Triệu Bán Tiên bảo Dương Thu Trì há miệng ra, giả vờ nhìn trên nhìn dưới trong
vòm răng một hồi, rồi bảo: “Không có vấn đề gì lớn, để tôi cấp cho ngài một
phương thuốc, lúc đau răng thì dùng lập tức sẽ hiệu nghiệm.”
“Vậy à? Đa tạ tiên sinh, phương thuốc gì vậy?”
Triệu Bán Tiên cười cười: “Phương thuốc này nếu nói ra thì chẳng có gì kỳ lạ
cả,” y chỉ ra bụi trúc đào ngoài cửa, “Chính là dùng lá trúc đào này, chỉ một
lá là đủ, đem ngâm trong nước, khi đau răng thì ngậm nước đó vào miệng sẽ thấy
hiệu nghiệm ngay, bảo đảm ngài không đau nữa.”
“Thật không? Phương thuốc này hiệu nghiệm thật sao?”
Triệu Bán Tiến chỉ vào bảng hiệu trên cửa: “Ha ha ha, sao lại không hữu hiệu?
Không hữu hiệu mọi người có thể để hủy chiêu bài của tôi!” Dừng lại một chút,
y đắc ý huyên hoang nói: “Quý vị từ xa đến chắc là chưa rõ, nếu như quý vị còn
chưa tin thì có thể hỏi hàng xóm chung quanh đây, không biết bao nhiêu người
đã dùng thuốc của tôi trị khỏi bệnh rồi.” Nói xong y cười hì hì nâng chung trà
lên nhấp một ngụm thấm giọng.
“Vậy à?” Dương Thu Trì mỉm cười, “Vậy bệnh đau răng của Lỗ lão phu tử là do
Bán tiên ngài trị lành đấy à?”
Nước trà trong miệng của Triệu Bán Tiên sắp nuốt trôi qua cổ họng, bị Dương
Thu Trì đột nhiên hỏi câu này, lập tức trào ngược trở lên chặn cả khí quản,
khiến y bị sặc ho sù sụ.
“Bán tiên, ông không sao chứ?” Dương Thu Trì quan tâm hỏi, “Ta chỉ thuận miệng
hỏi thôi, không ngờ ông kinh hãi như vậy.” Nói xong quay sang tiểu thiếp Phạm
thị hỏi: “Lão gia của ngươi có phải bị đau răng thường xuyên không?”
Phạm thị gật gật đầu: “Đúng vậy, đại gia ngài làm sao mà biết vậy?”
“Ta kiểm tra thi thế phát hiện răng của lão gia ngươi bị sâu thủng rất nhiều
chỗ, cái chứng đau răng này không phải một ngày một bữa đâu.” Dương Thu Trì
quay sang nhìn Triệu Bán Tiên chằm chằm: “Triệu bán tiên y thuật như thần, lại
có phương thuốc này, sao Lỗ lão phu tử không đi tìm ông xem bệnh được. Ta nói
có đúng không, Triệu Bán Tiên?”
Triệu Bán Tiên gật đầu lia lịa: “Đúng, Lỗ lão phu tử có đến tìm tại hạ xem
bệnh đau răng, tại hạ cũng cấp cho y bài thuốc này.”
“Vậy bệnh răng của Lỗ lão phu tử hết rồi sao?” Dương Thu Trì lại nhìn châm
châm vào Triệu Bán Tiên.
“Cái đó, cái đó tại hạ cũng không rõ.” Triệu bán tiên ho khan vài tiếng, sau
đó dừng lại ngay.
Dương Thu Trì quay sang hỏi Trầm thị: “Lão gia của ngươi tìm Triệu bán tiên để
xem bệnh đau răng, ngươi có biết không?”
Trầm thị gật đầu: “Là tôi đưa lão gia tới, chính là lần trước đi tìm Triệu bán
tiên xem bói xong rồi coi bệnh luôn một thể.” Trong lúc nói, Trầm thị liếc mắt
nhìn về phía Triệu Bán tiên, vừa đúng lúc thấy Triệu Bán Tiên nheo mắt nhìn
mình, Trầm thị liền trợn mắt nhìn lại, nghênh mặt quay sang chổ khác.
Dương Thu Trì dường như không chú ý đến biểu hiện đó, hỏi tiếp: “Trước đó các
ngươi có đến đây không?”
Trầm thị ngẫm nghĩ, đỏ mặt gật đầu: “Có đến.”
“Cũng là ngươi đưa lão gia của ngươi đến?”
“Vâng.”
“Có thường không?”
Tiểu thiếp Phạm thị đỏ mặt, lại liếc mắt về phía Triệu Bán Tiên.
Triệu Bán tiên không vui cất giọng chen lời: “Vị đại gia này, ngài đến xem
bệnh hay là đến chỗ tôi điều tra án vậy?”
Dương Thu Trì không hề bực mình, vẫn một mực mỉm cười: “Đúng đúng, Triệu Bán
tiên nói rất đúng, coi ta kìa, cái bệnh nghề nghiệp cứ phạm vào mãi, hỏi cái
gì cũng như tra án vậy, thỉnh Triệu Bán Tiên đừng lấy làm lạ.” Dừng lại một
chút, hắn lại thở dài, “Lỗ lão phu tử dù sao cũng chết rồi, bệnh đau răng có
trị lành hay không không còn quan trọng nữa.”
Triệu Bán tiên vừa nghe tin đó liền ho khúc khắc vài tiếng rồi dừng lại ngay,
hỏi Dương Thu Trì: “Đại gia ngài vừa nói ngoại trừ đau răng còn bị chứng ngủ
không được, đúng không?”
Dương Thu Trì gật đầu: “Đúng vậy, có lúc ngủ trên giường mà cảm thấy mông lung
như có gì chèn lên cổ vậy, khi giãy giụa giật mình tĩnh dậy thì cái gì cũng
không có, hơn nữa lại thường hay bị ác mộng. Bán tiên, ông nói coi có phải là
ta bị trúng tà không?”
Triệu Bán tiên ngưng thần tử tế quan sát Dương Thu Trì, sau đó nói: “Đại gia,
ngài xác thật là bị trúng tà rồi. Coi nè, ấn đường của ngài tối đen, hai mắt
vô thần, nếu như không chịu sớm khu ma trục tà, chỉ sợ chẳng mấy chốc đại nạn
của ngài sẽ tới nơi a.”
Dương Thu Trì trợn trừng mắt, vô cùng kinh sợ hỏi: “Vậy, vậy phải làm sao bây
giờ?”
Tống Vân Nhi cũng gấp lên, rối rít hỏi: “Tiên sinh, ca ca của tôi gặp phải tà
gì mà lợi hại quá vậy?”
Bộ dạng của Triệu Bán tiên hiện giờ giống như đã chắc ăn như bắp rang, mỉm
cười nói: “Đừng có gấp, có Triệu bán tiên ta ở đây đảm bảo ngài không có gì.
Tôi sẽ lập tức lập đàn làm phép khu tù trị bệnh, lập tức sẽ không có vấn đề gì
cả.” Nói đến đây, Triệu Bán tiên nâng nửa chung trà còn lại lên uống một hơi
cạn sạch, dài giọng nói: 'Nhưng mà lập đàn thi pháp rất tổn thương tinh
thần…”
Dương Thu Trì lập tức hội ý, móc từ trong người ra một đĩnh bạc gần mười
lượng: “Tiên sinh, điểm đó mà hề gì, chỉ cần ông lập đàn thi pháp giải tà cho
ta, cái này quy về chỗ ông.”
Triệu bán tiên vừa nhìn thấy đĩnh bạc ấy hai mắt liền phát quang, suýt chút
nữa thì con mắt đã mù kia mở hẳn cả ra luôn.
Trong sơn thôn lão bá tánh có thể có đồ ăn thức uống, nhưng ngân lượng thì
hiếm vô cùng. Mỗi khi dân trong thôn đi khám bệnh coi bói, thường họ xách theo
một giỏ trứng hay giỏi lắm là một cái đùi heo là hậu hĩnh lắm rồi, còn nếu
tiền công được một hai xâu tiền thì đã là trọng lễ, chứ chưa bao giờ có ai
dâng lên một lúc cả mười lượng bạc như thế cả.
Triệu Bán tiên nở mày híp mắt đưa tay định chộp lấy đĩnh bạc đó, Dương Thu Trì
vụt tay ra chặn lại, khe khẽ lắc đầu: “Tiên sinh, không cần gấp, đĩnh bạc này
cứ để đây, chờ ông giúp ta lập đàn thi pháp trừ tà giải bệnh xong thì nói là
của ông.”
Triệu Bán tiên hơi ngượng, cười đáp: “Cái đó đương nhiên!” Rồi y đứng dậy nói
với Tôn lão mụ tử: “Mau chuẩn bị vật dụng lập pháp đàn trong vườn.” Y bước đến
cửa, thấy trong vườn ồn ào náo nhiệt đầy cả người trong thôn, thấy đây là cơ
hội khoe bản lĩnh nên tâm tình sướng khoái vô cùng.
Lão mụ tử đó bày ra trong vườn một cái pháp đàn, Triệu Bán Tiên bảo Dương Thu
Trì ngồi lên một cái ghế gần đó, Tôn lão mụ tử bắt đầu bày biện mọi thứ.
Dương Thu Trì ngoắc tay gọi Tống Vân Nhi đến gần, kề tai nàng nói xì xào gì
đó. Tống Vân Nhi nghi hoặc nhìn hắn, hắn lại thì thầm thêm vài câu nữa, Tống
Vân Nhi cười hì hì gật gật đầu.
Tôn lão mụ tử đang bận bịu chuẩn bị pháp đàn, Tống Vân Nhi chạy lại nói: “Đại
nương, bà cực khổ quá, để tôi giúp bà!”
Tôn lão mụ tử thấy Tống Vân Nhi cực kỳ xinh đẹp, miệng nói ngọt ngào, liền
cười ha ha đáp: “Không cần đâu, ta bận một chút thôi mà, cảm ơn cô nghe!” Nói
xong chuyển người đi vào nhà dưới lấy đồ.
“Không hề gì, tôi giúp bà được mà!” Tống Vân Nhi thoăn thoắt vào nhà trong
theo lão mụ tử.
Chẳng mấy chốc sau, lão mụ tử và Tống Vân Nhi đã chuẩn bị mọi thức cho pháp
đàn, ngoài ra còn đặt một lò lửa, trên đó có một nồi dầu lớn, bên dưới chất
đầy củi khô.
Triệu bán tiên thay đạo bào, cầm mộc kiếm từ pháp đài lên, chân đạp thất tinh,
bước theo hình bát quái, miệng lầm rầm niệm chú, mộc kiếm trong tay không
ngừng múa may trên đầu Dương Thu Trì.
————o0o—————