Nạp Thiếp Ký – Chương 14: Chó cò mà sánh sói lang – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 14: Chó cò mà sánh sói lang

Một tên gia nô cúi người hồi đáp: “Hồi bẩm lão gia, một con dã cẩu chạy vào
trong đại viện của chúng ta, còn lén ăn luôn con Kim ti tước (chim hoàng yến)
của ngài!”

“A!” Ân lão gia hô lên một tiếng cả kinh, “Ngươi nói cái gì? Con chó này ăn
con hoàng yến của ta?”

“Đúng vậy! Khi chúng tôi tìm thấy nó, thì nó đang giữ và nhai đầu con Kim ti
tước! Chúng tôi nhảy lên đánh nó, bị nó cắn bị thương mấy người, rồi chạy
thẳng đến đây!” Gia nô tức khí kể lể.

“Hoàng yến của ta!” Ân lão gia run rẩy kêu gào, căm giận đến nỗi miệng phun
phì phì, dộng mạnh quài trượng xuống đất, đưa ngón tay cục mịch chỉ con tiểu
hắc tử bảo: “Đánh chết nó! Đánh chết con chó hoang này!”

Gia nô giơ côn lên định đánh. Dương Thu Trì lại đưa người ra cản, quát lớn:
“Dừng tay! Không được đánh!” Gia nô dừng chân, quay đầu nhìn Ân lão gia.

Không chờ Ân lão gia tử lên tiếng, Dương Thu Trì hỏi: “Con kim ti tước của mấy
người bao nhiêu tiền, ta đền lại cho, thỉnh các người bỏ qua cho con chó nhỏ
này.” Dứt lời, hắn rút từ trong lòng ra túi tiền thêu hoa của Tống Vân Nhi
cho, lần lần số bạc bên trong, đành lòng quyết định, rút ra hai lượng đưa cho
lão gia tử: “Trả ông nè! Đây là hai lượng bạc, đền cho ông!”

“Đền? Hơn trăm lượng bạc mới mua được nó, ngươi… ngươi đền nổi không? Hừ…!
Ân lão gia tử không nói tiếp được, vì tức quá mà ho lên sù sụ. Xem ra, con kim
ti tước quả là bảo bối yêu chiều của lão đầu này.

Ân lão thái thái lúc ấy chen miệng khuyên can: “Lão gia, ông bớt bớt giận nào,
chuyện của Tố Mai hai đứa nó còn chờ ông xử lí đây, đại sự trọng hơn!” Nghe
lời này, Ân lão gia tử gật gật đầu, từ từ bình tĩnh trở lại, khoát tay với
Dương Thu Trì không nói lời nào, rồi nâng đỡ lão phu nhân chuyển thân run rẩy
bước ra khỏi phòng.

Ân Đức đẩy trả lại tiền trong tay của Dương Thu Trì, bảo: “Tiểu huynh đệ, đây
không biết là con chó hoang nơi nào tới, lại không phải là của ngươi, chúng ta
làm sao bắt ngươi bồi thường được.” Ngừng một chút, hắn thấy tiểu hắc cẩu thân
thiết với Dương Thu Trì như vậy, liền nói chêm vào: “Cho dù con chó nhỏ này là
của tiểu huynh đệ, thì con kim ti tước kia cũng đã chết rồi, có bồi thường bao
nhiêu tiền bạc cũng không thể cứu nó sống lại. Tiểu huynh đệ đã chịu khổ về
chuyện của Ân gia nhà ta, chúng ta làm sao đành lòng bắt ngươi bồi thường.
Chuyện này coi như cho qua đi.”

Dương Thu Trì cảm kích gật đầu: “Đa tạ Ân thiếu gia!” Bỏ tiền lại vào trong
người, hắn thầm cảm thấy kỳ quái, vị Ân thiếu gia này sao cư xử với mình khách
khí như vậy, chẳng lẽ y có chuyện gì đó đang cầu mình?

Tiểu hắc cẩu dường như biết nguy cơ đã qua, hoan hỉ vẫy đuôi chạy lung tung
trong phòng.

Tống tri huyện quả là đang rất lo lắng cho vụ án không đầu mối này, kêu lên:
“Cái, cái hiện trường mệnh án này sao lại cho con chó đó quậy phá được, còn,
còn không đánh đuổi, đuổi nó ra ngoài!”

Mấy tên tuần bộ lớn tiếng đáp ứng, định bước lên bắt con tiểu cẩu. Tiểu cẩu
phục người xuống, hai mắt trầm trầm lộ ra ánh sáng xanh lè của sói hoang, lạnh
lùng nhìn mấy tên tuần bộ đi tới, miệng phát ra mấy tiếng grừ grừ uy hiếp. Bọn
bộ khoái tuy có chút sợ sệt con chó nhỏ này, nhưng dù sao cũng vẫn phải trân
mình xuất thủ.

Tiểu cẩu thấy song trảo to lớn của một tuần bộ phóng tới, liền linh xảo vừa
lách tránh, vừa quay đầu cắn một cái, trúng ngay cổ tay của hắn. Tuần bộ phát
ra một tiếng rống đầy thống khổ, bịt chặt vết thương trên tay, liên tiếp lùi
về sau mấy bước.

Thấy tình cảnh như thế, những tuần bộ khác liền rút yêu đao ra, chuẩn bị tiến
lên.

Tống Vân Nhi cười lạnh một tiếng, nói: “Con chó hoang này rất lợi hại, ta phí
cả nửa ngày mới bắt được nó. Các ngươi không phải là đối thủ của nó đâu!”

Bọn tuần bộ đưa mắt nhìn nhau, bán tín bán nghi. Một tuần bộ nhìn cương đao
trong tay, kêu lên: “Người mà sợ chó à? Mọi người cùng lên, chém nát thây con
chó hoang này.”

Mấy tên tuần bộ cùng gật đầu, vung đao chém về phía tiểu hắc cẩu. Chỉ thấy hắc
ảnh tránh né liên tục, mấy đao chém ra đều đi trật mục tiêu. Một tuần bộ thậm
chí còn kêu lên thảm thiết, tay cầm đao của hắn đã bị tiểu hắc cẩu cắn ngập cả
răng, khiến cương đao trong tay rơi xoảng xuống đất. Những tuần bộ khác tiếp
tục múa đao như gió, liên tiếp chém về phía tiểu hắc cẩu.

Những tuần bộ này đều là đương sai của nha môn, đều đã luyện qua quyền cước,
thân thủ nhìn chung cũng lợi hại. Nhưng mấy người cùng đánh con chó nhỏ này,
thế mà không làm gì được nó, chẳng những không làm đứt một cọng lông chó, mà
ngược lại có hai người còn bị cắn thảm thương.

Tống Vân Nhi cười ha hả: “Ta đã nói trước rồi mà các ngươi không nghe, lui lại
cả đi!” Bọn tuần bộ nghe nàng nói như vậy, lại biết thiên kim của tri huyện
đại lão gia là người đã được cao nhân chỉ điểm qua, võ công cao cường, liền
đều lui ra cả. Tống tri huyện bảo: “Vân, Vân nhi không được sính cường! Mau,
mau, mau mau lui ra!”

Tống Vân Nhi không lý gì phụ thân của mình, đưa mắt nhìn chằm chằm tiểu hắc
cẩu, phất phất cánh tay: “Để con tự thân xuất thủ, lần này phải phế mạng nó
luôn!”

Tiểu hắc cầu đã từng nếm mùi đau khổ từ Tống Vân Nhi, biết tiểu nữ hài này
không dễ chọc, làm không khéo bị ả túm cổ bóp chết thì nguy. Nó liền lùi vài
bước, trốn sau người Dương Thu Trì, phát ra những tiếng kêu nhỏ thảm thiết.

Tống tri huyện đã ra lệnh bắt con chó nhỏ này, Dương Thu Trì nào dám cản trở?!
Nhưng thấy dáng vẻ đáng thương của nó như vậy, lòng hắn cảm thấy bất nhẫn, bèn
giơ tay nói: “Đừng động thủ, chờ một chút! Con tiểu cẩu này có điểm hữu dụng.”

Tống Vân Nhi dừng chân lại, nghi hoặc nhìn Dương Thu Trì hỏi: “Hữu dụng gì?”
Đột nhiên nàng lộ vẻ vui mừng: “Định nấu canh thịt chó hả? Cho ta một tô
nghe!” Sau đó cố tít mắt tặc lưỡi chép chép vài cái, làm như sắp được ăn món
thịt chó đượm nồng mùi hương đến nơi.

“Dĩ nhiên không phải!” Dương Thu Trì lắc đầu, nhẹ vuốt vuốt đầu mặt của con
chó. Con tiểu cẩu này sao cắn người quá quắt thế này? Nhất định không phải là
con chó mực thường rồi! Hai con mắt của nó phát ra luồng lục quang, có vài
điểm rất giống sói tuyết, không chừng là chó lai từ chó hoang và sói cũng nên.
Đại trạch viên của Ân gia lớn như thế mà nó có thể dò theo mùi vị tìm đến chỗ
mình, nói không chừng là có thể truy tung hung thủ? Nghĩ đến điều này, mắt
Dương Thu Trì sáng quắc lên, trầm giọng nói: “Ta cần dựa vào con chó nhỏ này
đi bắt hung thủ!”

Mọi người nghe thế đều rất kinh ngạc. Dựa vào một con chó nhỏ đi bắt hung thủ
ư? Đây đúng là điều mà lần đầu tiên họ nghe thấy.

Tống Vân Nhi ngạc nhiên hỏi: “Bắt thế nào? Tiểu cẩu biết nói à? Sao nó biết
hung thủ ở đâu?”

Dương Thu Trì không thèm để ý nàng, cúi xuống đất lượm lên mảnh vỡ của chung
trà nằm lăn lốc trên mặt đất, rồi tiến đến thi thể trần truồng của Bạch Tiểu
Muội ở trên giường, lấy nước trà còn lại vẫy chút ít lên trên chỗ tinh dịch đã
khô lại nơi đùi trong của nàng, rồi dùng mảnh vỡ này cọ quẹt một hồi. Xong,
hắn quay lại đưa tay ngoắc gọi tiểu hắc cẩu. Tiểu hắc cẩu vui mừng chạy đến
bên cạnh hắn. Dương Thu Trì đưa mảnh vỡ chứa hỗn hợp tinh dịch và nước đưa cho
Tiểu hắc cẩu ngửi.

Tiểu hắc cẩu cẩn thận hít ngửi một hồi, rồi ngẩng đầu nhìn Dương Thu Trì,
dường như hỏi ý tứ chủ nhân, rồi sau đó cúi đầu xuống ngửi tiếp.

Tim Dương Thu Trì chợt đập lên thình thịch. Dù gì thì con chó nhỏ này cũng
chưa bao giờ kinh qua huấn luyện chuyên môn về truy tìm dấu vết. Tuy trông nó
không như những con chó cỏ bình thường, nhưng có dùng được hay không thì hắn
không có chút tự tin nào. Dù gì cũng phải thử, Dương Thu Trì vỗ vỗ vào mông nó
vài cái.

Con tiểu hắc cẩu liền cúi thấp đầu, hít ngửi trên đất, sau đó lần ra phía
ngoài.

Tống Vân Nhi cười mắng: “Làm cái quỷ gì thế?”

Dương Thu Trì đưa tay lên môi, ra dấu bảo yên lặng, sau đó đi theo sau tiểu
hắc cẩu. Tống tri huyện, Ân Đức, Lôi bộ khoái cùng những người khác thấy Dương
Thu Trì có bộ dạng thần bí như vậy, liền nhịn không được cũng im lìm bước theo
sau.

Tiểu hắc cẩu đi rất nhanh, thỉnh thoảng dừng lại ngửi, sau đó lại tiếp tục
tiến lên. Chẳng mấy chốc, nó ra khỏi cửa sau của Ân gia đại viện, vừa hít ngửi
vừa đi dọc theo lộ.

Đại khái đi được nửa giờ, thì bọn họ theo con chó đến một căn nhà trệt nằm
không xa cổng thành phía nam. Căn nhà có cửa đóng kín mít, tiểu hắc cẩu cứ
chồm lên đó sủa loạn lên.

“Hung phạm rất có khả năng ở bên trong đó!” Dương Thu Trì quay người lại nói
với Tống tri huyện cùng mọi người: “Mau bao vây căn nhà này lại!”

Tống tri huyện tuy không tin con chó này có thể bắt hung phạm, nhưng cái đạo
lý thà tin còn hơn không lão rất biết rõ, do đó liền phất tay, Lôi bộ khoái
cùng hơn chục bộ khoái khác liền vây kín căn nhà.

(Hết chương 16)

——-o0o——

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.