Phụ nữ đối với bói toán, đoán mệnh, tướng tinh, số phận đều rất mê muội, từ cổ
chí kim đều không có ngoại lệ!
Mễ lý chánh đáp: “Đương nhiên chuẩn, ba làng tám xóm quanh đây đâu đâu cũng
tìm y coi bói, người ta còn tặng cho y ngoại hiệu là Triệu Bán Tiên.” Ngừng
một chút, y tiếp, “Vị Triệu Bán Tiên này không những coi bói giỏi, mà còn có
thể bắt quỷ trừ tà, đạo pháp lợi hại vô cùng.”
“Đúng rồi, mấy ngày trước nghe nói tiểu thiếp Trầm thị của Lỗ lão phu tử đã
đưa lão đi tìm Triệu Bán Tiên xem bói, Triệu Bán Tiên nói Lỗ lão phu tử năm
nay có kiếp nạn, chỉ sợ khó thoát. Lúc đó tuy y đã giải xong, nhưng Triệu Bán
Tiên có nói, kiếp số này rất khó có thể giải trừ hết, quả nhiên hiện giờ đúng
như thế, Triệu Bán Tiên đoán thật là linh!”
Dương Thu Trì nhớ lại đêm hôm qua khi bọn họ vừa đến Bắc Tiếu thôn tìm Mễ lý
chánh báo cho y biết Lỗ học nho đã chết, lúc đó lý chánh đã từng lẩm bẩm
“Thiệt là linh”, Dương Thu Trì nghe mà cảm thấy kỳ lạ cho câu nói này, không
hiểu tại sao, sau đó do bận đi tìm người nhà của Lỗ Học Nho để tra hỏi nên
cũng không để ý. Hiện giờ, hắn mới hiểu Mễ lý chánh lúc đó có ý bảo Triệu Bán
Tiên đoán mệnh linh nghiệm.
Dương Thu Trì hỏi: “Ngươi làm sao biết Trầm thị dẫn Lỗ Học Nho đi tìm Triệu
Bán Tiên đoán mệnh?”
“Triệu Bán Tiên nói a, y cảm thán và nói với mọi người rằng Lỗ lão phu tử năm
nay có kiếp nạn, rất hung hiểm, chỉ sợ ngay cả ông ta cũng giải không nổi, bảo
mọi người cẩn phải để ý Lỗ lão phu tử, có chuyện gì xảy ra cần phải báo ngay
cho ông ta để kịp thời xử lý.”
Dương Thu Trì ừ à, cúi đầu trầm ngâm một chút rồi đột nhiên chuyển thân trở
vào trong nhà của Lỗ Học Nho.
Tống Vân Nhi, Hồ Giang, Mễ Lý Chánh không biết Dương Thu Trì định làm gì, chỉ
đành đi vào theo.
Tiểu thiếp Trầm thị cứ nghĩ bọn họ đã đi rồi, nên trở vào ngồi trong khuê
phòng hát hò nho nhỏ xâm soi trang điểm. Ả thấy Dương Thu Trì tiến vào liền
hơi bối rối, kéo tay áo lên lau nước mắt.
Dương Thu Trì cảm thấy rất tức cười, hỏi Trầm thị: “Ngươi dẫn lão gia của các
ngươi đi tìm Triệu Bán Tiên trong thôn coi bói, đúng không?”
Tiểu thiếp Trầm thị lén nhìn Dương Thu Trì một cái, từ từ thả tay áo xuống,
mắt đã bị dụi đỏ hồng nhưng không hề có một giọt lệ nào, rầu rầu đáp: “Đúng a,
vốn là muốn đến đó để thầy bói đoán coi trong kỳ thi ân khoa năm nay lão gia
có thể trúng tuyển hay không, thật không ngờ vừa gặp mặt nhà Triệu Bán Tiên ấy
đã nhìn được là lão gia của chúng tôi năm nay bị kiếp nạn. Hu hu hu, không ngờ
Triệu Bán Tiên coi trúng rồi, hu hu, sau này tôi làm sao mà sống đây a, hu hu
hu hu hu.” Nói rồi lớn tiếng khóc rống lên.
Dương Thu Trì chờ cho cái còi hơi của ả xả bớt một chút mới hỏi tiếp: “Nhưng
ta nghe Mễ lý chánh nói Triệu Bán Tiên đã giải kiếp nạn này cho lão gia các
ngươi rồi, sao lại không hữu hiệu vậy?”
“Giải thì giải rồi, nhưng Triệu Bán Tiên nói lão gia chúng tôi gặp kiếp nạn
rất lớn, nếu như không thể qua khỏi thì đó là ý trời mà thôi. Hu hu hu” Tiểu
thiếp Trầm thị lại bắt đầu sụt sịt dùng tới còi hơi.
“Vị Triệu Bán Tiên đó giải kiếp nạn cho lão gia các ngươi như thế nào?”
“Lập pháp đàn bắt quỷ trừ tà.”
Hai mắt Tống Vân Nhi sáng bừng, hiếu kỳ chen lời: “Vị Triệu Bán Tiên đó còn
biết bắt quỷ trừ tà? Đạo thuật của y lợi hại như vậy sao?”
Mễ lý chánh ở bên cạnh nghe thế liền chen ngay vào: “Cái đó thì đương nhiên
rồi, Triệu Bán Tiên ở Bắc Tiếu thôn chúng tôi chẳng những coi bói chuẩn, mà
còn thỉnh thần bắt quỷ rất tuyệt, ba làng bảy xóm xung quanh ai mà không biết?
Chỉ nói riêng về bắt quỷ trừ tà trị bệnh, tôi đã từng tận mắt chứng kiến,
Triệu Bán Tiên niệm động chú ngữ trói quỷ trên người bệnh nhân vào một tờ giấy
trên pháp đàn, sau đó ngậm nước phun một cái, con quỷ đó tức thời hiện nguyên
hình, thường đó là một con quỷ đầu to mắt lồi, máu huyết lâm ly a.”
Tống Vân Nhi nghe thế cô cùng thích thú, hỏi: “Có thật không?”
Mễ lý chánh càng lên tinh thần: “Cái đó thì đương nhiên, tôi còn tự thân chứng
kiến Triệu Bán Tiên dùng dầu sôi diệt quỷ nữa đấy.”
“Dầu sôi chiên quỷ?” Tống Vân Nhi kinh dị hỏi.
“Không sai, trước hết nấu một nồi dầu sôi, rồi Triệu Bán Tiên thò tay vào
trong đó coi dầu đã thực sự sôi chưa, có thể chiên chết quỷ hay không – đó là
một nồi dầu sôi sung sục đó a, y đưa tay vào trong ấy mà chẳng bị sao cả, cô
nói y có lợi hại hay không chứ hả?”
Mễ lý chánh khoe khoan đến sùi bọt mép, trong thôn của y có một nhân vật như
vậy sao y không cảm thấy nở mày nở mặt cho được? Y còn hưng phấn tiếp tục kể:
“Thử coi dầu sôi chưa rồi, Triệu Bán Tiên thi pháp bắt tà quỷ trên người bệnh
nhân, dùng pháp thuật cấm cố quỷ đó vào một khúc xương, sau đó bỏ khúc xương
vào trong dầu sôi mà nấu. Tiểu quỷ bên trong khúc xương đó không ngừng phát ra
tiếng kêu thảm, giãy dụa lên xuống, cuối cùng bị chiên chín luôn! Bệnh nhân
lập tức khỏe ngay. Cô nói coi thần kỳ hay không?”
Dương Thu Trì cũng xen vào: “Quả là thần kỳ a.” Rồi hắn cười cười hỏi, “Vị
Triệu Bán Tiên này có thể trị bệnh?”
“Đương nhiên rồi, bắt quỷ trị bệnh cái gì Triệu Bán Tiên cũng biết, nếu là
bệnh nhẹ thì dùng phương thuốc của y là khỏi, còn bệnh nặng thì phải bắt quỷ
trừ tà mới được.”
Dương Thu Trì ngẫm nghĩ một chút, nói: “Ta thường hay đau răng, đau lên rồi ăn
cái gì cũng không ngon. Hơn nữa ta còn ngủ không được, cứ ngủ là gặp ác mộng,
ngươi dẫn ta đi tìm Triệu Bán Tiên coi thử coi sao, được không?”
“Sao lại không á” Mễ lý chánh sốt sắng đáp ngay: “Tôi dẫn mọi người đi.”
Dương Thu Trì nói với tiểu thiếp Trầm thị: “Ngươi cũng đi theo chúng ta đi, đi
xem náo nhiệt.”
Trầm thị vốn muốn cự tuyệt, nhưng thấy thần sắc Dương Thu Trì vô cùng lạnh
lùng, hoảng kinh không dám nói gì, gật gật đầu đi theo họ ra khỏi cửa.
Mọi người được Mễ lý chánh dẫn đường ra đến nhà Triệu Bán Tiên ở gần cửa thôn.
Nhà Triệu Bán Tiên nhìn có vẻ giàu có so với những nhà khác trong thôn, bao
gồm mấy gian phòng lớn lợp ngói, trước cửa lớn có treo một biển trên có đề bốn
chữ đại tự vàng chóe: “Bán tiên hạ phàm”.
Nhà y có một hầu gái già họ Tôn chuyên môn nghênh đón khách nhân. Khi nghe nói
có các đại gia trong Ứng Thiên phủ nha môn đến tìm Triệu Bán Tiên trừ tà xem
bệnh, Tôn lão mụ tử mừng đến nỗi cười không thể khép miệng, vội vã mời Dương
Thu Trì cùng mọi người vào nhà, sau đó chạy ra ngoài nói oang oang, trong thôn
tức thời chấn động, rất nhiều người kéo đến xem náo nhiệt.
Vị Triệu Bán Tiên này tuổi ngoài năm mươi, một con mắt nhỏ xíu, mắt còn lại bị
mù, khi nghe nói có các lão gia từ Ứng Thiên phủ đến, y liền đứng dậy chấp tay
khom người: “Tham kiến các vị lão gia, Triệu hạt tử (mù) tôi xin ra mắt các
vị.” Nói rồi dẫn họ đến mời ngồi trong phòng khách.
Dương Thu Trì chấp tay xá xá, nói: “Triệu Bán Tiên, tại hạ và thông phán Hồ
Giang Hồ đại nhân của Ứng Thiên phủ nha môn đến quý thôn tra án Lỗ lão phu tử
bị giết, nghe nói tiên sinh pháp thuật cao cường, cũng vừa lúc tại hạ đang có
chút khó ở, nên muốn thỉnh tiên sinh coi bệnh xem sao.”
Triệu Bán Tiên nghe nói Lỗ lão phu tử bị giết, thở dài: “Ai…! Thật là trời
không ưa người tài, lão phu tử này vốn là người có học vấn nhất trong thôn
chúng tôi a! Ai….! Thật đáng tiếc a…! Pháp lực của ta không đủ, không thể
cứu được ông ta.”
Những thôn dân đang đứng chật ngoài vườn đều gật đầu than thở.
Triệu Bán Tiên thở dài phẩy phẩy tay, nghe thôn dân ngoài cửa kính phục thở
than, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý. Qua một lúc sau, y mới chớp chớp con mắt
mông lung lệ còn lại duy nhất ấy, cất tiếng hỏi Dương Thu Trì: “Xin hỏi vị đại
gia này không thoải mái ở chỗ nào?”
————o0o—————