Nạp Thiếp Ký – Chương 141: Không phải chết rét (1) – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 141: Không phải chết rét (1)

Dương Thu Trì cung thân thi lễ: “Vãn sinh là Dương Thu Trì ở Quảng Đức huyện
Ninh Quốc phủ.

Dương Thu Trì phá liên tục mấy kỳ án, vang danh ở Quảng Đức huyện và Ninh Quốc
phủ, nhưng ở kinh thành Ứng Thiên Phủ vẫn chưa mấy ai biết đến gã.

Cổ Hàn Lâm hỏi: “Vừa rồi ngươi nói gì? Ngươi nói vị Lỗ Học Nho này không phải
chết rét?”

Dương Thu Trì gật gật đầu: “Vâng, cần nên tra cho rõ nguyên nhân tử vong chân
chính.”

Một vị quan tuần khảo đứng cạnh Cổ Hàn Lâm cất tiếng quát mắng: “To gan! Một
tên tú tài nho nhỏ như ngươi mà dám hồ ngôn loạn ngữ, nhiễu lọan nhân tâm
như….” Cổ Hàn Lâm chợt giơ tay ngăn lời y lại, cất giọng hài hòa hỏi: “Dương
Thu Trì, ngươi vì sao mà lại nhận định y không phải bị chết rét?”

Vị Cổ Hàn Lâm này không ra vẻ gì ta đây là đại quan triều đình, khiến Dương
Thu Trì tức thời có vài phần hảo cảm đối với lão.

Gã thật ra không biết là Cổ Hàn Lâm đang phát rầu vì có người chết cóng trong
trường thi, sợ bị người ta dựa vào chuyện này kiếm cớ làm khó cho lão, nói lão
tổ chức không chu đáo, làm chết người đi thi, cho dù không bị truy cứu nhưng
chuyện này truyền ra ngoài cũng chẳng hay ho gì.

Hiện giờ lão vừa nghe Dương Thu Trì nói lão tú tài này có khả năng không bị
chết cóng, tức thì nhìn thấy chút hy vọng. Nếu như người này bị kẻ khác hạ độc
mà chết, chứ không phải do người ngoài lẻn vào trong khảo trường tiến hành
hung sát, thì lão không có trách nhiệm gì nữa.

Một chủ khảo như lão đương nhiên không phụ trách phá án hình sự ở địa phương,
nên cho dù án này có phá không được cũng chẳng có liên hệ gì với lão, mà là
chuyện của Ứng Thiên phủ nha môn.

Đương nhiên, nếu như lão tú tài này tự bệnh mà chết, thì bản thân quan chủ
khảo cũng chẳng có trách nhiệm gì.

Do đó, khi Cổ Hàn Lâm nghe Dương Thu Trì nói lão tú tài này dường như không bị
cóng chết, lập tức cảm thấy rất hứng thú.

Dương Thu Trì cúi người nói: “Vãn sinh sở dĩ nhận định lão tú tài Lộ Học Nho
này không bị rét mà chết, là vì… là vì người bị chết cóng sẽ tự cởi hết y
phục.”

Dương Thu Trì vừa nói lời này ra, tức lời dẫn đến một trường nghị luận ồn ào
từ các tú tài đứng xem xung quanh.

Quan tuần khảo phía sau Cổ Hàn Lâm nhịn không được quát lên: “Thiệt đúng là
nói bậy! Người bị chết cóng nhất định sợ lạnh, nhất định sẽ mặc y phục bó chặt
lấy người, thậm chí còn cảm thấy y phục quá ít, chứ làm gì mà đi cởi y phục?
Ngươi đang nói nhăng nói cuội, lập tức bắt lấy trị tội cho….”

Cổ Hàn Lâm quay đầu trừng mắt nhìn tên quan tuần khảo này (giống như chức giám
sát thi), hắng mũi hừ mạnh một cái, tên tuần khảo lập tức ngậm miệng cuối đầu.

Thấy chủ khảo tức giận, các thí sinh không dám nghị luận nữa, im lặng nghe Cổ
Hàn Lâm hỏi.

Cổ Hàn Lâm quay sang Dương Thu Trì: “Ngươi nói như vậy có căn cứ gì không?
Chẳng lẽ ngươi nhìn thấy người chết cóng rồi?”

Minh Thành tổ tuy nhiên tàn bạo, nhưng trong thời gian lão thống trị, bách
tính an cư lạc nghiệp, không phát sinh động loạn đói khổ gì lớn, tuy không thể
sánh với thời thái bình thịnh thế của Đường Thái Tông, nhưng tính ra cũng
không tệ. Do đó, trong thời kỳ này, rất khó có dịp nhìn thấy người chết rét.

Sở dĩ Dương Thu Trì nói người bị chết cóng có hành động cởi quần cởi áo nằm
phục xuống đất rất bất thường, là vị trước khi rơi vào tử vong, người bị chết
rét gặp phải cái lạnh dữ dội tấn công, tuyến thượng thận của cơ thể tăng cường
bài tiết, và chất kích thích tố tiết ra từ tuyến thượng thận này sẽ gây cho
người sắp chết ảo giác nóng bức phi thường, buộc họ phải cởi sạch y phục.

Ngoài ra, trong hoàn cảnh lạnh giá, huyết quản và khả năng điều tiết nhiệt độ
cơ thể của con người bị ức chế, dẫn đến mạch máu trong cơ thịt bị mất cảm giác
và bành trướng ra. Khi mạch máu bành trướng, bề mặt da bị căng phồng, huyết áp
tăng, khiến cho con người vừa cảm thấy tê liệt với cái lạnh, vừa cảm thấy toàn
thân nóng bức, vì thế, sẽ dẫn đến thứ phản ứng cởi quần xé áo rất bất thường.

Có những trường hợp phát hiện người bị chết cóng toàn thân trần truồng, đặc
biệt là nữ giới, khiến cho người ta ngộ nhận là họ bị cướp sát hại hoặc bị
người khác xâm phạm rồi giết đi. Kỳ thật, y phục của những người bị chết vì
rét này là do tự họ cởi ra.

Khi Dương Thu Trì hồi đáp vấn đề này, vốn định giải thích như trên, nhưng hắn
lập tức phát hiện nếu bản thân nói như vậy, chẳng những người ta nghe không
hiểu, mà còn cho là đầu óc gã đang có vấn đề, đang nói nhăng nói cuội, để rồi
những lời tiếp theo chẳng còn ai nghe lọt tai nữa, để rồi tạo ra tác dụng
ngược.

Trong lúc suy nghĩ làm thế nào để dùng lời thông tục để giải thích cho rõ hiện
tượng sinh lý mà y học hiện đại đã phát hiện và lý giải rõ ràng như trên, thì
lời của Cổ Hàn Lâm làm gã sực tỉnh, vội vàng thuận theo đó nói: “Đúng vậy, vãn
sinh lúc nhỏ gia cảnh bần hàn, đã từng có đoạn thời gian làm một ngỗ tác tiểu
học đồ, chỉ có điều là chưa nhập tịch chính thức, đã từng theo sư phụ khám
quan rất nhiều thi thể người chết cóng, do đó biết vậy, còn vì sao như vậy thì
vãn sinh cũng không rõ, chỉ thấy người chết cóng thường có tình huống cởi sạch
quần áo, nên vừa rồi vô tình nói ra, thỉnh đại nhân thứ cho tội đường đột của
vãn sinh.”

Cổ Hàn Lâm nói với các giám khảo phía sau: “Điều tra lai lịch của Dương công
tử, coi xem là có thật như vậy không.”

Vị giám khảo đó vội vã lấy ra một sổ đăng ký thật dày và nặng từ đám tùy tòng,
mở ra tra xét, nhanh chóng tìm được phần đăng ký của Dương Thu Trì, cúi xuống
xem kỹ một hồi, rồi thưa: “Quả thật đúng như vậy.” Vị tuần khảo này lại xem
thêm chút nữa, hơi có chút ngạc nhiên, nói thêm: “Vị Dương tú tài này là, là
giám sinh quyên tiền của Quốc tử giám.”

Lời này vừa nói ra, các tú tài đang vây xem náo nhiệt tức thời ồn ào nghị
luận, có người thậm chí còn dùng ánh mắt khinh thường nhìn Dương Thu Trì, rất
giống với các học sinh giỏi trường điểm nhìn một cậu được cha mẹ đút lót đi
cửa sau vào học cùng trường ở thời hiện đại vậy.

Trong thời Minh triều, thông qua việc quyên hiến vàng bạc tài vật có thể trở
thành “Quyên giám” – một loại học sinh trong Quốc tử giám, tuy có thể tham gia
kỳ thi hương, nhưng chỉ được coi là loại “Tạp lưu” , cho dù có thể thi đỗ tiến
sĩ, địa vị cũng rất thấp. Do đó, những người thông qua đồng thí từng cấp từng
cấp một đỗ được tú tài, thường đối với người chỉ biết dùng tiền tài để mua
được tư cách được đi thi như Dương Thu Trì tiện mộ thì tiện mộ thật, nhưng đó
là đối với tiền tài, chứ còn học vấn thì chỉ có một chữ “Khinh!”

Cổ Hàn Lâm à một tiếng, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Dương Thu Trì, vốn muốn
hỏi gã chẳng phải là nghèo đến nỗi phải đi làm ngỗ tác học đồ rồi hay sao, sao
lại thoát cái có tiền đến nổi đủ để quyên góp thành Quyên giam như vậy? Nhưng
dù sao, người thời cổ rất kỵ trong việc hỏi han kinh tế lại nguyên của người
ta từ đâu mà có, đặc biệt là đối với những văn nhân vừa có học vấn vừa thanh
cao.

Nếu như Dương Thu Trì đã từng là một ngỗ tác học đồ, đích xác có kinh nghiệm
về vấn đề này, nên Cổ Hàn Lâm có đến bảy tám phần tán thành đối với những lời
Dương Thu Trì vừa nói. Lão hỏi: “Nếu như kẻ này không phải chết cóng, thì vì
cớ gì mà chết vậy?” Vấn đề này chính là cái mà lão đang quan tấm nhất!

————o0o—————

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.