Nhưng lão thái giám nói cũng có đạo lý, cứ nghĩ lần này cứu được nữ nhân yêu
nhất của hoàng thượng, về mặt nào đó, thứ công lao này so với cứu hoàng thượng
còn lớn hơn. Và công lao nhiều như vậy à, kết quả chỉ vì không chạy khỏi một
chữ tình, cuối cùng lấy công bù tội, chẳng nhận được chút đền bù công lao gì,
so với dã tràng xe cát còn bỏ công hơn a!”
Hoàng thượng tha thứ cho hắn lần này, lại nói là sau này không có ngoại lệ,
cái không có ngoại lệ này là do miệng hoạng thượng nói ra, kim khẩu ngọc ngôn,
chứ tuyệt đối không phải là thứ uy hiếp hay nói cho vui. Nếu như hắn tái phạm
thêm lần nữa, một trăm phần trăm là chết chắc. Xem ra, hắn không thể vì vấn đề
sinh hoạt mà phạm sai lầm này lần nào nữa, nếu không thì đừng nói tiền trình,
mà sợ ngay cả mạng cũng không bảo toàn.
Lý công công lại nói: “Đúng rồi, Dương đại nhân lần trước có nạp một tiểu
thiếp rồi bị người ta bắt đi, chẳng hay có tìm lại được hay chưa?”
Đề cập đến Tần Chỉ Tuệ, Dương Thu Trì liền cảm thấy cay đắng trong lòng, thảm
não lắc đầu. Hắn thường mơ thấy Tần Chỉ Tuệ, mỗi lần tỉnh lại đều đau thương
như vậy, thật lâu sau không thể ngủ được.
Phòng của Tần Chỉ Tuệ vẫn để không, Dương Thu Trì tin là một ngày nào đó nàng
sẽ quay về. Tuy nhiên, đã trải qua một thời gian quá dài rồi, cẩm y vệ thậm
chí còn phát công văn đi tri tìm, nhưng Tần Chỉ Tuệ vẫn bặt vô âm tín. Ngay cả
cẩm y vệ thần thông quảng đại như thế mà tìm không được, chỉ sợ trên thế gian
này không còn có ai có thể tìm thấy nàng nữa.
Lý công công thấy Dương Thu Trì thương tâm như vậy, thở dài một tiếng nói:
“Dương đại nhân đừng quá đau buồn, nàng ấy cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ
trở về.” Ngừng một chút, lão lại tiếp, “Như vầy vậy, ta trở về rồi sẽ cùng với
Kỷ Cương đại nhân bàn thử xem xem, để họ phái thêm nhiều người một chút, tận
lực tìm kiếm coi có được không.”
Dương Thu Trì khom người thi lễ tạ ơn, nhưng trong lòng biết rõ, toàn quốc đã
phát tin đi tìm rồi mà không thấy, còn có chiêu gì hơn chiêu này nữa? Tăng
thêm lực độ tìm kiếm? Chỉ sợ là dùng để an ủi mình mà thôi.
Lý công công xóa tan đề tài đang nói, bảo: “Dương đại nhân, lão nô lần này đến
đây còn có một nhiệm vụ khác.” Dừng lại một chút, lão nói tiếp, “Lần này Hiền
phi nương nương thoát nạn, hoàng thượng vui mừng vạn phần, quyết định vào thọ
thần của hoàng thượng nhằm ngày năm tháng mười hai năm này sẽ mở Khai ân khoa
để chúc mừng.”
Dương Thu Trì ngơ ngẩn nhìn Lý công công, không biết Khai Ân khoa là thứ gì.
Lý công công dường như hiểu rất rõ trong bụng của Dương Thu Trì chẳng được mấy
chữ, liền giải thích: “Dương đại nhân, Đại Minh triều chúng ta thực hành khoa
cử nhập quan, nhưng phàm là làm quan không phải ai cũng do khoa cử sản sinh.
Án chiếu theo thường quy, trong khoa cử thì thi hương phải ba năm một lần. Năm
nay không phải là năm thi hương, nhưng hoàng thượng để chúc mừng Hiền phi bình
an vô sự, ân chuẩn cho mở khoa đại khảo, một mặt là khắp chốn ăn mừng Hiền phi
nương nương được vận may chiếu diệu, mặt khác là quảng nạp nhân tài cho quốc
gia. Do đó mới gọi là ân khoa.”
Như vậy thì Dương Thu Trì rõ rồi, kỳ ân khoa này là hoàng thượng đặc biệt khai
ân tổ chức thêm một kỳ thi ngoài những kỳ theo theo thời gian thông thường,
xem ra là có liên quan đến bản thân hắn.
Lý công công bước đến cạnh Dương Thu Trì, hạ giọng nói: “căn cứ vào lời khai
của tên Vương Việt tâm phúc của Kiến Văn mà lần trước Dương đại nhân bắt được,
thì những đầu mục trọng yếu còn lại của Kiến Văn đang ẩn tàng ở phía Tây nam,
địa điểm cụ thể thế nào không rõ. Hường thượng ra ý chỉ phái ngài đến khu vực
tây nam làm quan, địa điểm cụ thể thế nào sau này ngài sẽ biết. Ngài phải nhân
cơ hội này ngầm truy tầm tung tích của Kiến Văn đế, từ đó có thể tiêu diệt
hoàn toàn dư nghiệt của Kiến Văn.”
“Lần này hoàng thượng cho mở ân khoa, một là chúc mừng cho hiền phi, hai là để
cho ngài lợi dụng kỳ thi hương ân khoa này mà trúng cử rồi, sẽ đến phía Tây
nam làm đại quan, như thế không để lộ dấu vết điều tra.”
“A?” Dương Thu Trì cả kinh, hỏi, “Để tôi tham gia khoa cử? Nhưng tôi không
biết gì hết, làm sao mà thi đây.”
Lý công công mỉm cười: “Dương đại nhân, ngài chỉ cần tiến vào trong trường thi
là được, còn những thứ khác chẳng cần, cho dù ngài chẳng viết nổi một chữ nào,
cũng vẫn y vậy mà trúng cử cao quan!”
Ha ha, Dương Thu Trì mừng quýnh. Thì ra bản thân giống như Trương Hảo Cổ thăng
liền một lúc ba cấp thời trung học, ha ha ha, cử nhân, một từ cũng không cần
viết ra mà vẫn đổ cử nhân, ha ha.
Dương Thu Trì nhếch miệng cao hứng một hồi, nhưng đột nhiên nghĩ đến một
chuyện, hỏi: “Công công, tôi nghe người ta nói dường như muốn tham gia khoa cử
phải vượt qua ba kỳ đồng thí, đạt được tư cách tú tài rồi mới được thi, tôi
không cần tham gia đồng thí hay sao? Không có tư cách tú tài, người ta sẽ hoài
nghi đó à?”
Lý công công cười nói: “Chúng ta sẽ lấy danh nghĩa của ngài để đóng góp tiền
vào Quốc tử giám, giúp ngài trở thành một giám sinh, gọi là Tố lệ giám. Có tư
cách này rồi, ngài có thể tham gia kỳ thi hương ân khoa vào ngày 5 tháng 12
này.”
Ha ha, lại còn có chuyện này nữa, Dương Thu Trì mừng không còn gì hơn, ngay cả
quyên góp để được vào học trường quốc tử giám cũng không cần tự bỏ tiền ra?
Dương như đó là cái gọi là quốc gia tối cao học phủ gì đó của Minh triều,
tương đương đại học Thanh Hoa Bắc Kinh bây giờ a, hay ít nhất cũng là trường
đảng trung ương! Không ngờ bản thân còn có thể trở thành học sinh trường quốc
tử giám. Lợi hại!
Lý công công chờ Dương Thu Trì nói vài lời cảm tạ, rồi tiếp tục: “Sau khi
Dương đại nhân đậu cử nhân xong, chuyện thuyên tuyển sẽ do chúng tôi tự an
bài, ngài không cần phải lo gì cả, cứ ở nhà chờ đến Lại bộ nhận mệnh a.”
Vậy còn gì tốt bằng, chẳng cần làm gì cả, chỉ ngóng cổ chờ làm quan, ai dám
nói trời không sập chứ? Đây chẳng phải là trời sập còn gì? Ngay cả chân heo
cũng được lên thiên đàng! Ha ha. Dương Thu Trì cười hàm tiếu gật đầu.
Lý công công nói tiếp: “Dương đại nhân, trong lần phá án mưu phản của Hác gia
này, án chiếu theo quy định của Đại minh luật chúng ta, hoàng thượng đem toàn
bộ gia sản của phản tặc Hác gia thưởng cho ngài.” Nói xong rút từ trong người
ra sấp giấy chứng nhận giao cho Dương Thu Trì, “Đây là những giấy tờ nhà đất
mua bán liên quan, thỉnh Dương đại nhân kiểm nhận. Vẫn theo quy củ, để che
giấu tai mắt người ta, dễ dàng cho đại nhân tra án, sẽ tuyên xưng với bên
ngoài là do Dương đại nhân tự bỏ tiền ra mua. Ngài tìm quản gia lâm thời quản
lý tài sản của Hác gia ở Ninh quốc phủ nha môn giao tiếp là coi như xong.”
Dương Thu Trì vừa kinh vừa mừng, xem ra bản thân lần này lập công vẫn còn chưa
lỗ vốn, hoàng thượng vẫn cấp cho phần thưởng an ủi, đem toàn bộ gia sản và
công việc mua bán của Hác gia giao cho hắn. Hác gia này có thể nói là nhà giàu
số một số hai của Ninh Quốc phủ, tiền tài nhất định không ít a.
Dương Thu Trì cúi người tạ lễ xong, cẩn thân bước tới nhận một dãy danh sách
dài ngoằng ghi các tài sản liên quan, miệng luôn nói cảm ơn.
Có tiền lệ án mưu phản của Hạ gia trước rồi, Dương Thu Trì biết lần này Hác
gia nhất định sẽ bị tru diệt cửu tộc, nhưng vẫn thuận miệng hỏi: “Lý công
công, người của Hác gia thế nào rồi?”
Lý công công phất tay: “Trọng tội mưu phản, thập ác bất xá, tru diệt cửu tộc.
Người nhà thì lăng trì xử tử, người hầu kẻ hạ lập tức chém đầu hành quyết.”
Dừng lại một chút, lão tiếp, “Lần mưu phản này liên lụy đến nội vệ kinh doanh
binh của hoàng thượng, hoàng thượng thịnh nỗ, hạ lệnh đem toàn bộ binh sĩ và
tướng lĩnh các chúc vệ sở liên quan xử tử hết một lượt, bao gồm cả những thân
bằng quyến thuộc đều không tha.”
Dương Thu Trì cả kinh, nghĩ đến một nhà Bạch thiên tổng. Lần mưu phản này liên
quan đến quân đội, bao gồm cả Kinh doanh binh của lão, chẳng lã Bạch thiên
tổng cũng bị liên lụy hay sao? Hắn vội hỏi: “Lý công công, Án mưu phản lần này
có liên lụy đến Bạch thiên hộ của Kinh doanh binh không?”
Lý công công liếc Dương Thu Trì một cái: “Bạch thiên tổng và những tướng khác
quản thuộc hạ không nghiêm, cho dù là bộ hạ mưu phản, nhưng chẳng khác nào bản
thân. Do đó, vệ chỉ huy sứ thuộc đệ tứ vệ của Kinh doanh binh dưới quyền Bạch
thiên tổng cùng mọi người liên quan đều bị liên lụy, bản thân bị lăng trì xử
tử, những người khác lập tức chém đầu.”
Dương Thu Trì thẫn thờ, Minh thành tổ quả là tâm ngoan thủ lạc đến cùng cực!
Án chiếu theo lý giải của Dương Thu Trì, bộ hạ của Bạch thiên tổng mưu phản,
Bạch thiên tổng cùng mọi người không hề tham dự hay hay biết , do dù là có sai
phạm, chẳng qua chỉ là tội quản giáo không nghiêm, tối đa chỉ đáng phạt cách
chức mà thôi. Không ngờ để tiêu trừ loạn đảng, đều cùng bị lăng trì xử tử,
liên đồng cả người nhà của họ. Tuy điều này chưa đến mức khủng khiếp như bị
tru diệt cửu tộc, nhưng cũng đã quá đủ tàn nhẫn rồi.
Việc trừng trị của Minh Thành tổ đối với Kinh doanh binh rõ ràng là một thứ
vượt ra ngoài quy định của hình luật: vốn nếu án chiếu theo Đại Minh luật, tội
mưu phản phải bị tru diệt cửu tộc, nhưng trong cửu tộc đó có có những hài tử
dưới mười lăm, mẹ con thê thiếp tỷ muội cùng các bà con thân thuộc là nữ giới
thì sẽ không bị xử, mà đem đày làm nô lệ cho các công thần.
Nhưng lần này Kinh doanh binh mưu phản vốn chính là vệ đội bên cạnh hoàng
thượng, khiến cho y đương nhiên cảm nhận được nguy hiểm cực độ, cũng chấn nộ
cực độ, do đó để giết một mà răn trăm người, lấy một điều mà làm gương cho kẻ
khác, đồng thời bảo chứng cho sự an toàn tuyệt đối của bản thân, nên mới thi
hành sự trừng trị vượt ngoài luật pháp, ngay cả người ở chung cũng bị xử
quyết, tất nhiên bao gồm mọi thân bằng quyến thuộc thuộc nữ giới.
Kỳ thật, Minh thành tổ Chu Lệ thực hiện lối hành hình ngoại luật này không
phải là lần đầu. Trường hợp tru diệt cửu tộc của Phương Hiếu Nho là một điển
hình tàn khốc cho việc làm này.
Phương Hiếu Nho là thầy của Kiến Văn đế, là một nhà đại nho, thần tượng của
giới đọc sách trong thiên hạ. Sau khi Kiến Văn đế bị lật đỗ một cách không
minh bạch, Phương Hiếu Nho vẫn một mực ngu trung, thề chết không chịu phục
tùng Chu Lệ. Chu Lệ tức giận hỏi y: “Ngươi không sợ chết, chẳng lẽ ngươi không
sợ bị tru diệt cửu tộc?”
Phương Hiếu Nho hồi đáp: “Giết mười tộc thì làm gì được ta!”
Chu Lệ tức giận điên người, chẳng những bắt hết chín họ của Phương Hiếu Nho,
còn bắt những bằng hữu, học trò, và những người có liên quan đến y gộp chung
thành “Mười tộc”, giết tổng cộng tám trăm bảy mươi ba người, giải ra trước mặt
Phương Hiếu Nho chém nát thành từng vụn thịt. Sau đó, Phương Hiếu Nho là người
cuối cùng thụ hình, bị chém nát chết thảm ở đầu phố.
Bạch thiên tổng bị bắt, còn Bạch Tố Mai thì thế nào? Nàng đã xuất gia rồi, có
bị bắt không? Dương Thu Trì vội hỏi: “Lý công công, người nhà của Bạch thiên
tổng thì sao? Có bị liên lụy không?”
“Đương nhiên, vừa rồi ta đã nói, người cùng sống chung nhà cũng bị họa lây.
Bạch thiên tổng đương nhiên cũng vậy, bản thân y sẽ bị xử lăng trì, còn vợ và
con hai người sẽ bị chém đầu thị chúng.”
“Nhưng mà, con gái của lão đã xuất gia rồi a!”
“Xuất gia?” Lý công công cười lạnh, “Sự trừng phạt này không luận tàn phế hay
có tật, xuất gia cũng đồng dạng không thể hạnh miễn.”
Nghĩ đến Bạch Tố Mai yếu ớt là vậy mà bị chém đầu, lòng Dương Thu Trì dậy lên
tư vị khó tả. Hắn nghĩ lại lúc xưa Bạch thiên tổng muốn gả nàng cho, nếu như
lúc đó ý chí của hắn yếu một chút, cưới Bạch Tố Mai xong rồi, chỉ sợ bản thân
cũng không chạy trốn được, lại còn liên lụy đến người nhà bị rụng đầu chứ
không chơi.
Kỳ thật, vấn đề này Dương Thu Trì đã quá lo xa, nhân vì căn cứ vào quy định
của Đại Minh luật, trong quá trình trừng phạt những người có liên quan với kẻ
phạm trọng tội mưu phản, thì “Nếu như nữ nhân đã có chồng, về với chồng, cháu
chắt đã gả đi, hoặc hôn thê chưa cưới thì không truy cứu.” Như vậy có thể nói,
cho dù là nhà vợ phạm phải trọng tội bị liên lụy, chỉ cần con gái đã xuất giá
rồi, thì con gái và cả nhà con rễ không thuộc về phạm vi tru diệt, không phải
chịu tai ương.
Vì thế, nếu như lúc xưa Bạch Tố Mai được gả về cho Dương Thu Trì, Bạch thiên
tổng bị quy tội mưu phản, Dương Thu Trì và Bạch Tố Mai sẽ không bị liên lụy.
Đương nhiên, tình huống lần này vô cùng đặc thù, trung ương quân của Minh
Thành tổ mưu phản, nên y chẳng những thi hình luôn đối với các vệ sở tham dự
mưu phản, mà hoàn toàn có khả năng mở rộng đến con gái con rễ của họ.
Dương Thu Trì tuy hơi giận đối với sự trào phúng và khinh nhờn của Bạch thiên
tổng đối với mình năm xưa, nhưng nghĩ đến chuyện người ta muốn đem con gái gả
cho mình, vô luận là thế nào thì cũng tính là có lòng hảo tâm, còn bản thân
sau khi quyết liệt cự tuyệt, Bạch Tố Mai tuyệt vọng xuất gia, rồi một nhà ba
người họ sắp sửa rơi đầu, nên hắn cảm thấy rất khó chịu. Nghĩ đến đôi mắt ai
oán và tuyệt vọng của Bạch Tố Mai, tim hắn có cảm giác nhoi nhói đau đau như
thế nào ấy.
Nếu như bản thân mở miệng cầu xin cho họ, có thể dựa vào lý do gì? Chẳng lẽ
nói bọn họ đã từng muốn đem con gái gả cho mình? Nói không chừng họ là kẻ nằm
trong nhóm phản loạn thì sao? Nghĩ đến điều này, lòng Dương Thu Trì chợt động,
cúi người thi lễ với Lý công công, rồi nói: “Công công, liên quan đến bản án
mưu phản dành cho Bạch thiên tổng e rằng có chút oan ức, ty chức có việc muốn
bẩm báo với công công.”
Lý công công nhíu mày: “Thỉnh Dương đại nhân nói.”
“Ti chức lần trước khi quyết chiến với dư đảng của Kiến Văn đế ở Vân Nhai sơn,
đã từng tận mắt nhìn thấy Kiến Văn dư đảng dùng vợ và con Bạch thiên tổng để
uy hiếp y. Kết quả họ bị Bạch thiên tổng cương quyết cự tuyệt, cho thấy Bạch
thiên tổng đối với hoàng thượng nhất mực trung tâm.”
Lý công công nhìn Dương Thu Trì trừng trừng, dường như muốn nhìn xem lời của
hắn là chân hay giả, hoặc là nhìn xem coi rốt cuộc Dương Thu Trì nói vậy là có
ý gì. Một lúc sau, Lý công công mới hỏi: “Dương đại nhân, thật có chuyện này
không?”
“Ty chức tuyệt không dám nói láo lừa phỉnh công công! Lúc đó ngoại trừ ty chức
ra, còn có không ít các huynh đệ cẩm y vệ khác tại hiện trường, mọi người đều
nhìn thấy hết cảnh này, thỉnh công công tra xét.”
Lý công công trầm ngâm một chút, hạ giọng hỏi: “Cho dù là thật, có thể tiêu
trừ tội này của Bạch thiên tổng hay không?”
“Ty chức nhận thấy Bạch thiên tổng nhất mực trung thành với hoàng thượng, lần
này thủ hạ của y mưu phản, y đích xác là có tội không thể cãi, nhưng niệm tình
y đối với hoàng thường nhất mực trung tâm, và thật ra là không biết thiệt hạ
mưu phản, nên chăng mở một góc lưới một phen?”
Lý công công hừ một tiếng, nhìn lên nhìn xuống Dương Thu Trì: “Dương đại nhân,
ngài đang cầu xin cho họ phải không?”
Lời nói đến lúc này, nếu muốn che giấu nữa, chỉ sợ sẽ có tác dụng ngược, nên
Dương Thu Trì ráng mạnh giọng đáp: “Vâng a, ti chức xét thấy rằng, lòng trung
của Bạch thiên tổng không hề thay đối, điều này đích xác là điều tốt nên ngợi
khen. Nếu như nhân vì lỗi lần này mà giết một trung thần như thế, chỉ sợ thế
nhân sẽ có lời không hay.”
“Miệng thế chê cười à? Hay là Dương đại nhân ngài chê cười?” Lý công công cười
lạnh, “Dương đại nhân bộ tưởng ta không biết hay sao? Bạch thiên tổng này đã
từng muốn đem con gái gả cho ngài, nhân vì chuyện phải bỏ vợ mà dẫn đến trở
mặt. Ngài ra mặt cầu tình cho y, chỉ sợ đó chỉ là ý của túy ông không phải ở
rượu mà thôi a?”
Lão thái giám chết bầm này thật là lợi hại! Chuyện gì lão cũng biết rõ ràng
tận chân tơ kẻ tóc, khiến Dương Thu Trì không khỏi toát mồ hôi lạnh khắp
người. Xem ra, nhất cử nhất động của hắn nằm trong sự khống chế của người ta
rồi, sau này cần phải cẩn thận hơn mới được. Hắn khe khẽ ngẩng đầu nhìn Lý
công công, thấy lão đang nhìn hắn trừng trừng, sắc mặt không hiện vẻ hỉ nộ,
không khỏi sợ rung cả người.
Lý công công thở dài, bảo: “Dương đại nhân, chuyện này ta không làm chủ được,
nhưng khi ta quay trở về rồi nhất định đem chuyện Dương đại nhân nói bẩm cáo
với hoàng thượng, mọi chuyện sẽ do hoàng thượng quyết định a.” Dừng lại một
chút, lão tiếp, “Nếu như lời vừa rồi của Dương đại nhân không sai, hoàng
thượng nhất định sẽ xem xét tình hình cụ thể đấy.”
“Làm phiền công công!” Dương Thu Trì cúi người hành lễ.
————o0o—————