Nạp Thiếp Ký – Chương 138: Tống Biệt (2) – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 138: Tống Biệt (2)

Dương Thu Trì vội vã bước lên nâng Bạch phu nhân dậy: “Bạch phu nhân bất tất
làm như thế, đứng lên nói chuyện.” Nhưng Bạch phu nhân không chịu đứng lên, cứ
quỳ mọp dưới đất dập đầu lia lịa, khóc lóc khẩn cầu Dương Thu Trì cứu con gái
của bà.

Nghe khẩu khí này, nhất định là Bạch phu nhân và con gái còn chưa biết hai mẹ
con họ đã được cải phán thành hình phạt lưu đày, chứ không còn bị đem đi chém
vào ngày mai nữa.

Dương Thu Trì đã từng ba lần cứu mạng Bạch Tố Mai, nên trong tâm trí của Bạch
phu nhân, gã là người không gì mà không làm được, thần thông quảng đại, cho
nền lúc trước bà nhất mực chủ trương đem con gái gả cho hắn.

Hiện giờ trong lúc tuyệt vọng, bà vốn nghĩ hai mẹ con chết chắc rồi, nhưng
không ngờ chợt gặp lại Dương Thu Trì, liền giống như người đang rớt xuống vực
thẳm, múa máy tay chân loạn cả lên chợt vớ phải một khúc cây to.

Dương Thu Trì đưa mắt nhìn Bạch Tố Mai đang đứng sững một chỗ ở bên đó, thấy
thần tình của nàng lãnh đạm, hơn nữa lại nhìn chằm chằm xuống đất chứ không
nhìn hai người họ, dường như chuyện này đối với nàng không liên quan gì cả
vậy. Xem bộ dạng nàng như thế, phải chăng xuất gia rồi bị khù khờ đi, hay là
kinh qua tràng đại biến này sợ quá lú lẩn luôn rồi?

Bạch phu nhân khóc lóc đứng dậy, mặt mày đầy lệ kéo tay Bạch Tố Mai nói: “Mai
nhi, con mau quỳ xuống cầu Dương công tử a. Ngoan, mau nào!”

Bạch Tố Mai đã lạnh đến toàn thân run lập cập, sắc mặt tái xanh nhưng vẫn khẽ
thoát khỏi tay Bạch phu nhân, cười nhợt nhạt đáp: “Sinh có gì là vui, chết có
gì đáng buồn? Con người sớm muộn rồi thì cũng chết, chết sớm một chút thì có
sao đâu?”

“Thôi trứng ung mẹ nó rồi, nàng Bạch Tố Mai này bị đả kích quá mạnh, chỉ sợ là
kinh hãi quá hóa thành đần luôn rồi!” Dương Thu Trì nghĩ thầm như vậy, nhưng
thấy nàng lạnh đến nổi không xong tới nơi rồi, liền vội cởi áo khóac bằng lông
hồ ly bước tới nhẹ khoác lên người nàng.

Bạch Tố Mai cảm kích nhìn Dương Thu Trì, nhẹ gịong thốt: “Đa tạ Dương công
tử!” Tuy nhiên nàng lại cởi áo choàng đó ra khóac lên người Bạch phu nhân.

Bạch Tố Mai sau khi được Dương Thu Trì cứu mạng ba lần, tâm tư tình cảm vốn đã
đặt nặng lên người hắn. Khi Dương Thu Trì từ chối hôn ước, trong lúc thương
tâm và tuyệt vọng vô cùng, nàng đã quyết định đi tu và đang chờ được xuống tóc
quy y, một lòng quy y phật tổ, không ngờ lại gặp chuyện biến đổi cực kỳ đáng
sợ này. Chỉ có điều, nàng đã trải qua quá nhiều tai nàn sinh tử và đày đọa
tình cảm rồi, nên đối với cuộc sống đã lợt lạt đi rất nhiều.

Bạch phu nhân thấy Bạch Tố Mai không chịu cầu khẩn, liền định quỳ xuống xin
Dương Thu Trì cứu Bạch Tố Mai, nhưng bị hắn chộp lại.

Mã Độ lúc này mới lên tiếng: “Bạch phu nhân, bà không cần lo lắng, những
chuyện cầu khẩn vừa rồi Dương công tử đã giúp bà làm xong hết rồi, hiện giờ
triều đình đã xá miễn tội chết cho hai mẹ con bà, cải thành lưu đày xứ khác.”

Bạch phu nhân nghe thế vừa kinh vừa mừng, lại có chút không tin, ngẩng đầu
nhìn Mã Độ: “Mã đại nhân, ngài, ngài nói thật đấy chứ?” Lúc trước Bạch phu
nhân đã từng gặp qua Mã Độ tại Vân Nhai sơn, biết y là đại quan của cẩm y vệ.

“Là thật đấy, những ngày nay Dương công tử nhất mực lo liệu cho chuyện của các
người, do đó đến hôm nay mới có thể đến gặp mặt. Sau khi được Dương công tử
phơi bày, triều đình đã cải phán rồi, xem ra hôm nay đã thông tri cho hai
người rồi, sao bây giờ vẫn còn chưa tới?” Mã Độ hơi nghi hoặc nhìn cấm tốt
đang đứng canh ở bên cạnh.

Cấm tốt đó vội vã giải thích: “Mã đại nhân, văn thư cải phán này đã được gửi
đến, nhưng vừa đúng lúc các huynh đệ đi ăn tối, do đó định ăn tối xong mới
thông báo cho họ ngay, chính là lúc các ngài đến.”

Nghe cấm tốt chứng minh như vậy, Bạch phu nhân lúc này mới khẳng định đó là
thật, trong lúc kích động có dư, toàn thân mềm nhũn phục xuống đất, lớn tiếng
khóc ròng.

Bạch Tố Mai nghe nói nàng và mẫu thân được miễn trừ tử hình, thân hình ốm yếu
khe khẽ chấn động, ngước mắt lên nhìn Dương Thu Trì biểu lộ sự cảm kích. Dù
sao thì sinh mệnh cũng là thứ trân quý, cho dù là người xuất gia cũng không dễ
dàng phóng khí sinh mệnh!

Dương Thu Trì cúi người an ủi Bạch phu nhân, Bạch Tố Mai cũng cúi xuống đỡ bà
lên. Tình tự của Bạch phu nhân từ từ ổn định, được sự kềm đỡ của Bạch Tố Mai
và Dương Thu Trì từ từ đứng dậy.

Bạch phu nhân không ngớt nói lời cảm ơn Dương Thu Trì, rồi hỏi: “Lão gia của
chúng ta thế nào rồi?” Trong ánh mắt xuất hiện sự kỳ vọng, mong Dương Thu Trì
có thể thần thông quảng đại cứu luôn Bạch thiên tổng.

Dương Thu Trì không biết làm sao để báo cho hai mẹ con họ biết là mình không
có cách nào làm được điều này. Mã Độ đứng một bên lên tiếng: “Bạch phu nhân,
Dương công tử đã tận hết mọi nỗ lực rồi, nhưng vẫn không giúp gì thiên tổng
đại nhân được. Nhưng dù sao thì cũng đã đem tội xử lăng trì của thiên tổng đại
nhân cải thành hành quyết tức thời, để cho thiên tổng đại nhân khỏi chịu đựng
những nỗi thống khổ dày vò đó.”

Bạch phu nhân tuyệt vọng khóc rống lên, thần tình của Bạch Tố Mai cũng thảm
não, ràng rụa nước mắt.

Dương Thu Trì nói: “Bạch phu nhân, sáng sớm ngày mai thiên tổng đại nhân cùng
mọi người sẽ bị xử quyết, chúng tôi đến đưa người cùng Tố Mai cô nương đến gặp
Bạch thiên tổng, cáo biệt với người a.”

Bạch phu nhân và Bạch Tố Mai cùng cảm kích gật đầu.

Mã Độ hỏi cấm tốt xem có thể thủ tiêu những xiềng xích tay chân hay không, tên
cấm tốt đó đáp nếu như đã cải biến hình phạt thành lưu đày, thì nếu có giam
trong phòng cũng y theo luật không thể bắt đeo hình cụ. Do đó hắn lấy chìa
khóa mở xích tay chân của hai người.

Dương Thu Trì và Bạch Tố Mai đỡ Bạch phu nhân được cấm tốt dẫn đầu đi qua một
hành lang thật dài đến phòng giam dành cho nam. Bên tai không ngớt vang lên
tiếng kêu gào của các phạm nhân trong phòng, hoặc là rên rĩ, kêu oan, rên
thảm…. Bạch phu nhân không khỏi lộ vẻ khủng khiếp, còn thần tình của Bạch Tố
Mai thì vẫn đạm bạc bình thường, dường như không hề nghe thấy gì hết vậy.

Đến phòng giam dành cho trọng phạm tử hình của Bạch thiên tổng, mọi người thấy
nó là một căn phòng hôn ám ẩm thấp và lạnh lẽo, rào ngăn phòng giam bằng sắt
dày đặc và to bằng cánh tay em bé, trong ngày động tháng giá như thế này, chỉ
cần đụng nhẹ tay vào là đã thấy lạnh như băng.

Trong phòng giam có một cái củi làm bằng sắt luyện, Bạch thiên tổng bị áp bên
trong đó. Lão vốn thân thể khôi ngô, sức lực tráng kiện thế mà đã bị dày vò
trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ nữa rồi.

Bạch phu nhân nhào mạnh vào trong rào ngăn, khóc gào: “Lão gia…. Lão gia…”

Bạch thiên tổng cố sức quay đầu lại, khi nhìn rõ đó là hiền thê của mình, liền
luôn miệng thều thào: “Phu nhân! Phu nhân!”

Bạch Tố Mai thấy tình trạng thảm hại của cha nàng như thế, nước mắt cuối cùng
cũng rơi ra, tay ôm hàng rào, bi thảm gọi: “Cha…”

Bạch thiên tổng nghe tiếng Bạch Tố Mai, càng kích động hơn: “Mai nhi, Mai nhi!
Con cũng đến hả? Hai mẹ con khỏe không? Đừng khóc, Mai nhi đừng khóc a…” Nói
đến đây, lão lệ cũng tung hoàng trên mặt y, lời nói đến đó nghẹn ngào không
còn nghe rõ nữa.

Án chiếu theo quy định, khi những người thân vào gặp phạm nhân tử hình lần
cuối để tống biệt, có thể thả phạm nhân từ trong củi ra, nhưng chỉ có thể ở
bên trong vòng rào mà gặp mặt, hơn nữa xích tay chân vẫn không được mở ra.

Bạch thiên tổng được thả từ trong củi sắt ra, lắc lư lảo đảo lần đến bên hàng
rào, nắm chặt lấy tay Bạch phu nhân và Bạch Tố Mai, ba người chụm lại khóc
ròng.

Chờ cho tiếng khóc của họ tạm lắng, Dương Thu Trì khẽ gọi: “Thiên tổng đại
nhân.”

Bạch thiên tổng vừa rồi đã thấy sau lưng hai mẹ con Bạch phu nhân còn có hai
người khác, nhưng ánh sáng quá u ám nên không nhìn rõ, chỉ cho đó là cấm tốt.
Hiện giờ nhìn kỹ lại, y mới phát hiện thì ra đó là Dương Thu Trì và Mã Độ.

Sáng mai là sẽ hànhhình rồi, Bạch thiên tổng hiểu bọn họ đến đây là tiễn biệt
mình. Bản thân y phạm phải đại tội mưu phản, nhưng Dương Thu Trì và Mã Độ vẫn
đến tiễn đưa, chút tình ý này khiến cho hán tử cứng như sắt đá cũng phải nhỏ
lệ.

Bạch phu nhân nói: “Lão gia, Dương công tử đã hoạt động quan hệ, cái tử tội
của thiếp và Mai nhi thành hình phạt lưu đày rồi.”

Bạch thiên tổng vừa kinh vừa mừng, nhìn Dương Thu Trì, đột nhiên quỳ xuống đất
dập đầu lia lịa: “Dương công tử, đa tạ công tử đại nhân đại lượng, lại lần nữa
cứu được mạng hai mẹ con họ rồi.”

Thấy tình cảnh thảm thương của họ như vậy, trong lòng Dương Thu Trì chẳng thấy
có chút thành tựu nào vì đã làm được chuyện này, nhưng cũng không biết lên
tiếng đối đáp ra làm sao.

————o0o—————

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.