lại không hề nói rằng hắn đã giết Bạch Tố Mai. Chẳng lẽ giết Bạch
Tiểu Muội và Bạch Tố Mai là một người khác? Xem ra, cần phải tìm kiếm cơ hội
thẩm vấn Hồ Tam kỹ một chút.

Dương Thu Trì dùng bông tách lấy riêng tinh dịch ở ngoài âm hộ và ở trong âm
đạo của Bạch Tiểu Muội, cùng lớp da dưới móng tay, chuẩn bị khi lấy được thiết
bị pháp y của mình về rồi, làm thử một giám định DNA (giám định gene di
truyền. DNA là viết tắt của công nghệ giám định Deoxyribonucleic acid, một
loại acid tế bào chuyên chứa các thông tin nhận dạng di truyền của mỗi cá nhân
con người), nhất định sẽ rõ ràng mọi chuyện.

Hắn cẩn thận kiểm tra Bạch Tố Mai, thấy ngoại trừ dấu vết ở cổ, không có dấu
vết ở chỗ nào khác nữa. Án tử này rõ ràng là có nhiều chỗ kỳ quặc. Tốt nhất là
đến nghe thêm thông tin thẩm án, xem coi có phát hiện gì mới không.

Tống Vân Nhi nhất mực theo sát Dương Thu Trì, thấy hắn bận kiểm nghiệm thi thể
thì lặng lẽ quan sát, không hỏi han nhiều lời, nhưng khi thấy hắn bận rộn xong
rồi đứng dậy trầm tư, liền dẩu môi hỏi: “Ai! Có tra ra kết quả gì không? Hung
phạm chẳng phải đã bị bắt rồi sao? Ngươi còn bận rộn như thế này làm gì?”

Dương Thu Trì lắc lắc đầu: “Sự tình không có đơn giản như vậy, hiện giờ còn
không thể nói gì.” Dừng lại một chút, hắn nói tiếp: “Ngươi về đi. Ta cần phải
đi nghe thẩm tra án tử, xem coi có đầu mối gì không.”

“Em chả!” Tống Vân Nhi dẩu môi càng dài hơn, “Ta muốn đi cùng với ngươi!”

Dương Thu Trì biết không thể nào tránh được cô đại tiểu thư điêu ngoa này, chỉ
còn biết nói: “Được thôi, vậy cô dẫn đường đi.”

“Được ha, theo ta đi nào!” Tống Vân Nhi chuyển thân ra khỏi phòng liệm xác,
Dương Thu Trì lập tức theo sau, còn Tiểu hắc cẩu thì ngoe nguẩy đuôi đi đoạn
hậu.

(Hết chương 18)

——-o0o——-

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.