Nếu là như thế, thì rất có khả năng trước khi hủ mật này được giao cho Lỗ Hộc
Nho, nó đó bị người khác bỏ độc vào. Vì thế, cần phải tra cho rõ rốt cuộc ai
đã cho lão tú tài hủ mật này. Suy theo lẽ thường, rất có khả năng đó là người
nhà hoặc người thân cận với lão. Nếu điều tra rõ vấn đề này, nhất định phải
đến nhà Lỗ Học Nho một chuyến.
Rất may là nhà Lỗ Học Nho ở sơn thôn nhỏ thuộc Trừ Châu cách Ứng Thiên phủ
không xa. Nhưng hiện giờ trời đã vào đêm, cho dù họ có dùng khoái mã chạy gấp
đến nơi đó, chỉ sợ cũng mất ba canh giờ, trời khi đó đã khuya rồi.
Dương Thu Trì đem suy nghĩ của mình nói cho Hồ Giang biết, Hồ Giang nhìn trời,
đề nghị ngày hôm sau rồi đi. Dương Thu Trì phản đối, nhân vì chuyện bắt loại
tội phạm hình sự này cần phải làm cho chớp nhoáng, nếu để dây dưa, tội phạm
chạy trốn biết dạng thì đến lúc đó có hối cũng không kịp.
Hồ Giang bị tinh thần trách nhiệm của Dương Thu Trì làm cho cảm động, nhân vì
đây là kẻ giúp đỡ không công mà còn nhiệt tâm như thế, thì bản thân y là kẻ
chủ trì mà lại một mực chối từ thì thật chẳng làm sao cả, do đó y đồng ý ngay
trong đêm đó đến ngay quê nhà của Lỗ Học Nho để tra án.
Sau khi thống nhất ý kiến, Dương Thu Trì trước hết trở về chỗ Mã Độ đơn giản
thuật lại tình hình, sau đó mang theo Tống Vân Nhi và mười lăm hộ vệ cùng Hồ
Giang và vài tên bộ khoái thúc ngựa ra roi đến thẳng Bắc Tiếu thông Trừ châu
của Lỗ Học Nho.
Trừ châu nằm ở phía tây bắc Ứng Thiên Phủ, nhằm cửa bắc đi tới mãi, còn thôn
đó gọi là Bắc Tiếu, có thể coi là đồn biên phòng phía bắc Trừ châu. Thôn này
thông với yếu đạo phía bắc, tọa lạc tại một sơn cốc, địa thế bốn phía hiểm
yếu, vô cùng phù hợp với tên gọi của nó.
Khi Dương Thu Trì cùng mọi người đến Bắc Tiếu thôn thì trời đã canh hai. Thấy
người lạ vào thôn, tiếng chó sủa dậy khắp, rộn ràng từ đầu thôn đến cuối thôn.
Hồ Giang trước đã có đến thôn nhỏ này, do đó y dễ dàng tìm được nhà lý chánh
của thôn. Lý chánh có họ là Mễ, là một lão già tuổi sáu mươi, vừa nhìn thấy
người của nha môn Ứng Thiên phủ, lão vội vội vàng vàng mời mọi người vào vườn,
còn định mời vào trong nhà, nhưng chỉ bằng hai gian phòng gạch sống như thế
thì làm sao chứa chấp được bấy nhiêu người, nên mọi người chỉ còn biết ở ngoài
sân nói chuyện.
Hồ Giang giản đơn thuật lại án tình cho Mễ lý nghe, yêu cầu lý chánh dẫn bọn
họ đi tìm người nhà của Lỗ Học Nho tiến hành điều tra. Mễ lý khi nghe Lý Học
Nho chết rồi, kinh ngạc tự lẩm bẩm: “Thật là linh!”
Dương Thu Trì nghe lời y nói, liền hỏi: “Ngươi nói cái gì? Cái gì linh?”
“Không có gì.” Mễ lý chỉ cười trừ, sau đó dẫn bọn họ đến nhà Lỗ Học Nho.
Trên đường đi, Lý chánh giới thiệu: “Lỗ Học Nho ở trong thôn chúng tôi được
gọi là Lỗ lão phu tử, con người ăn ở rất hiền hòa lương thiện. Lúc còn trẻ lão
còn có chút tiền, có thể coi là tài chủ của thôn này, chẳng những cưới được vợ
chính là Phạm thị, còn lập được một tiểu thiếp tên là Trầm thị. Nhưng sau khi
vợ lão sinh xong thì bị bệnh nặng, sắp chết đến nơi. Lão phu tử này tâm địa
thiện lương, đem điền sản sự nghiệp bán gần hết trị bệnh cho vợ, rốt cuộc trị
cho vợ lành bệnh xong thì nhà cửa cũng tan hoang.”
Trong lúc nói chuyện, mọi người đã đến nhà của Lỗ Học Nho. Nhà của lão ở rìa
thôn, chỉ có vài căn phòng gỗ đơn giản, là một nhà vườn nhỏ.
Hai cánh cửa phòng tối âm u chẳng có ánh đèn, coi bộ người trong nhà đã ngủ
hết. Trong hương thôn mỗi khi trời tối đều không có gì làm, nên mọi người
thường đi ngủ sớm. Các hộ vệ của Dương Thu Trì không cần chờ ra lệnh, tự động
tỏa ra tìm kiếm khắp các nơi, sau đó chia ra cảnh giới, vừa nhìn là biết đó là
những kẻ được huấn luyện có căn cơ. Dương Thu Trì cảm thấy rất vừa ý, có những
người như vậy theo hầu, cảm giác an toàn hơn nhiều.
Mễ Lý bước đến gõ của, một chút sau mới có giọng nói già nua của một phụ nữ
hỏi: “Ai vậy?”
“Phạm thị, ta là Mễ lý chánh, các vị lão quan gia ở kinh thành đến tìm ngươi
có chuyện, ngươi mau dậy mở cửa a.” Để chứng tỏ mình là hương lý hương thân
trước mặt quan trên, Mễ lý chánh nói chuyện rất khách khí.
“A, ngài chờ một chút a, lão thân sẽ mở cửa ngay.”
Chờ một chút, căn phòng sáng đèn, sau đó cửa cót két mở ra. Một bà lão đầu tóc
bạc phơ thò đầu ra nhìn bọn họ, sau đó mới mở rộng cửa ra, khom lưng nói: “Mễ
lý chánh a, các vị đại gia ngài mau vào nhà đi, phía ngoài tuyết lạnh lắm.”
Dương Thu Trì, Tống Vân Nhi và Hồ Giang tiến vào phòng. Đầu lĩnh hộ vệ là Nam
Cung Hùng cùng vào theo, tùy thân bảo hộ cho Dương Thu Trì. Căn phòng quá nhỏ,
những người khác đành ở ngoài chờ.
Sau khi ngồi xong, Mễ lý chánh hỏi: “Di thái của các người đâu?”
Phạm thị bước vào phòng trong nhìn nhìn: “Vẫn còn ngủ.”
“Gọi cô ta dậy, các vị lão quan gia muốn hỏi chuyện các ngươi.”
Phạm thị vâng dạ run lập cập bước vào trong phòng, nhỏ giọng nói chuyện với
người trong đó, rồi nghe một thiếu phụ khác lầu bầu gì đó. Phạm thị tiến ra
ngoài cười chữa lỗi thưa: “Cô ta sẽ ra ngay.”
Lại chờ thêm một chút nữa, một thiếu phụ từ bên trong bước ra. Cô ta khoảng
hơn ba mươi tuổi, có mấy phần nhan sắc, nhưng thần tình mệt mỏi, ngáp liên tục
dựa vào cửa, lười biếng hỏi: “Có chuyện gì a?”
Mễ lý chánh nói: “Trầm thị, ngươi mau ngồi xuống, các vị lão quan gia ở Ứng
Thiên phủ có lời muốn hỏi ngươi.”
Trầm thị càu nhàu bực dọc, ngồi phịch xuống ghế nhìn bọn Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì hỏi: “Hai ngươi đều là vợ của Lỗ Học Nho?”
Hai người gật gật đầu. Mễ Lý chánh chỉ vào lão bà tóc bạc trắng đầu bổ sung:
“Đây là vợ nguyên phối Phạm thị.” Lại chỉ thiếu phụ ba chục tuổi: “Đây là tiểu
thiếp Trầm thị.”
————o0o—————