A! Hai người đều kêu lên thảng thốt, lão phu nhân nguyên phối Phạm thị run
giọng hỏi: “Lão gia chúng tôi vì sao mà chết vậy?”
“Bị người ta hạ độc chết!”
Tiểu thiếp Trầm thị vừa nghe thế, liền che mặt khóc rống lên: “Chồng của tôi
a…! Chàng sao lại đành lòng bỏ chúng thiếp lại như vậy chứ, chàng bảo chúng
thiếp làm sao mà sống đây a…!” Tiếng khóc có âm có luật, âm thanh uyển
chuyển du dương, cổ họng có vẻ không tệ!
“Đừng khóc nữa!” Hồ Giang rống lên.
Tiếng khóc của Tiểu thiếp Trầm thị đột nhiên nín bặt, giống như con vịt kêu
quang quác đột nhiên bị chặt ngang cuống họng vậy. Cánh tay che mặt từ từ hạ
xuống, trên mặt chẳng có chút nước mắt nào.
Mặt Hồ Giang dài ra: “Chúng ta còn có lời muốn hỏi các ngươi, chờ chúng ta đi
rồi thì ngươi muốn khóc muốn gào gì mặc kệ!”
Lão thái thái đó lúc này cũng bắt đầu lệ nhệ sụt sùi, Hồ Giang còn muốn quát
bảo dừng, nhưng bị Dương Thu Trì ngăn lại. Gã rút ra một bình sứ nhỏ, hỏi:
“Cái bình đựng mật ong này là ai đưa cho lão gia Lỗ Học Nho của các người?”
Tiểu thiếp Trầm thị chớp mắt nhìn cái bình, xong rồi chu mỏ nhìn về phía vợ
chính Phạm thị.
Phạm thị ngẩng đầu, mắt mũi kèm nhèm nhìn không rõ, Dương Thu Trì phải đưa cái
bình đến gần, Phạm thị tiếp lấy nhìn kỹ đáp: “Là do lão thân đưa cho lão gia,
trong đó đựng toàn mật ong.”
Hồ Giang nghe thế, thì ra là lão thái thái này hạ độ giết chết Lỗ Học Nho,
không khỏi đột nhiên phừng giận, mắng: “Giỏi cho lão bà khốn nạn này, vừa rồi
ta có nghe lý chánh nói, năm xưa ngươi bệnh súyt chết, là do Lỗ Học Nho khuynh
gia bại sản trị bệnh cho ngươi, ngươi sao lại lấy oán báo ân, hạ độc hại chết
lão chứ? Thật đúng là không bằng giống trâu giống chó! Người đâu, mau trói lão
bà khốn này lại cho ta!”
Các nha dịch ở cửa đồng thanh đáp ứng, xích sắt trong tay khua lên rổn rảng,
bước đến định bắt người.
Vị nguyên phối Phạm thị sợ điếng người, khóc lóc hoảng hốt thưa: “Đại lão gia,
cái đó từ đâu mà nói vậy. Tôi không có a, không có hạ độc hại lão gia chúng
tôi, lão thân oan uổng quá mà!”
“Ngươi còn dám kêu oan?” Hồ Giang lạnh giọng nói, “Lão gia Lỗ Học Nho các
ngươi bị trúng độc chết. Chúng ta đã tra ra trong mật ong có độc, và bình mật
ong này là do ngươi đưa cho Lỗ Học Nho. Chứng cứ rõ ràng, còn tưởng chối cãi
hay sao?”
Vị tiểu thiếp Trầm thị vừa nghe thế, kêu lên chói lói nhào tới Phạm thị, vừa
cào cấu vừa mắng chửi: “Thì ra là cái lão chết bầm ngươi hại chết lão gia. Ta
phải giết ngươi!”
Vị nguyên phối Phạm thị già cả yếu ớt, làm sao là đối thủ của ả, chỉ biết ôm
đầu khóc lóc kêu oan, mặt đã bị quào hết mấy dấu máu.
Dương Thu Trì đưa mắt ra hiệu cho Tống Vân Nhi, nàng lập tức giữ chặt tay của
tiểu thiếp Trầm thị, quặt ra phía sau quát: “Đại lão gia có ở đây, không được
vô lý!”
Trầm thị bị Tống Vân Nhi vặn tay kéo khiến loạng choạng lùi lại mấy bước, suýt
chút nữa ngã ngửa ra sau, không dám lo lối om sòm nữa.
Bộ khoái định bước lên bắt Phạm thị, Dương Thu Trì giơ tay lên, ra hiệu khoan
động thủ. Hồ Giang hơi nghi hoặc, cũng ra dấu bảo bọn nha dịch ngưng lại, ngồi
xuống hỏi: “Dương công tử, chân hung chẳng phải đã tìm được rồi sao? Sao
lại….”
Dương Thu Trì không trả lời câu hỏi của y, hỏi Phạm thị: “Ngươi vì sao đưa mật
ong cho lão gia các ngươi?”
Phạm thị đã sợ chết khiếp, thấy Dương Thu Trì mặt mày hòa hoãn, bọn nha dịch
có vẻ rất nghe lời hắn, xem ra nếu như có thể nói chuyện rõ ràng rành mạch với
vị công tử này, có thể có hy vọng tẩy được oan khuất, bèn van cầu: “Công tử,
lão thân oan uổng, lão thân thiệt không có hạ độc a.”
“Lão phu nhân, bà không cần gấp, cứ từ từ nói, chưa làm rõ trắng đen, chúng ta
sẽ không bắt người loạn lên đâu.”
Nghe lời này, Phạm thị lúc này mới hơi an tâm, đáp: “Lão gia chúng tôi càng
thi càng rớt, tâm tình phiền muộn, nội hỏa rất nặng, thường sinh nóng gắt lở
miệng, có lúc đau đến ăn uống không được, ngay cả uống nước cũng đau đến không
chịu được. Chúng tôi tìm thầy lang cũng không thể trị triệt để, sau đó tôi tìm
được một phương thuốc dân gian, án theo đó đem mật ong thoa lên chỗ vết thương
trong miệng của lão gia, kết quả rất hữu hiệu, do đó lão gia cứ nhất mực mang
theo bình mật ong này theo người.”
Thì ra Lỗ Học Nho bị bệnh loét khoang miệng, hèn gì trong lúc ở khách sạn hàng
ngày chỉ có thể ăn cháo với cải muối, nửa cái bánh bao ăn mãi cũng không xong,
nhất định là lúc bị lở loét miệng, cố ăn bánh bao mà nhai nuốt mãi không trôi,
ăn được nửa cái rồi thì không thể nào ăn tiếp được, chỉ có thể húp cháo mà
thôi. Còn bình mật ong này thì ra là vợ cả đưa cho mang theo người để lão dùng
trị bệnh!
Nhìn thần tình của Phạm thị, nhất định không biết trong mật ong đã bị hạ độc.
Chẳng lẽ trước lúc bà ta mua nó, mật ong đã bị người ta hạ độc rồi? Dương Thu
Trì hỏi Phạm thị: “Hủ mật ong này tự tay bà điều chế hả?”
“Không phải, là lão thân mua từ chỗ nuôi ong của Vương lão thái.”
“Nuôi ong? Trong thôn có người nuôi ong sao?”
Mễ lý chánh ở cạnh đó chen lời: “Đúng, trong thôn có mấy nhà nuôi ong, xung
quanh thôn chúng tôi đều là núi cao, ruộng thì ít, nếu dựa vào nó không mà nói
thì thật khó sống. Do đó có một số nhà nuôi ong, bán mật ong kiếm tiền nuôi
các miệng ăn trong nhà.”
Dương Thu Trì hỏi Phạm thị: “Vậy lúc bà mua mật ong thì tự chọn hay là do
Vương lão thái mang cho bà? Bà hãy nhớ lại cho chính xác, kể tường tận một
chút.”
Phạm thị gật gật đầu, nghĩ một chút rồi nói: “Thường thì đều do con của Vương
lão thái dùng gùi hạ sơn đến thành Trừ châu bán, trên đường ngang qua thôn
chúng tôi sẽ rao lên, tôi thường tùy lúc cần mà mua.
Trong gùi có một bình sứ lớn, trong chứa đầy mật ong, muốn mua thì phải tự
mang đồ đựng theo. Lúc tôi mua còn nhớ vào khoảng giữa tháng chín.”
Dương Thu Trì thầm nghĩ, phải chăng con của Vương lão thái hay thậm chí Vương
lão thái hạ độc đây? Tuy không có chứng cứ gì, nhưng cũng cần phải đi tra xét
một chút, xem có đầu mối gì hay không.
Cần phải biết, phần lớn đầu mối phá án đều thu được thông qua quá trình điều
tra từ đáy lên, không phải tự ngồi ở nhà mà suy tưởng ra được. Dương Thu Trì
hỏi: “Vương lão thái ngụ ở nơi nào?”
Mễ lý chánh lại chen lời: “Ở giữa sườn núi phía đông.”
“Đưa chúng ta đến đó tìm lão!” Dương Thu Trì bảo.
Mễ lý chánh hơi chần chờ, nói: “Hiện giờ đã canh ba rồi, đến chỗ của họ còn
những mười dặm đường núi nữa, trong trời đêm âm u này, đường núi rất khó
đi…”
Hồ Giang nhìn Dương Thu Trì, rồi quay lại nói: “Chuyện không thể chần chờ,
nhân phạm nếu trốn thì ngươi có phụ trách được không?”
Mễ lý chánh giật mình kinh sợ, luôn miệng nói không dám, chạy vội ra ngoài
chuẩn bị đèn đuốc, gọi mấy dân tráng trong thôn chuẩn bị ổn thỏa đâu vào đó.
Hồ Giang hạ lệnh lưu hại bộ khoái lại canh chừng Phạm thị và Trầm thị, sau đó
dưới sự dẫn đường của lý chánh, đoàn người lên núi đến nhà nuôi ong của Vương
lão thái.
Đường núi quả nhiên rất khó đi, dốc núi khá đứng, có những đoạn không thể cưỡi
ngựa, chỉ có thể xuống ngựa dắt bộ tiến lên.
Giờ đèn cử đuối, đi suốt mười dặm đường núi mà mất đến hai canh giờ mọi người
mới đến nơi, lúc đó đã vào khoảng canh năm.
Nhà Vương lão thái nuôi ong này dựa sát vào sườn núi, xây mấy căn phòng gỗ,
cạnh các nhà gỗ này dựng mấy thùng nuôi ong thật chỉnh tề. Những con ong mật
này cũng không bay loạn, chỉ tụ tập trong tổ, thỉnh thoảng bị ánh đèn khuấy
động mới bay lên kêu o o, nhưng nhanh chóng bay trở về tổ.
Bộ khoái, dân tráng và hộ vệ của Dương Thu Trì nhanh chóng bao vây mấy căn nhà
gỗ này lại.
Mễ lý chánh gõ cửa, bộ khoái nhanh chóng phóng vào khống chế Vương lão thái,
con trai và con dâu, sau đó tiến hành tra xét trong khắp nơi.
Vương lão thái, con trai và con dâu bị đám người đột nhiên xuất hiện tra xét
này dọa sợ chết khiếp. Nhưng khi nhìn rõ bọn họ là bộ khoái của nha môn, biết
không phải là cường đạo nên mới có phần an tâm.
Sau khi điều tra, mọi người phát hiện trong một phòng có tám hủ sành lớn,
trong đó đựng đầy mật ong.
Vương lão thái thấy các bộ khoái tìm kiếm khắp nơi, có phần không hiểu, dè dặt
hỏi: “Các vị đại gia, các vị tìm cái gì đó a?”
Hồ Giang nói với Mễ lý chánh: “Ngươi nói với hắn là được rồi.”
Mễ lý chánh dạ một tiếng, đáp lời Vương lão thái: “Mật ong các người bán cho
Lỗ lão phu tử ở trong thôn có vấn đề, Lỗ lão phu tử dùng chỗ mật ong đó rồi bị
trúng độc chết!”
“A….!” Vương lão thái, con trai và con dâu đều tái mặt. Vương lão thái nói:
“Không thể nào, chúng tôi, chúng tôi bán mật ong nhiều năm rồi, chưa bao giờ
có người ăn mật ong của chúng tôi mà có chuyện cả, đừng nói gì bị trúng độc
chết.”
Hồ Giang nói: “Đó là vì các ngươi cố ý hạ độc hại chết Lỗ lão phu tử!”
“Oan uổng rồi…!” Vương lão thái rên lên một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu
liên tục, “Chúng tôi với Lỗ lão phu tử đâu có oán cừu gì, sao lại muốn hại
người ta chứ.” Con trai Vương lão thái và con dâu cũng quỳ xuống dập đầu theo.
Hồ Giang cười lạnh: “Đó chính là nguyên nhân chúng ta tìm các ngươi tra hỏi,
các ngươi hãy ngoan ngoãn khai ra các ngươi hạ độc giết chết như thế nào? Cứ
như thật mà khai, nếu không sẽ chịu cái khổ hành hạ da thịt!” Các bộ khoái
luôn miệng quát nạt dọa dẫm.
“Dân phụ đúng là oan uổng a, chúng tôi bán mật ong kiếm tiền nuôi các miệng ăn
thôi mà, tại sao lại vô cớ hạ độc hại người khác để làm gì chứ. Cầu thanh
thiên đại lão gia minh xét, phân xử dùm dân phụ a!”
“Ngươi còn dám cãi!” Hồ Giang rống lên, trước đây y đã nhìn thấy Dương Thu Trì
dùng cách cho vịt uống mật ong trong bình để nghiệm độc, bèn muốn dùng cách
này, quát bảo: “Người đâu, mau đi bắt một con vịt vào đây cho ta!”
Sau nhà Vương lão thái có nuôi một ít gia cầm, một bộ khoái vâng dạ chạy ra
sau bắt một con.
Hồ Giang chỉ vào vài chum mật ở trong phòng phân công: “Múc ít mật ong cho nó
uống!”
Bộ khoái lấy ra một cái gáo to, múc đầy cho con vịt uống, nhiều quá khiến nó
cứ giãy giụa liên tục, qua một lúc sau mà vẫn kêu quang quác, chẳng có chuyện
gì xảy ra.
Hồ Giang hơi thất vọng, bẽn lẽn nhìn Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì cười khổ, thầm nghĩ nếu như Vương lão thái này thật muốn hạ độc
Lỗ lão phu tử, thì trực tiếp hạ độc vào chỗ mật bán cho Lỗ lão phu tử là được,
làm gì đi bỏ độc toàn bộ số mật này được. Hơn nữa, căn cứ vào lời Phạm thị
khai, thì mật ong được mua vào tháng chín, như vậy đã trải qua ba tháng rồi,
mật bị hạ độc nhất định đã sớm bị tiêu hủy, sao còn chờ bọn họ đến điều tra
được chứ?
Vương lão thái không thừa nhận hạ độc, xem dáng vẻ không phải là người nói
láo, hiện giờ không có chứng cứ chứng minh lão hạ độc trong mật ong, như vậy
là không có lý do bắt người rồi. Nếu như không phát hiện được đầu mối gì, chi
bằng xuống núi trở về trước cố nghĩ coi rốt cuộc xuất hiện vấn đề ở chỗ nào.
Từ tình huống trước mắt mà xét, khả năng kẻ hạ độc lớn nhất chính là vợ cả của
Lỗ Học Nho. Nhưng Dương Thu Trì có cảm giác Phạm thị không phải là người làm
chuyện đó, mạng của bà ta do Lỗ Học Nho cứu, bà ta lại già cả rồi, giết chết
lão để làm được chuyện gì? Hắn không nghĩ ra lý do để Phạm thị giết Lỗ Học
Nho, trong lòng lại nghĩ đến hành vi của ả tiểu thiếp đó quai quái thế nào ấy,
nhưng lại không có bất kỳ chứng cớ gì.
Ngay cả Dương Thu Trì cũng không có chủ ý, thì Hồ Giang và mọi người hẳn nhiên
là không. Mọi người tiu nghỉu xuống núi quay trở về.
Tuy suốt đêm không ngủ, nhưng Dương Thu Trì không mệt mỏi tí nào. Cái thứ thức
suốt đêm này ở xã hội hiện đại hắn đã làm như ăn cơm bữa, thậm chí nửa đêm
đang ngủ bị người ta gọi dậy đi khám nghiệm hiện trường. Trong khi đó, án này
hiện đã rơi vào thế bế tắc, cần phải nghĩ coi bước kế tiếp phải làm gì. Hiện
giờ trong đầu hắn chẳng có thứ gì, trong lòng có chuyện, thì làm gì có ý mệt
mỏi ngủ nghê gì chứ?
Tống Vân Nhi cầm một cành nhỏ tùy ý bẻ bên đường, khe khẽ đung đưa, thấy Dương
Thu Trì buồn buồn cúi đầu vừa đi vừa nghĩ ngợi, còn bản thân nàng thì chẳng
giúp được gì, muốn đánh tan lực chú ý của hắn, liền chỉ tay vào sườn núi xa
xa: “Ca, huynh coi, núi này phong cảnh đẹp quá.”
Bọn họ đã hạ sơn được một lúc, hiện trời đã sáng, ánh Thái dương lộ qua khe
núi đỏ hồng, dốc núi đầy tuyết trắng nhưng đã bị dung hóa rất nhiều, lộ ra
từng thảm cỏ cây xanh mướt.
Khói sương mờ ảo dâng lên như một sợi thắt lưng ngọc, uốn lượn quanh sườn núi.
Từng đám ruộng bậc thang dọc triền núi phản xạ ánh sáng chập chờn cực kỳ đẹp.
Trời sáng, đã xuất hiện người đi trên đường nhỏ giữa núi, vài tiếng chim hót
líu lo, càng làm cho sơn cốc thêm phần u nhã.
Dương Thu Trì dừng chân lại, hít sâu một hơi, thở dài: “Đúng a, quả là một
cảnh ruộng vườn thanh nhã, nếu như hai chúng ta có thể ở chỗ này hưởng những
ngày hái cúc lúc khi mùa đông đi, an nhàn nhìn cảnh núi nam thì hay biết mấy.”
Tống Vân Nhi khẽ đỏ mặt, khẽ dẫu môi: “Ai thèm ở một chỗ với huynh, huynh có
nhiều tiểu thiếp như vậy, kêu họ đến ở với huynh là được rồi.” Nói xong nàng
khẽ giơ nhánh cây trên tay lên, kéo một chiếc lá trên đó ra khẽ cắn nhẹ, cảm
nhận sự tươi mát của chiếc lá xanh mang lại.
Dương Thu Trì quay đầu lại nhìn nàng khẽ mỉm cười, nhìn nhìn Tống Vân Nhi, đột
nhiên sửng người kêu lên: “Vân Nhi, mau nhổ cái lá đó ra!”
Tống Vân Nhi giật mình, cứ nghĩ trên chiếc lá có sâu hay con vật gì đó, liền
vội phun bắn ra.
Dương Thu Trì nhặt chiếc lá lên, bảo: “Cô nương ơi là cô nương, tiểu thư đài
các như cô mới vào núi rừng chơi, mấy thứ không biết thì làm ơn đừng có đụng
vào!”
————o0o—————