Tống Vân Nhi cao hứng hỏi: “Ca, ngoại trừ những thứ huynh nói vừa rồi, còn có
thứ gì có thể khiến một người nào đó ăn uống phải độc dược mà không trúng
độc?”
Dương Thu Trì đối với sự ham học hỏi của nàng rất vừa ý, gật đầu khen ngợi,
đáp: “Trừ liều lượng ít nhiều và sự khác biệt về cá thể có thể quyết định có
trúng độc hay không, phương pháp sử dụng cũng ảnh hưởng không ít, ví dụ như
nọc độc của rắn nếu uống vào thì không sao, nhưng ngấm vào huyết dịch của con
người có thể làm chết người ta.”
“Lỗ Học Nho dùng mật ong trộn thuốc này xức lộn vết thương trong miệng, chứ
không phải trực tiếp uống vào…”
Nói đến đấy, Dương Thu Trì đột nhiên dừng lại, tự lẩm nhẩm : “Mật ong trộn
thuốc….”
Một tia linh quang chợt lóe lên trong đầu hắn, khiến hắn chợt vỗ đùi đánh đét,
luôn miệng nói đáng chết, vì sao lại bỏ quên manh mối này chứ? Vợ cả của Lỗ
Học Nho là Phạm thị đã từng khai là bà ta có được một phương thuốc, dùng ong
mật phối trộn với thuốc cho Lỗ Học Nho xức trị miệng lưỡi bị nóng lở, nhưng
bản thân chí chú ý đến mật ong để phối dược, còn thuốc để phối như thế nào lại
vô tình bỏ qua! Rất có khả năng thuốc dùng để trộn với mật ong có vấn đề, hoặc
phương thuốc có vấn đề, hay nói khác đi là người đưa cho Phạm thị phương thuốc
đó có vấn đề!
Dương Thu Trì nhớ lại lúc làm thí nghiệm trên sinh vật ở khách sạn nhỏ, con
vịt sau khi ăn số mật từ trong bình thuốc của Lỗ Học Nho là ngã ra đất giãy
đành đạch chết ngay, trong khi vừa lúc nãy vịt phải ăn tới hay chén mật, chịu
được thời gian tàn hai nén nhang mới chết. Như vậy có thể thấy, chất độc trong
bình thuốc của Vương lão thái độc hơn nhiều so với độc trong mật ong.
Vừa rồi đã chứng thực mật ong của Lỗ Học Nho là mua từ mật ong độc của Vương
lão thái, vậy cùng một loại mật mà có độc tính không giống nhau, chứng tỏ
trong mật ong đó có khả năng là có thêm độc do người khác hạ vào! Hơn nữa, vấn
đề rất có khả năng xuất phát từ phương thuốc hoặc là bản thân thuốc dùng để
phối dược.
Hiện giờ nhất định phải tìm ngay Phạm thị, tra cho rõ phối dược là gì, phương
thuốc này do ai cho…
Những chuyện như trên nói ra thì nhiều, nhưng chỉ diễn ra trong đầu Dương Thu
Trì có một tích tắc. Hắn bảo: “Phải trở về Bắc Tiếu thôn tìm Phạm thị ngay.”
Hồ Giang hỏi: “Sao? Chẳng lẽ vẫn là Phạm thị hạ độc à?”
“Không, rất có thể là thuốc dùng để trộn chung với mật ong có vấn đề!” Dương
Thu Trì chỉ hé lộ một chút, Hồ Giang và mọi người liền minh bạch, họ cùng vội
vã xuống núi.
Trước khi ra đi, Dương Thu Trì báo cho cả nhà Vương lão thái là tuy độc trong
mật ong không hại chết người, nhưng dù gì cũng là có độc, ảnh hưởng không tốt
đến sức khỏe con người, bảo bọn họ hủy số mật đó đi, hơn nữa phải đi chặt bỏ
toàn bộ trúc đào trong vùng phụ cận để tránh cho mật sáp tạo ra lại có độc
nữa. Ngoài ra, hắn còn dặn sau này nếu lấy được mật mới rồi, tốt nhất nên dùng
gà vịt thực nghiệm qua thử coi có độc hay không.
Cả nhà Vương lão thái suýt chút nữa bị ghép vào tội hạ độc rồi bị bắt trị tội,
quả thật khiếp sợ vô cùng, nhưng khi được Dương Thu Trì điều tra ra chân
tướng, trả lại sự thanh bạch cho họ, nên vô cùng cảm kích đối với hắn, đương
nhiên vâng dạ chấp hành ngay lời hắn dặn. Hơn nữa, dù Dương Thu Trì không yêu
cầu như thế, bọn họ cũng phải hủy đi số mật và trúc đào xung quanh, bởi vì dù
sao họ cũng là những người có trách nhiệm, bán rẻ lương tâm để kiếm tiền là
điều mà họ tuyệt đối không làm.
Dương Thu Trì cùng mọi người gấp rút hạ sơn trở lại Nam Tiếu thôn, đến thẳng
nhà Lỗ Học nho. Phạm thị và Trầm thị hiện đang bị giữ ở nơi đó.
Dương Thu Trì không thèm nghỉ ngơi, lập tức thẩm vấn Phạm thị: “Phương thuốc
mà bà dùng để phối trị bệnh lở miệng của lão gia nhà bà là gì?” Dừng lại một
chút, hắn hỏi tiếp: “Có phải là dùng cánh hoa trúc đào nghiền nát hòa trộn vào
mật ong không?”
Sở dĩ Dương Thu Trì đoán như thế, nhân vì trúc đào là loại trung dược khá
thông dụng, có tác dụng giải độc giảm đau nhức, rất nhiều thuốc trung y trị
ung nhọt đều có trúc đào ở trong đó (đều là thuốc thoa ngoài da). Tuy nhiên,
trúc đào là một loại độc dược, nên có thể nói, trung y là một thứ học vấn khá
huyền diệu, nhiều một chút là độc, ít một chút là thuốc, đánh đúng chỗ thì trị
được bách bệnh.
Gần Nam Tiếu thôn đều có trúc đào, và chút tri thức về trúc đào có độc được
được người dân trong vùng biết. Trong các làng xóm thôn quê thường phát sinh
những trường hợp trâu dê ăn phải trúc đào ngộ độc tử vong. Nhưng do lão bá
tính thiếu các khiến thức về trung y, hay các bài thuốc dân gian đều là truyền
miệng, nên việc dùng trúc đào để làm thuốc kỳ thật rất nguy hiểm.
Phạm thị ngạc nhiên hỏi lại: “Đại nhân, ngài cũng biết phối phương này sao?
Bài thuốc này rất hữu dụng đấy.”
“Hữu dụng? Dùng để đi chầu diêm vương thì có!” Dương Thu Trì tức giận bảo.
“Ngươi không biết thì đừng có tin thầy tin bà loạn lên hết chứ. Thứ trúc đào
này tuy có tác dụng giải độc giảm đau giảm sưng tấy, nhưng nó là chất kịch
độc, sử dụng không đúng cách sẽ làm chết người đấy! Lão gia của ngươi rất có
thể là dùng bài thuốc của ngươi chết rồi!”
Phạm thị lập tức sợ hãi khóc rống lên: “Đại nhân, tôi thiệt không biết a,
trước đây có người dùng trúc đào làm thuốc đều không sao cả, tôi cho rằng…
tôi thật không biết a.”
Mật ong vốn đã có độc, Phạm thị lại nghe theo phương thuốc dân gian, bỏ thêm
cánh hoa trúc đào vào đó, coi như đã có độc mà còn cho thêm độc, thì làm sao
lão tú tài Lỗ Học Nho chịu nổi chứ, không chết mới là lạ!
Tin bừa theo thuốc lạ, sự ngu muội đã hại chết người! Dương Thu Trì thầm thở
dài.
Hồ Giang cũng than thở: “Thì ra ong mật và nguyên phối phu nhân hợp mưu giết
lão tú tài Lỗ Học Nho này, ta nghĩ nát óc cũng không ra kết quả như vậy!”
Các bộ khoái bước lên dùng xích trói Phạm thị lại.
Tiểu thiếp Trầm thị lại bắt đầu gào khóc cào cấu Phạm thị, đòi giết bà ta báo
thù cho lão gia, nhưng bị Tống Vân Nhi kéo ra.
Xong rồi, án coi như đã phá, trở về nhà thôi!
Tâm tình của Dương Thu Trì thật trầm trọng. Hắn bước ra khỏi phòng mà cảm thấy
án này có gì đó không thỏa. Bước đi mấy bước, hắn đột nhiên dừng lại, nhìn vào
sườn núi đối diện không chớp mắt.
Tống Vân Nhi hỏi: “Ca, huynh nghĩ gì nữa vậy?”
Dương Thu Trì không trả lời, quay đầu lại nhìn bụi trúc đào ở cạnh nhà Lỗ học
nho, nhìn lên nhìn xuống một hồi, bước lại hái một chiếc lá đặt lên bàn tay
xem, chân mày nhíu tít lại.
Tống Vân Nhi biết những khi ca ca của nàng đứng thẫn thờ ra như thế, thì có
nghĩa là ca ca đang suy nghĩ điều gì đó thật kỳ quái. Vì vậy, nàng thấy lạ
riết thành quen, không dám làm phiền, chỉ đứng bên cạnh đó chờ hắn ngẫm nghĩ
xong.
Dương Thu Trì đột nhiên vò nát chiếc lá trúc đào trong tay, sau đó đưa các
phần lá nát lên xem kỹ, đôi mày càng nhíu chặt hơn nữa.
Sau khi trầm tư một lúc lâu, Dương Thu Trì bước đến trước mặt Phạm thị, hỏi:
“Ngoại trừ ngươi cho thêm cánh hoa trúc đào vào mật ong, còn cho cái gì khác
nữa không?”
Phạm thị lắc đầu khóc lóc, mái tóc bạc xõa tung ra, khiến cho mọi người đều
cảm thấy đáng thương.
Dương Thu Trì lại hỏi: “Phương thuốc này ai chỉ cho ngươi?”
“Là lão thầy bói Triệu Bán Tiên ở cửa thôn chỉ.”
“Thầy bói à?” Dương Thu Trì hơi ngạc nhiên, “Thầy bói mà sao biết xem bệnh?”
Phạm thị gật gật đầu, khóc thút thít.
Mễ lý chánh ở cạnh đó chen lời: “Dương công tử, thầy bói Triệu Bán Tiên trong
thôn của chúng tôi thật là có bản lĩnh, xem bệnh chỉ là thứ yếu, khiến người
ta bội phục chính là ông ta xem bói rất chính xác.”
————o0o—————