Ân Đức nhìn thấy hán tử này, cả kinh hô lên: “Hồ Tam! Ngươi sao lại ở đây?”
Tên Hồ Tam này là quản gia của nhà Ân Đức, không hiểu sao lại xuất hiện chỗ
này. Hồ Tam không hề trả lời, biến hẳn sắc mặt, chuyển thân chạy vào trong
nhà.
Tiểu hắc cẩu chợt như tia chớp, phóng người nhảy theo, chỉ một cú là cắn chặt
bắp chân của Hồ Tam níu lại. Bắp chuối của Hồ Tam bị cắn đau, khiến hắn muốn
phát khóc. Hắn vừa dùng lực tránh thoát, vừa dùng chân còn lại đá tiểu hắc
cẩu. Rất tiếc, tiểu hắc cẩu cứ cắn chặt bắp chân của Hồ Tam, thà chết cũng
không nhả.
Dương Thu Trì thấy tình trạng đó, trong lòng đã rõ được mấy phần, tên Hồ Tam
này rất có khả năng là hung thủ gian sát Bạch Tiểu Muội, liền lớn tiếng quát:
“Bắt hắn lại!”
Lôi bộ khoái cùng mọi người xông lên, dùng xiềng xích trói thúc ké Hồ Tam lại.
Những bộ khoái còn lại tiến vào nhà tra xét, lôi thêm một người đàn bà từ
trong phòng ra. Thiếu phụ này ước khoảng ba mươi, tướng mạo có vài phần duyên
dáng. Khi thiếu phụ này bị lôi ra ngoài sân, thấy Hồ Tam đã bị xiềng xích trói
chặt, liền sợ đến mặt mày trắng bạch, toàn thân run rẩy, quỵ ngay xuống sân.
Ân gia chính là nhà giàu có tiếng của Quảng Đức huyện. Vào những ngày đầu Tống
tri huyện đến đây nhậm chức, đã được những tên trưởng tùy rành rẽ về địa
phương báo cáo tường tận mọi nhân vật tai to mặt lớn ở địa phương. Ân gia nếu
có dịp lễ lộc vui mừng đặc biệt nào, đều không quên mời Tống tri huyện đến làm
khách. Do đó, đối với vị Hồ tam quản gia của Ân gia này, Tống tri huyên đương
nhiên nhận ra.
Tống tri huyện bước đến trước mặt Hồ Tam, sắc mặt trầm xuống: “Hồ Tam, là, là
ngươi giết, giết Bạch Tiểu Muội phải không?”
Tên Hồ Tam này tuy là quản gia của phú hộ lớn, nhưng vừa phạm xong án là đã bị
bắt, Tống tri huyện lại hỏi một cách trực tiếp như vậy, nên cho là chuyện của
mình đã bại lộ hoàn toàn, liền kinh khủng kêu lên: “Bạch tiểu thư chết rồi
sao? Ta không có dùng lực bóp nàng… Tại sao lại chết rồi chứ?…”
Trong lời đáp vừa rồi, rõ ràng là hắn thừa nhận bản thân đã có hành động bạo
lực với Bạch Tiểu Muội. Tống tri huyện nghe vậy, lòng liền dãn ra. Tìm được
hung thủ rồi!
Đối với hung sát đại án có liên quan đến gia quyến của thượng cấp, Tống tri
huyện cứ nhất mực cảm thấy bất an, sợ phá không được án ảnh hưởng đến tiền đồ
của mình. Thật không ngờ, án này chỉ nhoáng cái là phá xong trong ngày. Đấy
chính là một sự kiện cực kỳ ấn tượng, đối với con đường hoạn lộ mai sau có ảnh
hưởng rõ ràng.
Kim sư gia đang khẩn trương trong lòng nãy giờ cũng đã yên tâm. Y phất cây
quạt, cung tay chúc: “Cung hỉ đại nhân đã phá xong án này!”
Tống tri huyện cười ha ha vuốt bộ râu dê. Lần này có thể phá án toàn là nhờ
tên tiểu ngỗ tác này. Đây là một nhân tài a. Phải khao thưởng xứng đáng cho
hắn mới được!
Ân Đức nghe lời Hồ Tam nói, sắc mặt thoáng chút kinh ngạc, sau đó quát to một
tiếng, phẫn nộ phóng về phía Hồ Tam, giữ chặt hắn đấm đá liên tục: “Tên gian
tặc nhà ngươi! Ân gia ta đãi ngươi không bạc, sao ngươi lại hạ độc thủ như
vậy? Ta phải giết ngươi!”
Bọn bộ khoái nhanh chóng lôi kéo Ân Đức ra. Sau khi đã tách được hai người,
thì quản gia Hồ Tam giờ đã bị đánh chảy máu mũi, mặt mày bầm tím chẳng khác gì
con gấu mèo (còn gọi là gấu trúc – panda).
Án kiện vừa phá xong, Tống tri huyện lòng vui như hội, nhưng chỉ hiển lộ tâm
sự ấy ra ngoài trong chốc lát, rồi lại trầm mặt lại ngay, âm trầm nghiêm mặt
quát: “Ngươi, ngươi thân là quản gia của Ân gia, vì, vì sao lại hạ độc thủ như
thế? Người nào xúi giục?”
Hồ Tam giương bộ mặt đầy máu, ỉu xìu đáp: “Lão gia, chỉ trách tiểu nhân uống
vài chung rượu bổ, thấy Bạch tiểu thư thay y phục trong phòng, nhất thời loạn
tính, nên mới…, nhưng tôi không hề bóp chết nàng. Khi tôi bỏ đi, nàng vẫn
còn thở mà… A…!”
Hồ Tam chưa nói dứt lời, lại chịu thêm một cước nặng nề nữa của Ân Đức vào
mặt, rú lên thảm thiết.
Tống tri huyện sợ hung thủ bị Ân Đức đánh chết, bèn lên tiếng khuyên can hắn,
đồng thời hạ lệnh giải Hồ Tam về huyện nha chờ thẩm tra sau.
Sau khi vài bộ khoái áp giải Hồ Tam đi, Tống tri huyện nhìn thiếu phụ ngồi ủ
rũ trên mặt đất, hỏi: “Ngươi, ngươi là ai? Vì sao lại, lại ở cùng một chỗ với,
với hung phạm Hồ Tam?”
Thiếu phụ ấy hiện sắc mặt trắng bệt, phục người quỳ trên mặt đất: “Hồi bẩm lão
gia, dân phụ là Tạ thị, trượng phu đã mất lâu năm, dân phụ nhất mực ở vậy thờ
chồng. Vị Hồ Tam này là bà con xa của dân phụ, hôm nay y mới đến nhà, nói là
đến thăm tôi, tôi… Tôi không hề biết gì về chuyện y giết người hết! Thỉnh
đại lão gia tác chủ!” Nói dứt lời, thiếu phụ òa khóc, thút thít không dứt, dập
đầu lia lịa.
Tống tri huyện gật gật đầu, vuốt bộ râu dê, nheo hai con mắt nhỏ xíu nhìn nữ
tử xinh đẹp lồ lộ trên đất đó nói: “Nếu như ngươi, ngươi không liên quan gì
đến án này, bổn quan cũng, cũng không làm khó ngươi, ngươi đứng dậy đi.”
Tạ quả phụ mừng rỡ, dập đầu lạy tạ liên tiếp. Khi ả ngước mắt nhìn lên Tống
tri huyện, thấy lão đang nheo mắt nhìn mình, lòng thầm mắng lão này là một quỷ
sắc, nhưng ngoài mặt thì thẹn thẹn thò thò, làn thu ba lưu chuyển, cũng phóng
cho lão một cái liếc mắt đưa tình.
Tống tri huyện mừng rơn, nhưng do có nhiều người ở bên cạnh, trong đó lại có
con gái của mình, không tiện nói gì. Lão thầm nghĩ sau này sẽ kiếm cơ hội gặp
ả, giờ bèn ho khan một tiếng, bảo: “Ừ… trở về thôi!” Lão vừa chuyển thân
định đi, chợt nghe có người nói: “Chậm đã! Nữ tử này không thể thả!” Người nói
chính là Dương Thu Trì.
Tống tri huyện a lên một tiếng, hỏi: “Xin hỏi Dương ngỗ tác, phụ nhân này vì
sao không thể tha?”
Đại án này có thể phá được chủ yếu là nhờ tên ngỗ tác học đồ trước mắt này
đây. Nếu như không phải hắn dùng tiểu cẩu dẫn đường, thì làm sao có thể bắt
được nguyên hung? Do đó, Tống tri huyện vô cùng cảm kích đối với hắn, ngôn ngữ
cũng theo đó khách khí hơn nhiều.
Dương Thu Trì bước đến bên cạnh Tống tri huyện, thấp giọng thì thào: “Đại
nhân, sau khi Hồ Tam gian sát Bạch Tiểu Muội, thì lập tức chạy đến nhà Tạ quả
phụ ẩn thân. Điều đó cho thấy quan hệ của hai người không phải tầm thường,
không thể chỉ đơn giản là bà con xa không thân không thích. Nói không chừng
giữa họ còn có ẩn tình. Cho dù ả không phải là kẻ đồng mưu, nhưng cũng không
thoát được mối hiềm nghi về chuyện chứa chấp hung phạm.”
Hắn quay đầu nhìn Tạ quả phụ một cái, rồi tiếp tục nói: “Tiểu nhân vừa rồi
thấy Tạ quả phụ trong lúc nói, tuy ngoài mặt ngoài miệng tỏ vẻ rất sợ sệt,
nhưng lời đối đáp trơn tru, có đường lối mẫn tiệp, chỉ sợ không phải là một
thôn phụ tầm thường. Hay nhất là cứ bắt về huyện nha, tử tế thẩm vấn.”
Dương Thu Trì nói một hơi một tràng, thuyết phục Tống tri huyện gật đầu lia
lịa. Lòng lão nghĩ tên tiểu ngỗ tác ngươi xem ra cũng biết suy nghĩ mạch lạc,
xử sự lãnh tĩnh, đích xác là một nhân tài, có thể lung lạc nhân tâm, tốt nhất
là phải kéo ngươi về làm kẻ tâm phúc làm việc cho ta mới được. Con người như
người sau này nhất định có chỗ dùng!
Nghĩ đến điều đó, Tống tri huyện bèn khen: “Được lắm! Lời ngươi nói quả không
tệ!” Rồi lão quay người sang bảo tên trưởng tùy đi theo: “Thưởng cho Dương ngỗ
tác năm lượng bạc trắng!” Tên trưởng tùy bước tới, lấy một nén bạc từ trong
túi ra, cân nhắc một chút, rồi đưa cho Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì nhanh chóng cung thân đưa hai tay cầm lấy, tạ ơn liên tục. Hắn
rút túi tiền thêu hoa do Tống Vân Nhi cho ra, bỏ nén bạc đó vào rồi cột chặt
miệng lại. Lại thoáng thấy Tống Vân Nhi tủm tỉm nhìn mình, hắn liền cố ý dùng
tay sờ sờ túi tiền với bộ dạng rất ái muội, rồi bỏ vào trong người, lại vỗ vỗ
nhẹ lên chỗ ấy, cách một làn y phục.
Tống Vân Nhi thu lại nụ cười, trợn mắt nhìn hắn, quay đầu đi chỗ khác không
thèm chấp.
Tống tri huyện nhìn Tạ quả phụ trên mặt đất, hạ lệnh: “Trói ả lại cho ta, mang
về nha môn chờ xét!”
Bọn bộ khoái đồng thanh ứng tiếng, vung gông cùm lên, nghe rắc một tiếng, Tạ
quả phụ đã bị trói chặt.
Dương Thu Trì nhìn Tạ quả phụ, thấy ả đang trừng mắt nhìn mình một cách rất
độc ác, cánh tay bị trói vô thức che chỗ kín, liền kỳ quái hỏi: “Ớ! Ngươi tiểu
rồi à?”
Tạ quả phụ sững người, lắc lắc đầu.
Dương Thu Trì chỉ vào chỗ giữa hai đùi của ả: “Vậy sao ngươi che chỗ đó làm
gì?”
Tạ quả phụ đỏ bừng mặt, bỏ tay ra, nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ liếc nhìn
xuống hạ thể.
Ả đàn bà góa này nhất định có giấu cái gì đó ở chỗ kín, thậm chí đó là vật
thập phần quan trọng. Khi ả biết mình sắp bị cầm cố, liền khẩn trương và vô
thức tra xét lại vật bị giấu này, nghĩ cách coi nên xử trí như thế nào.
(Hết chương 17)
——-o0o——-