Lý công công nói: “Dương đại nhân phá án như thần, lần này đến Tây Nam làm
quan, mục đích chủ yếu là sưu tra Kiến Văn loạn đảng. Đến giờ phút này, Dương
đại nhân đã liên tục phá những đại án liên quan đến Kiến Văn, có thể nói là
công trạng trác tuyệt, khiến long nhan của hoàng thượng đại duyệt. Hy vọng đại
nhân sẽ tiếp tục như thế, lập thêm công mới. Nhưng mà, cũng như lần trước ta
đã nói, chúng ta đều biết chuyện này không phải một ngày một bữa là xong. Do
đó hoàng thượng không ra kỳ hạn cho ngài, chỉ cần đại nhân tận lực phá án là
được rồi.”
Dừng lại một chút, Lý công công tiếp tục nói: “Ngoài ra, Dương đại nhân thân
là cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ, nên những công tác khác của cẩm y vệ đều cần
phải đảm nhiệm, ví dụ như theo dõi quan tham, bình những án kiệt, tẩy sạch oan
ứng, chấn dương phong kỷ (tác phong và kỷ luât), làm sạch ao dơ…. Như vậy,
trọng trách của Dương đại nhân quả thật là lớn a.”
Dương Thu Trì cúi người thưa: “Ty chức nhất định sẽ tận tâm kiệt lực, cúc cung
tận tụy, để báo hoàng thượng long ân, báo đáp ân tri ngộ của Lý công công và
Kỷ đại nhân.”
Lý công công vừa ý mỉm cười, gật gật đầu bảo: “Phía Tây nam chính là đất của
man di, Dương đại nhân lần này đến đó, nhất định sẽ gạp phải thời kỳ đầy gian
nan hiểm trở và thậm chí nguy hiểm đến tính mạng. Để bảo hộ cho sự an toàn của
đại nhân, Chỉ huy sứ Kỷ cương Kỷ đại nhân đặc biệt chọn lựa hai mươi hảo thủ
võ công trong số cẩm y vệ mật thám để đi theo đại nhân đi nhậm chúc. Một nửa
trong số này có thể làm bộ khoái cho nha môn của đại nhân, một nửa có thể làm
người hầu, như vậy sẽ khiến cho đại nhân làm việc thuận tiện hơn.”
“Hai mươi người này tuy nhiên chẳng phải là cao thủ nhất lưu, nhưng cũng được
coi là hảo thủ một có thể địch mười, những võ sư tầm thường thì dù có tám hay
mười tên cũng không thể tiếp cận được, đủ để bảo hộ cho sự chu toàn của đại
nhân.”
Dương Thu Trì mừng rỡ, hắn vốn đã sớm lo lắng về vấn đề này. Bản thân phá liền
mấy đại án liên quan đến Kiến Văn, chỉ sợ người ta sẽ không cho hắn tiếp tục
sống những ngày yên ổn, nói không chừng đã phái sát thủ chực chờ giết hắn
không biết lúc nào.
Bản thân nguyên đã có Hầu Tiểu kỳ và bốn người hầu cẩm y vệ, nhưng võ công của
họ quá thấp kém, chỉ là người của Kỷ cương phái đi. Những người mới nhất định
phải mạnh hơn bọn Hầu tiểu kỳ nhiều, hơn nữa lại có hai mươi người. Có những
người này bảo hộ, cho dù gặp phải cao thủ, thì có họ làm lá chắn, cộng thêm
Tống Vân Nhi nha đầu là tùy thân hộ giá, có Tiểu Hắc cẩu làm đại nội thị vệ,
những điều khác không cần nói, chứ chiêu chạy sống chạy chết không cần dùng
tới nữa rồi.
Điều này khiến Dương Thu Trì yên tâm vô cùng, nhưng hắn chợt nghĩ, mình chưa
kịp đánh đấm gì mà đã nghĩ đến chuyện bỏ chạy trước, quả thật là chẳng ra gì,
nên không khỏi tự tức cười.
Lý công công nói: “Hai mươi người này do hai đầu lĩnh một nam một nữ phụ
trách. Nam gọi là Nam Cung Hùng, nữ gọi là Hạ Bình. Để bảo mật, thân phận cẩm
y vệ chỉ huy sứ đặc sứ của đại nhân chỉ có hai vị đầu lĩnh này biết. Những
người khác chỉ biết ngài là quan viên của cẩm y vệ.”
Dừng một chút, Lý công công kề tai Dương Thu Trì nói nhỏ: “Dặn dò đại nhân lần
nữa, Kiến Văn và hoàng thượng có quan hệ rất vi diệu, việc truy tầm Kiến Văn
liên quan đến quốc thể, do đó chỉ có thể từ trong án mà truy tìm, không đến
lúc vạn bất đắc dĩ thì không được bạo lộ thân phận của ngài.”
“Ti chức minh bạch, thỉnh công công yên tâm!” Dương Thu Trì hạ giọng đáp.
Lý công công vỗ vỗ tay, những tùy tùng vừa rồi liền tiến vào, đứng thành hai
hàng chỉnh tề, hướng về phía Lý công công và Dương Thu Trì cúi người thi lễ.
Lý công công lạnh giọng nói với họ: “Từ giờ trở đi, các ngươi là thiếp thân hộ
vệ của Dương đại nhân, cần phải bảo vệ mọi lúc mọi nơi. Các ngươi cần phải tận
tâm tận lực bảo hộ Dương đại nhân và gia đình, đến lúc cần thiết thậm chí cần
phải không tiếc sinh mạng mà giữ bình an cho người. Nên biết, nếu như Dương
đại nhân có sứt mẻ gì, các người đừng mong sống, hãy tự dâng đầu lên đi. Hiểu
rõ không?”
“Hiểu rõ!” Hai mươi người đồng thanh đáp ứng, thanh âm chấn động phòng ốc,
điếc cả tai.
Lý công công gần đầu, hỏi: 'Nam Cung Hùng, Hạ Bình đâu?”
Trong đội có hai người bước ra, một nam một nữ, cung thân thi lễ: “Chúc hạ có
mặt!”
Lý công công nói với Dương Thu Trì: “Dương đại nhân, hai người này là thủ lĩnh
của đội hộ vệ của ngài, nam gọi là Nam Cung Hùng, nữ tên là Hạ Bình. Trong hai
mươi hộ vệ của Dương đại nhân có mười lăm nam năm nữ, phân biệt do hai người
họ cầm đầu,” quay nhìn về phía năm nữ hộ vệ, lão tiếp “An bày như vậy, chủ yếu
là tính đến chuyện dễ dàng bảo vệ nữ quyến của đại nhân.”
Dương Thu Trì cười đáp: “Công công lo liệu thật quá chu toàn rồi.” Trong lòng
hắn thầm nghĩ, như vậy chẳng phải là ông ngầm ám thị cho ta rằng bọn chúng chỉ
đến bảo hộ mẹ già của ta, vợ và tiểu thiếp của ta, chứ không được có ý động
đến mấy nữ hộ vệ nọ. Ha ha, đừng có nghĩ ta thành người gì gì đó chứ! Xem họ
lưng hổ eo hùm, ô dề vạm vỡ thế kia bảo ta hứng thú gì cho được?
Nhìn ngắm kỹ hai thủ lĩnh đang đứng trước mặt, hắn thấy Nam Cung Hùng thân thể
cao lớn, vai rộng hông chắc, hai huyệt thái dương gồ lên, mùa đông tháng giá
thế này mà chỉ mặc có cái áo mỏng giản đơn, lại còn xoắn tay lên nữa chứ. Võ
công của y thế nào thì không biết, nhưng xem ra cũng không tệ a. Còn nữ thủ
lĩnh của đội hộ vệ tên Hạ Bình cũng có thân hình tráng kiện, đại khái hơn ba
mươi tuổi, rất có phong cách của một bậc anh thư.
Lý công công định cáo từ trở về phục mệnh, Dương Thu Trì bèn mời lão ở lại
chờ, chạy về nhà đem chuyện của Bạch thiên tổng giản đơn thuật lại cho mọi
người, rồi lấy chiếc vòng ngọc trân châu có giá trị không tệ của Bạch phu nhân
tặng Phùng Tiểu Tuyết năm xưa, sau đó lấy thêm một số mã não phỉ thúy bạc
trắng trong nhà xếp đầy một cái rương nhỏ, len lén đem tặng Lý công công, lại
thưởng thêm cho tùy tùng của lão.
Vòng đeo cổ bằng trân châu này vốn là của Bạch gia tặng, có giá trị không nhỏ.
Bạch phu nhân lại tặng cho nhà Dương Thu Trì vài tiểu nha hoàn xinh đẹp cùng
mấy người hầu, hắn lại chưa bao giờ hồi lễ, hiện giờ dùng thêm mã não, phỉ
thúy và bạc trắng cộng thêm vào, coi như là đền lại chút ân tình cho người ta.
Dương Thu Trì liên tục tiếp thu gia sản của hai đại hộ, đặc biệt là của Hác
gia, vì họ là nhà giàu số một số hai trong Ninh quốc phủ, nên vấn đề tiền tài
vật chất hiện giờ không phải là điều hắn lo nghĩ.
Phần lễ vật Dương Thu Trì tặng cho Lý công công có thể nói là không nhỏ, đặc
biệt là vòng trân châu vốn là thứ trân quý, chẳng phải có tiền là có thể mua
được. Lý công công quả nhiên vô cùng cao hứng, lén ám thị cho Dương Thu Trì
rằng, sau khi lão trở về, sẽ nhân lúc hoàng thượng cao hứng mà nói qua về
chuyện Bạch thiên tổng thà chết không hàng. Cho dù Bạch thiên tổng chỉ sợ
không thoát được tội chết, nhưng hai mẹ con Bạch phu nhân và Bạch Tố Mai có
thể được miễn tội.
Dương Thu Trì thầm ảo não trong lòng, những biết lời của lão là thật. Bạch
thiên tổng dầu gì cũng là lãnh đạo trực tiếp của bọn Kinh doanh binh mưu phản,
tội thất trách rất lớn, chỉ sợ không tránh được cái chết, nếu như có thể miễn
trừ tử tội cho hai mẹ con Bạch Tố Mai thì cũng là kết quả không tệ rồi.
Lý công công và Ngưu bách hộ đi rồi, Dương Thu Trì đem hai mươi thiếp thân hộ
vệ trở về nhà an bày chỗ ở, để cho Hạ Bình và năm nữ hộ vệ phụ trách bảo vệ
cho Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết.
Dương Thu Trì nói với Dương mẫu và hiền thê rằng họ là những người hầu và gia
đinh hộ viện do mình mua về. Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết tuy hơi ngạc nhiên
vì sao Dương Thu Trì mua về một lúc nhiều người như vậy, nhưng dù sao nhà hiện
giờ cũng có nhiều tiền, mà một nhà giàu trong nhà có nuôi hai ba chục người
hầu, gia đình thì cũng chẳng đáng là bao nhiêu, do đó không hỏi gì thêm nữa.
Ngay ngày hôm ấy, Dương Thu Trì mời Tống tri huyện và Tống Vân Nhi đến nhà ăn
cơm.
Tống tri huyện và Tống Vân Nhi không biết hắn vì sao lại thỉnh khách, nên vừa
ngồi vào bàn đã cất tiếng hỏi. Dương Thu Trì cười mỉm đáp: 'Hôm nay Ngưu bách
hộ Ngưu đại nhân mang theo một bằng hữu là người của triều đình, y nói với
cháu rằng triều đình đã xá tội của búp bê bùn rồi. Búp bê bùn hiện giờ đang ở
với mẹ tại Ứng Thiên phủ.”
Tống tri huyện nghe thế mừng vô cùng. Điều lão lo nhất chính là liên lụy đến
tội mưu phản của Tống Tình, hiện giờ triều đình đã miễn tội cho nàng, gia đình
lão coi như không sao cả, nên nỗi ưu tư cuối cùng trong lòng cũng được giải
trừ. Hơn nữa, Tống Tình dù sao cũng là cháu lão, biết nàng được miễn tội, nên
cũng thầm mừng cho hai mẹ con nàng.
Trong lúc cao hứng có dư, Tống tri huyện vẫn cảm thấy có điểm ký quái, bèn
hỏi: 'Hiền chất, cháu, cháu có biết triều đình vì, vì cái gì mà miễn tội cho
Tống Tình không?”
“Cháu từ trong bức thư bị thiêu hủy đó hồi phục lại bí mật của vụ chặn bắt
hiền phi, liền kịp thời báo tin cho cẩm y vệ, lập được đại công. Cháu sau đó
tuy tự tiện thả Tống Tình, nhưng triều định niệm tình cháu lập được chút công
lao, đem công bù tội, dù không tưởng thưởng cho cháu, nhưng xá miễn tội cho
Tống Tình.”
Tống tri huyện cùng mọi người nghe nói thế liền gật đầu lia lịa, rồi hồi Dương
Thu Trì tính thế nào.
Còn tính thế nào nữa, được nhiên là cưới Tống Tình về làm tiểu thiếp rồi! Bản
thân hắn vì nàng mà làm nhiều chuyện như thế, suýt chút nữa đem mạng tống luôn
cho nàng, nếu như không nạp nàng làm tiểu thiếp, thì đối làm sao cho phải với
nỗi khổ tâm bấy lâu nay?
Dương Thu Trì muốn nạp Tống Tình làm thiếp, Tống tri huyện đương nhiên tán
thành cả hai tay. Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết cũng hi vọng như thế, chỉ độc
có Tống Vân Nhi buồn buồn chẳng vui bảo: “Ca, búp bê bùn lợi dụng tình cảm của
huynh, huynh còn muốn cưới tỷ ấy hay sao?”
Dương Thu Trì đáp: “Vân nhi, búp bê bùn dù sao cũng là chị họ của muội. Hơn
nữa, muội ấy bị bức bách phải làm như thế, bị bọn Hác Dịch Phong đã hiếp bức
an nguy của cả nhà, muội cứ nghĩ coi, nếu như mẹ của muội bị bọn xấu bắt đi uy
hiếp muội làm việc, muội có còn lựa chọn nào khác không? Muội ấy đã biết lỗi
rồi, lại xin lỗi với huynh, chúng ta dù sao cũng không thể cương quyết không
tha thứ a?”
Mặt Tống Vân Nhi khẽ đỏ hồng, nói: “Ca ca, huynh nói cũng có đạo lý, nhưng mẹ
của búp bê bùn đã nói rồi, con gái nhà họ không thể tùy tiện gả cho huynh làm
tiểu thiếp, trừ khi huynh thi đậu cử nhân!”
Tống tri huyện nói: “Vân nhi, mẹ của Tống, Tống Tình là do bọn Hác Dịch Phong
ép mới, mới nói như vậy, sao có thể tính là thật được? Hơn nữa, tính mạng của
hai mẹ, mẹ con nó chẳng phải la ca ca của con cứu về hay sao, sao còn có thể
nói ra điều đó nữa chứ.”
Tống Vân Nhi dẫu môi không vui, lầu bầu: “Lời đã nói ra rồi, còn có thể thu
hồi lại hay sao?”
Dương Thu Trì mỉm cười hỏi Tống Vân Nhi: “Muội có phải là cảm thấy ca ca của
muội ngốc đặc biệt quá phải không, căn bản thi không thể nào đâu chứ gì?”
Đôi mắt to của Tống Vân Nhi khẽ chớp, cười hì hì đáp: “Muội nhận hay không
thấy vậy, tự huynh biết mà.”
Ha ha, con tiểu nha đầu này thiệt dám nói thế ha, Dương Thu Trì đứng lên, đằng
hắng một tiếng thưa: “Bá phụ, mẹ, tiểu Tuyết, Vân Nhi, hiện giờ con chính thức
tuyên bố: con sẽ tham gia kỳ ân khoa vào mồng năm tháng chạp này! Con muốn đậu
làm cử nhân!”
Chuyện mở kỳ ân khoa vào ngày 5/12 tới thì Tống tri huyện đã biết, đồng thời
đã thông báo cho các tú tài trong vùng đất quản hạt của mình. Nhưng khi nghe
Dương Thu Trì nói hắn muốn dự thi, lão quả thật là rất bất ngờ.
“Hi hi hi!” Tống Vân Nhi nhịn không được phải phì cười, thấy Dương Thu Trì
trợn mắt nhìn mình, liền nghênh mặt nói: “Được…! Ca ca của muội quả là có
chí khí! Rõ ràng là biết trên núi có cọp, mà vẫn cứ một mực đi lên! Thật không
hổ là nam tử hán! Hi hi hi!”
Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết cũng cho là Dương Thu Trì đang đùa, nhưng nhìn
thấy bộ dạng nghiêm túc của hắn, nhất định là không phải nói chơi, liên trợn
mắt ngẩn người.
Dương mẫu biết con trai bà không phải là người có thể tham gia đường khoa cử,
bèn bảo: “Con à, mẹ của Tống Tình nếu như không phải muốn làm khó chúng ta,
thì hãy để mẹ và bá phụ con đi một chuyến nữa hỏi chuyện xem sao, tin rằng lần
này bà ta sẽ cải biến chủ ý, con làm chi cho khổ….”
Phùng Tiểu Tuyết cũng nói: “Đúng đó, phu quân, hay là mọi người ngay ngày mai
sẽ đến Ứng Thiên Phủ tiếp rước Tống Tình cô nương và mẹ nàng về đây, chúng ta
thương lượng lại vấn đề này, được hay không?”
Dương Thu Trì phất tay, nói với giọng rất cương quyết: “Ngày mai cứ đi lo
chuyện của búp bê bùn, nhưng mà cái danh cử nhân này tướng công của nàng phải
thi cho bằng được.”
Tống Vân Nhi vẫn cười hì hì: “Huynh có mà thi đậu lên cây, đừng có nói khóac!”
Tống Vân Nhi thật ra đối với chuyện gì khác Dương Thu Trì làm đều phục sát
đất, duy chỉ có đọc sách thi cử thì ngay từ khi biết nhau cho đến giờ, nàng
thấy hắn ngay cả viết thi cách cũng không viết được chữ phồn thể nào. Từ đó,
nàng biết ca ca của nàng cái gì cũng biết, chỉ không biết mỗi có cái đọc sách
đi thi mà thôi.
Dương Thu Trì cười ha hả, cúi người sát xuống mặt Tống Vân Nhi: “Vân Nhi, hai
chúng ta cá đi nào, nếu như ca ca của muội thi đỗ cử nhân, thì sẽ thế nào?”
Tống Vân Nhi đương nhiên không chịu kém, cười hì hì đáp: “Ca ca, tuy nhiên
muội rất muốn huynh có thể thi đậu cử nhân, huynh thi đỗ rồi, muội muội ta đây
cũng nở mày nở mặt đó nha…. Nhưng mà, …. hì hì hì, ca, muội khuyên huynh
cứ làm cho tốt việc quản lý đại lao a.”
Dương Thu Trì phất tay: “Đừng có đánh trống lãng, nếu như ca ca của muội thi
đỗ cử nhân, thì chịu gì nào?”
Tống Vân Nhi hỏi ngược lại: “Nếu như không thi đỗ thì sao?”
“Thi rớt? Thi không đậu thì ta sẽ đáp ứng một yêu cầu của muội, vô luận là
chuyện gì. Nếu thi đậu thì sao?”
Tống Vân Nhi cười hì hì: “Vậy muội cũng đáp ứng một yêu cầu của huynh!”
“Nhất ngôn vi định?” Dương Thu Trì giơ tay ra, muốn Tống Vân Nhi kích chưởng
thề.
Tống Vân Nhi thấy bộ dạng tự tin của hắn như vậy, lòng hơi lo lo. Từ khi biết
Dương Thu Trì tới giờ, hắn đã mang đến cho nàng rất nhiều niềm vui bất ngờ.
Hiện giờ hắn muốn đi thi, biết đâu sẽ thi đỗ thật?
Nhưng nàng lập tức xoay chuyển ý nghĩ, việc các cược ở đây bất quá chỉ là đáp
ứng có một chuyện, chẳng nói rõ là chuyện gì, nên cho dù có thua, ca ca đỗ cử
nhân rồi, coi như vì hắn mà làm một việc cũng nên lắm chứ. Hơn nữa, ca ca của
nàng tuyệt đối không sai nàng đi giết người phóng hỏa, làm chuyện trái khoái
lương tâm đâu.
Nghĩ thông chi tiết này, Tống Vân Nhi tươi cười đứng lên, vỗ chưởng với Dương
Thu Trì: “Nhất ngôn vi định!”
Tống tri huyện thấy hai người họ đối đáp náo nhiệt, tiện thể tạt thêm một bồn
nuớc lạnh: “Hiền chất, kỳ, kỳ Ân khoa này là thi hương, nhưng, nhưng cháu chưa
trải qua kỳ đồng thí nào, không thể tham gia đâu a.”
Tống Vân Nhi lo le lưỡi, mỉm cười trên nỗi đau của Dương Thu trì, phảng phất
như muốn nói: “Thế nào đây, chưa đỗ ông nghè mà chuẩn bị đe hàng tổng rồi đó
a. Huynh thua là cái chắc rồi”
Dương Thu Trì làm ra vẻ bận tối mắt tối mũi mà vẫn làm bộ thong dong: “Vân
nhi, đừng có cao hứng quá sớm, ca ca của muội không phải là chỉ làm vì hư danh
không đâu a.” Dừng lại một chút, hắn cố ý dài giọng, “Ta đã nhờ người thế ta
quyên tiền cho quốc tử giám rồi,” Quay sang Tống tri huyện, hắn tiếp, “Bá phụ,
cái chức giám sinh của quốc tử giám này dường như có thể tham gia thi hương đó
nha!?” Thần tình của hắn vô cùng đắc ý.
————o0o—————