Niệm mãi một lúc nữa, y cầm một tô thánh thủy đặt trên pháp đàn lên, hớp một
ngụm rồi phun lên trên đó. Sau đó, y đắc ý quay nhìn thôn dân đang đứng xung
quanh, giơ cao thanh kiếm làm bằng gỗ đào, chờ mọi người đứng xem hoan hô.
Chở cả buổi mà chẳng có tiếng hô nào như mong đợi, ngược lại, y còn thấy mọi
người dân quanh đó xôn xao nghị luận.
Triệu Bán tiên hơi ngẩn người, chẳng lẽ có chỗ nào sai hay sao? Y trừng con
mắt híp duy nhất còn lại nhìn thôn dân chung quanh, thấy bọn họ đều nhìn về
phía sau lưng y chỉ chỉ điểm điểm, dường như đang bàn tán điều gì đó. Y chuyển
thân nhìn về phía Dương Thu Trì, thấy hắn chẳng có động tĩnh gì, chỉ ngồi im
lìm khoan khoái nơi đó nở nụ cười mỉm nhìn y.
Có vấn đề gì vậy cà? Vì sao lại không chịu hoan hô mà còn kinh dị? Triệu bán
tiên nghi hoặc chuyển mục quang nhìn về phía thôn dân ở ngoài vườn, đột nhiên
y phát hiện có điều gì đó không ổn, nhắm mắt lại nghĩ một hồi, mới biết điều
không ổn đó thì ra là ở pháp đàn.
Triệu Bán tiên mở con mắt duy nhất ra, nhìn kỹ về phía pháp đàn, lúc này mới
phát hiện tờ giấy trải trên pháp đàn đó không hề xuất hiện quỷ mị toàn thân
đầy máu huyết như những lần trước.
Triệu Bán tiên nghĩ mình bị hoa mắt, dụi dụi vài cái nhưng mọi chuyện vẫn y
nguyên.
Y chẳng biết rốt cuộc là đã có chuyện gì, cầm chén nước còn phân nửa trong tay
lên, hớp một ngụm lớn nữa rồi phun lên tờ giấy trải trên pháp đàn lần nữa. Kết
quả vẫn không có điều kỳ lạ gì xảy ra.
Điều này khiến Triệu bán tiên phát hoảng, không rõ là đã sai ở chỗ nào. Tuy
nhiên y nhanh chóng ổn định tinh thần, quyết định dùng “Dầu sôi diệt quỷ” để
lấy lại thể diện.
Triệu bán tiên đặt chén thánh thủy trong tay xuống bàn, bắt đầu vừa đi theo
hình bát quái vừa niệm chú tiếp.
Y lấy từ pháp đàn một khúc xương, niệm chú rì rầm vào khúc xương cả buổi, sau
đó ra hiệu cho Tôn lão mụ tử. Tôn lão mụ tử gật gật đầu, cúi xuống chảo dầu
bắt đầu điểm lửa.
Đến lúc này, Dương Thu Trì cất tiếng hỏi Triệu Bán Tiên: “Triệu bán tiên, cái
chứng mất ngủ này của ta rốt cuộc có thể chữa khỏi hay không a?”
Triệu bán tiên tự phụ cười đáp: “Đại nhân, ngài không phải là người đầu tiên
tìm tôi xem bệnh a. Ngài yên tâm, tôi cam đoan sẽ chữa khỏi bệnh cho ngài!” Y
vừa chuyển thân định nhìn sang nồi dầu thì Dương Thu Trì chợt gọi giật trở
lại: “Tiên sinh, nghe nói ngài pháp thuật cao cường, bỉ nhân vô cùng bội phục,
ngài có thể nói cho ta biết pháp thuật của ngài là gì không? Ta đặc biệt sùng
bái người có bản lĩnh giống như ngài.”
Triệu Bán tiên nghe thế cười đến nổi chẳng thể khép miệng, bắt đầu thao thao
bất tuyệt kể lể khoe khoang với Dương Thu Trì.
Vị đại quan Ứng Thiên phủ này tìm y coi mệnh, nói thật là chuyện chưa bao giờ
có trước đây, hơn nữa còn sùng bái y như vậy, trả tiền công nhiều như vậy, nên
chẳng trách Triệu Bán tiên cao hứng như lượm được tiền vậy.
Triệu Bán tiên cao hứng nói chuyện văng bọt mép với Dương Thu Trì, đến nổi lão
mụ tử phải khéo léo nhắc: “Lão thần tiên, dầu sôi rồi.”
Triệu Bán tiên thuận dịp đó vội nói với Dương Thu Trì: “Đúng đúng! Ta hiện giờ
phải đem con quỷ bắt được trên người lão nhân gia ngài cấm cố nó trong khúc
xương này, sau đó cho nó vào trong nồi dầu, đốt chết nó! Bệnh của lão nhân gia
ngài nhất định sẽ khỏi ngay.”
Dương Thu Trì mỉm cười: “Làm phiền tiên sinh!”
Triệu Bán tiên chớp chớp con mắt duy nhất, bộ dạng vô cùng đắc ý, đạp theo bộ
thất tinh, niệm niệm lầm rầm, đưa tay lên cao vẫy với người dân trong thôn ra
hiệu, rồi sau đó vòng cánh tay lại chộp lên khoảng không trên đầu Dương Thu
Trì giống như chụp được cái gì đó. Y đem vật chụp được hư ảo đó quẳng vào
trong cục xương, sau đó nhìn về phía nồi dầu niệm chú tiếp.
Đến lúc này, các thôn dân vây quanh xem chuyện biết đoạn cao trào đã tới, tâm
tình bị kích động nên hét to: “Đốt chết nó!”
“Nấu chín con ác quỷ nó chứ!”
“Không không! Chiên giòn nó mới đúng, Triệu bán tiên thật là lợi hại, ác quỷ
như thế không được tha!”
“Ừ ừ, dầu sao thì cũng phải cho nó chết!”
…..
Triệu Bán tiên rất biết cách phiến động tình tự của người xem, thấy nồi dầu đã
bóc khói nóng sôi ục ục, liền nói với Dương Thu Trì: “Đại gia, ta phải coi xem
nồi dầu này đã sôi đủ nóng hay chưa, nếu chưa nóng đủ thì con quỷ cấm cố trong
cục xương này sẽ không bị chín chết, chúng ta chỉ bỏ công không mà thôi!”
Nói xong, y nghênh ngang trong bộ dạng nắm chắc mọi chuyện, đưa tay thò mạnh
vào trong nồi dầu đang sôi.
“A…..!” Một tiếng kêu thảm cất lên, Triệu bán tiên rút mạnh tay lại, lùi
phình phịch vài bước, rên lên một tiếng ngồi phệch xuống đất. Cánh tay phải vừ
rồi thò vào trong nồi dầu sôi giờ đã tuột da, bốc lên một mùi thịt chín.
Triệu bán tiên lăn lộn kêu gào, đau đến nổi sắp ngất đến nơi.
Đến lúc này thì mọi thôn dân bàng quan xem náo nhiệt đều trợn đứng tròng mắt.
Pháp thuật bắt quỷ nấu dầu của Triệu bán tiên bọn họ chẳng biết đã xem bao
nhiêu lần, sao lần này cánh tay của Triệu Bán tiên dường như cũng bị nấu theo
luôn vậy?
Tiểu thiếp Trầm thị của Lỗ học nho kêu lên một tiếng cả kinh, mặt biến hẳn. Mễ
lý chánh càng kinh ngạc đến nổi mắt muốn lòi rớt cả ra ngoài, y chứng kiến
cảnh Triệu Bán tiên bắt quỷ nấu dầu này chẳng biết bao nhiêu lần, lần nào cũng
thành công, dễ dàng như phất tay, chẳng hiểu sao lần này lại bị vậy. Bản thân
lão cố sức khen ngợi thổi phồng Triệu bán tiên trước mặt Dương Thu Trì và mọi
người cả buổi, giờ này các lớp sơn tô vẽ đó đã bị bóc tuột hẳn ra rồi.
Tôn lão mụ tử sợ chết điếng người, cho đến khi thấy Triệu bán tiên bị dầu sôi
bỏng lột cả da đang nằm lăn lộn kêu gào dưới đất mới hoảng hồn chạy lại, tuy
nhiên mụ lại đứng ngẩn ra ở đó tiếp, chẳng biết làm gì.
Dương Thu Trì kỳ quái nhìn Triệu bán tiên, hỏi: “Tiên sinh, ông làm sao vậy?
Chẳng lẽ con quỷ trên người ta quá lợi hại, cắn ngược lại ông một phát hay
sao?”
Vị Triệu bán tiên đó còn hơi sức đâu mà giải đáp câu hỏi của Dương Thu Trì,
còn bao nhiêu sức lực trên người hiện giờ, y đều dùng vào việc kêu thảm khóc
gào.
Tống Vân Nhi rất kinh ngạc, nàng nhìn nhìn Dương Thu Trì, rồi nhìn Triệu Bán
tiên đang lăn lộn dưới đất, ngưng thần nghĩ ngợi rồi dường như hiểu ra, nhưng
vẫn nhíu mày vì không thể nào giải thích rõ nguyên nhân.
————o0o—————