Cổ Hàn Lâm gật đầu đồng ý.
Dương Thu Trì đến bên ngoài hiệu phòng, trước hết không gấp vào trong mà lại
đứng ngoài cửa quan sát tình hình bên trong. Hiệu phòng này chẳng khác nào cái
mà gã đã ở ba ngày nay, làm toàn bằng gỗ, sát tường có hai cửa sổ nhỏ, những
mảnh giấy dầu trên đó vẫn còn hoàn hảo không có dấu hư hại gì.
Dương Thu Trì vừa quan sát vừa hỏi: “Sau khi phát hiện lão tú tài chết rồi thì
có người nào tiến vào không?”
Không nghe tiếng trả lời, Dương Thu Trì quay đầu lại nhìn, thấy mấy tên tuần
khảo đang khinh khỉnh nhìn gã, không ai thèm đáp, dường như đang có ý nói một
tên giám sinh quốc tử giám nho nhỏ như ngươi làm gì có tư cách hỏi chúng ta
chuyện đó, hơn nữa lại là một tên lệ giám sinh chỉ bằng cách quyên góp tiền
bạc mới được vào trường.
Dương Thu Trì tức giận đến bốc khói trong đầu, thầm nghĩ lão tú tài này chết ở
trường thi thì quan hệ gì đến ta, ta ăn cơm nhà rồi hơi đâu mà đi vác tù và
đàng xóm hoài, tự rước khổ vào thân làm cái cứt gì! Con khỉ khô! Đi nào! Dương
Thu Trì sầm mặt từ từ bước ra ngoài.
Cổ Hàn Lâm lập tức ơ lên một tiếng: “Dương công tử, công tử sao lại bỏ đi
vậy?”
Dương Thu Trì lạnh giọng đáp: “Những đại gia tuần khảo này nhìn tôi không
thuận mắt. Tôi sao lại đi chọc giận người ta làm gì cho phiền, thôi thì bỏ mặc
đi cho xong.” Nói xong từ từ bước tiếp.
“Thỉnh công tử dừng bước!” Cổ Hàn Lâm nói, chuyển thân quát các tuần khảo:
“Chuyện liên quan đến nhân mệnh, vị Dương công tử này là do bổn quan mời thỉnh
tiến hành kiểm nghiệm thi thể, người nào không chịu thật thà hồi đáp vấn đề
của Dương công tử, chính là kẻ không nể mặt bổn quan!”
Những tuần khảo xung quanh nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, rồi đua nhau cúi đầu
vâng dạ liên hồi.
Dương Thu Trì lúc này mới chuyển thân quay trở lại, hỏi thêm lần nữa: “Là ai
phát hiện ra thi thể đầu tiên?”
Một giám khảo trả lời: “Bổn quan phát hiện trước hết đấy!” Tuy có trả lời,
nhưng rõ ràng lời đáp của vị quan này hách dịch vô cùng.
“Ngươi kể hết qua một lượt đi.” Dương Thu Trì cũng không thèm khách khí, lòng
thầm nghĩ lão tử là cẩm y vệ chỉ huy đặc sứ, là chức quan do hoàng thượng tự
thân ban bố thánh chỉ, một tên quan con như ngươi mà làm bộ làm tịch cái gì?
Hơn nữa, quan chủ khảo vừa rồi trước mặt mọi người thỉnh ta giúp lão tra án,
là người liên quan trực tiếp đến án này, chẳng quản ngươi là đại quan hay là
dân ngu khu đen, cũng phải thật thật thà thà trả lời câu hỏi của ta. Nếu như
ngươi không thèm khách khí, thì bằng cái gì mà ta khách khí với ngươi?
Tên tuần khảo đó có phần ngạc nhiên, hắn là người của triều đình phái đến giúp
chủ khảo tổ chức nơi khảo thí này, cũng là quan viên có phẩm vị của triều
đình, trong khi Dương Thu Trì chẳng qua là một lão bá tánh, thế mà lại dám
trực tiếp dùng chữ “Ngươi” nói chuyện với hắn, giọng nói còn pha chút chẳng
khách khí gì, tức thời muốn phát hỏa.
Cổ Hàn Lâm hừ lạnh một tiếng, quan tuần khảo này lập tức nhẫn nhịn nuốt lửa
giận vào lòng, đáp: “Khảo thí xong, ta lần lượt mở các hiệu phòng, để rồi phát
hiện lão tú tài nằm co rút dưới đất bất động. Ta cứ nghĩ lão ngủ, liền bước
vào gọi, thì phát hiện lão tú tài này đã chết rồi. Ta lập tức chạy ra ngoài,
hai tuần khảo đại nhân khác cũng tiến vào kiểm tra, xác nhận là lão đã chết.
Ngoại trừ ba người chúng ta ra, chỉ có tên ngỗ tác vừa rồi tiến vào nữa mà
thôi.”
“Lão tú tài Lỗ Học Nho này khi tiến vào phòng tình trạng có khỏe không?”
Một tuần khảo khác cố nhớ lại một chút, rồi đáp: “Cũng khá khỏe, nhưng ta kiểm
tra coi lão có mang theo sách vở trộm vào phòng thi không, thì nhớ rõ toàn
thân lão hơi run, lão lại nói đầu đau khủng khiếp. Còn những chuyện khác thì
không phát hiện được gì.”
Đau đầu, phát run? Dương Thu Trì nhíu mày, bước đến của phòng tiếp tục quan
sát.
Trong kỳ thi này, sau khi thí sinh bước vào hiệu phòng, thì quan tuần khảo sẽ
khóa cửa lại, rồi lại có người đi canh gác xung quanh. Như vậy, hiệu phòng
không có người lạ xâm nhập vào, khả năng lão tú tài bị người từ ngoài lẻn vào
giết dường như là không có.
Dương Thu Trì lúc này từ từ bước vào hiệu phòng, sự bày thiết trong phòng rất
giống với phòng của gã, gồm một cái bàn đọc sách dài, một chiếc ghế, và một
chậu than.
Dương Thu Trì nhìn lò sưởi, lập tức nghĩ đến chuyện chẳng lẽ trong than có
độc? Gã bước lại, cúi xuống nhìn chậu than, sau đó đưa tay sờ sờ, rồi lắc đầu,
vì cảm thấy không đúng, chậu than lạnh ngắt, căn bản chưa từng nổi lửa bao
giờ.
Trên bàn có mấy cuộn giấy, vừa viết hết một nửa, bút lông quăng dưới đất, mực
ở trong mép của nghiên đã kết một tầng băng mỏng.
Dương Thu Trì cẩn thận tránh những chỗ có thể để lại dấu chân trên đất, bước
lại gần thi thể, phát hiện đất gần miệng lão tú tài có vật gì đó bị ói ra,
lòng liền động, chẳng lẽ trúng độc do đồ ăn thức uống?
Ngoại trừ những thứ bị ói ra này, mặt đất không còn thứ khả nghi gì khác nữa.
Dương Thu Trì cúi xuống quan sát mặt của người chết, thấy không có nụ cười khổ
đặc trưng của kẻ bị chết cóng, tiến thêm một bước để khẳng định lão không phải
bị chết vì rét.
Gã lật mí mắt người chết lên quan sát, không thấy dấu hiệu xuất huyết do bị
chết ngạt; vạch miệng ra, phát hiện miệng của người chết và phần bên trong
khoang miệng có vết loét. Ngoại trừ điểm này ra, nứu răng và khoang miệng còn
sưng phù dữ dội, xem ra nội hỏa vị Lỗ Nhọc Nho này khá mạnh.
Dương Thu Trì nhấc tay của người chết lên xem, thấy phần ngoài của bàn tay bị
tổn thương do giá rét, nhưng trình độ khá nhẹ, chỉ khoảng cấp 2, vành tai cũng
bị. Gã đưa tay chạm vào người, sờ sờ dưới nách, thấy còn có chút âm ấm, liền
khe khẽ gật đầu.
Gã lại lột sạch khố và y phục của người chết, kiểm tra cẩn thận từ đầu đến
chân, không phát hiện ngoại thương, lại kiểm tra cổ và các chỗ khác, cũng
không phát hiện dấu xuất huyết dưới da hoặc tổn thương biểu bì.
Dưới thi thể đã xuất hiện thi ban và thi cương, thời gian tử vong xem ra
khoảng hai giờ trước đây.
Dương Thu Trì đứng lên đi ra ngoài, nói với Cổ Hàn Lâm: “Đại nhân, theo như
vãn sinh sơ bộ kiểm tra, lão tú tài này đích xác không phải chết cóng.”
Cổ Hàn Lâm mừng rỡ, hỏi: “Làm sao biết được?”
“Hồi bẩm đại nhân: hiệu phòng này tuy đơn giản, nhưng được che kín cẩn thận,
gió lạnh từ ngoài rất khó lọt vào. Hiệu phòng tuy lạnh, nhưng còn chưa lạnh
đến mức trong một thời gian ngắn làm cóng chết người ta.”
Nói đến đây, Dương Thu Trì nhìn các tú tài đang đứng xung quanh, bảo: “Hôm
nay, khá nhiều tú tài dự thi không có mua than đốt lửa sưởi, trong đó có cả
người già, khả năng tay chân bị cóng thì có, chứ bị cóng đến chết thì e rằng
chẳng có a?”
Các tú tài vây quanh đua nhau gật đầu tán đồng.
“Vãn sinh kiểm tra tay chân của Lỗ Học Nho, cũng phát hiện có tổn thương vì
giá rét, nhưng không xuất hiện vết phỏng lạnh nghiêm trọng. Nếu như bị cóng
chết, trình độ tổn thương vì giá rét ở tay chân nhất định phải mức độ khá
nghiêm trọng. Vãn sinh có dùng tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể của người chết,
thấy trên đó còn sót lại chút hơi ấm. Nếu như bị chết cóng, sẽ không xuất hiện
tình huống này.”
Nhiệt độ bình thường của cơ thể người khoảng 36-37 độ C, nếu như bị chết cóng,
nhiệt độ cơ thể sẽ giảm xuống còn khoảng 25 độ trở xuống. Lúc này khả năng
điều hòa nhiệt độ của cơ thể suy kiệt, người đó sẽ rơi vào trạng thái hôn mê,
mất hết phản xạ, nhịp tim và nhịp hô hấp bị ức chế. Thứ tình huống này rất khó
nghịch chuyển khôi phục lại, khả năng chết cóng mới xảy ra.
Không có nhiệt kế để đo nhiệt độ, không thể nào tiến hành kiểm tra, do đó
Dương Thu Trì chỉ có thể dùng tay để cảm giác. Thông qua thăm dò, gã phát hiện
nhiệt độ thân thể của lão tú tài này giảm đến mức tương đương với các loại xác
chết thông thường khác, chứ không có hiện tượng giá lạnh cực thấp đặc trưng ở
cơ thể người bị chết cóng.
————o0o—————